"Có chuyện gì thì cứ nói trắng ra, tôi không thích người quanh co lòng vòng!" Dương Tử Hiên uống một hớp trà tiểu Thiến bưng lên, thời điểm Dương Tử Hiên nói chuyện cùng khách khứa, tiểu Thiến đều rất tuân thủ quy củ, đi vào phòng bếp, hoặc là lên lầu xem TV.
Làm lãnh đạo chính là có chỗ tốt này, có thể ở trên cao nhìn xuống, tạo áp lực lực đè nén cho cấp dưới, một ít cấp dưới có năng lực thừa nhận trong nội tâm hơi thiếu, hơn phân nửa là sẽ loạn lên không biết phải nói thế nào.
Tôn Xán chính là dạng người này, chưa từng kết giao với lãnh đạo cao cấp sở giám sát tỉnh, nhìn thấy Dương Tử Hiên bày ra một bộ dạng như vậy, lập tức cảm thấy sợ hãi.
"Không có gì..." Tôn Xán thật lâu mới thốt ra một câu, mặt mũi tràn vẻ đỏ bừng, hai tay đặt trên đầu gối, có chút không biết làm sao, không ngừng ma sát ở trên đầu gối.
Ngược lại, Trần Linh vợ hắn lại không có vẻ gì câu nệ, nhìn bề ngoài thì rất trấn định.
Trần Linh ăn mặc không tính là trang phục chính thức, chỉ không bạo lộ thân thể quá mức, váy ngắn vẫn qua đầu gối, nhưng bít tất màu đen lại lộ ra vẻ quyến rũ, làm cho người ta có chút liên tưởng, dưới chân là dép lê cao màu tím.
Cô gái 30 đúng là thời điểm chín mọng, quyến rũ phong tình, rất có một ít hương vị mê người, một thân quần áo tây bao quanh, dáng người linh lung hấp dẫn, dung mạo thanh lệ, tuy khí chất so ra thì kém Lương Quân Mi, Lâm Nhược Thủy, nhưng hơi có chút khí tức từng trải trong cuộc sống.
Dương Tử Hiên nhíu mày, Trần Linh này, trời rất nóng còn mặc tất chân, dường như có chút không bình thường.
Trần Linh nhìn thấy Dương Tử Hiên cau mày, cho rằng Dương Tử Hiên rất bất mãn đối với câu trả lời của người chồng, vội vàng mở miệng: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, cho nên thuận tay tới bái phóng Dương sở trưởng ngài một tý mà thôi!”
“Đã sớm nghe nói đại danh Dương sở trưởng ngài, hai mươi mấy tuổi đã là cán bộ tỉnh quản, Dương sở đúng là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất La Phù tỉnh, sớm nghe nói Dương sở trưởng ngài ở chỗ này, mấy lần đi qua cũng không dám trèo lên cửa bái phỏng, lần này cố lấy dũng khí, mới dám tiến vào..."
Dương Tử Hiên cười cười, những cô gái làm nghề PR và trên bàn rượu có ưu thế tự nhiên, tuy trong lời nói Trần Linh sai sót chồng chất, nhưng Dương Tử Hiên cũng không có ý tứ xụ mặt răn dạy một người phụ nữ đẹp.
"Có công việc gì trên mặt công tác không?" Dương Tử Hiên nhìn thuốc rượu trên mặt bàn, cùng bộ dáng thất kinh của Tôn Xán, chỉ biết vợ chồng này tìm tới cửa, khẳng định không phải chỉ là đơn giản đến bái phỏng.
"Có...không có, không có..." Sắc mặt Tôn Xán biến đổi, đáp án cũng thay đổi vài lần.
"Tình huống công ty Xuân Huy, tôi không phải đặc biệt hiểu rõ, chỉ là lại nghe qua người sở giám sát báo cáo, ở trong các xí nghiệp tỉnh quản lý, hiệu quả và lợi ích rất không tệ!”
“So sánh với tình huống các xí nghiệp tỉnh quản lý lỗ lã trên phạm vi lớn khác, phải dùng tài chính và ngân hàng cho vay, công ty Xuân Huy có thể cầm riêng một ngọn cờ ở phần đông xí nghiệp nhà nước, cũng rất không tệ rồi!" Dương Tử Hiên cố ý nói chuyện về tình huống công ty Xuân Huy, để cho Tôn Xán có bậc thang đi xuống, như vậy có thể thừa cơ cơ tìm hiểu nguyên nhân vợ chồng Tôn Xán tự mình đến cửa bái phỏng.
"May mắn là Dương sở đã quen thuộc đối với công ty Xuân Huy chúng tôi, tôi cũng không cần nhiều lời rồi, cũng bởi vì công ty Xuân Huy chúng tôi có hiệu quả và lợi ích tốt, Tôn Xán nhà của tôi lại là người trên vị trí dẫn đầu công ty Xuân Huy, rất dễ dàng bị một số người xí nghiệp khác hãm hại!”
“Bọn họ không nhìn được chuyện công ty Xuân Huy chúng tôi có thể lời ít tiền, không muốn để lãnh đạo chính phủ tỉnh bớt lo lắng!" Trần Linh vốn chính là người mồm miệng lanh lợi, so sánh với Tôn Xán còn hơn cả một bậc, xem ra Tôn Xán này có thể bò cho tới vị trí hôm nay, hơn phân nửa đều dựa vào bà vợ này bày mưu tính kế cho hắn.
Chỉ là, Dương Tử Hiên lại nghe rõ, làm lãnh đạo, không có chút năng lực nghe thấy lời ngoài biết ý bên trong là không thể nào làm được lãnh đạo cao cấp.
Tôn Xán trong công ty Xuân Huy hơn phân nửa là bị người khác đưa tin tức tố cáo, tin tức tố cáo đã đưa tới trong sở giám sát tỉnh rồi, cho nên hai vợ chồng mới nóng nảy, vội vàng lên cửa tìm hắn, lãnh đạo chủ quản sở giám sát này.
"Tôi có thể lý giải được, các vị đây là bình thường không nóng, nhưng nước tới chân mới nhảy?" Dương Tử Hiên không thèm liếc nhìn hai vợ chồng, chỉ trong chớp mắt đã từ trên ghế salon đứng dậy.
Ý tứ Dương Tử Hiên là nói cho bọn hắn biết, bình thường vốn không sạch sẽ, không làm tốt quan hệ với người, bị người tố cáo là chuyện thường, nhưng Trần Linh nghe vào bên trong tai lại là một chuyện khác.
Bình thường không nóng, nước tới chân mới nhảy!
Người trẻ tuổi lãnh đạo này rõ ràng chính là đang phê bình vợ chồng bọn hắn bình thường không đến nhà bái phỏng, không làm tốt việc cung phụng lãnh đạo, đợi cho đến lúc xảy ra chuyện, mới đi lên đây cầu xin.
Nhìn thấy tư thế Dương Tử Hiên đứng dậy muốn đi, Trần Linh và Tôn Xán đều nóng nảy, Tôn Xán hướng eo Trần Linh chọc chọc, Trần Linh rất xấu hổ liếc nhìn Tôn Xán.
"Dương sở trưởng, ngài hãy nghe tôi nói đã, lần này chúng tôi tới là không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nhờ ngài xem xét..." Trần Linh vội vàng nói, nhìn thấy khuôn mặt Dương Tử Hiên mang theo chút tức giận, thoáng cái liền kinh hoảng, lý do vốn đã nghĩ sẵn trong đầu đều không thể nói ra.
Dương Tử Hiên quay đầu, nhíu mày nói: "Đã như vậy, cũng đừng có nói nữa, mang theo thuốc và rượu của các vị ra ngoài trước đi!"
"Tiểu Thiến, tiễn khách!" Dương Tử Hiên vứt xuống dưới một câu, sau đó liền chắp tay sau lưng, chậm rãi đạp lên bậc thang.
Vợ chồng Tôn Xán Trần Linh liếc nhau, không dám thật sự làm cho Dương Tử Hiên tức giận, nhưng tại thời điểm tiểu Thiến nhét thuốc lá và rượu trở về cho bọn hắn, hai người lại đùn đẩy một phen.
"Tiên sinh nhà của chúng ta, ghét nhất là người khác tặng lễ kiểu này, các vị cũng đã biết ông ta đang làm gì, người thực hiện kỷ luật pháp quy đảng, tốt nhất là các vị nên khiêm tốn một chút!" Lúc tiểu Thiến đối ngoại đều xưng hô Dương Tử Hiên là tiên sinh nhà chúng ta.
Tôn Xán và Trần Linh nghe xong, trong nội tâm thầm hiểu, không dám tiếp tục dây dưa, mang theo thuốc và rượu, vội vàng đi ra ngoài.
Đợi sau khi Tôn Xán và Trần Linh ra ngoài, Dương Tử Hiên mới nhô đầu từ lầu hai ra, chậm rãi đi xuống, cười lạnh nói: "Nhất định là phạm chuyện gì, bị người khác đưa tin tức tố cáo, chọc đến sở giám sát rồi, mới nhiệt tâm trèo đến cửa như vậy, ngày mai tôi sẽ để cho Sài Quá Long từ từ tra một chút!"
"Hiện tại có không ít người trèo đến cửa, đều bị cảnh vệ tiểu khu chắn ở bên ngoài, có một vài người lại vào được! Vợ chồng nhà này, trước kia tôi đã khuyên bọn họ đi, ai biết bọn hắn chờ cả ngày, giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, rồi lại tiếp tục quay về chờ ngài thật đúng là có kiên nhẫn!" Tiểu Thiến thu thập mấy cái gì đó trên mặt bàn, cười nói.
Dương Tử Hiên phất phất ống tay áo, cười nói: "Đối đãi với những người này cũng không cần phải mềm mỏng! Về sau nếu đợi lâu như vậy, cô cứ trực tiếp đuổi đi là được rồi, hơn phân nửa là không có ý gì tốt!"
"Như Tôn Xán và Trần Linh hôm nay, đều mang tính mục đích cực kỳ mạnh, tôi cũng không thể để cho bọn hắn được như ý nguyện!"
Dương Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần.