"Tiện tay mà thôi, chú Hà và nhà chúng tôi quan hệ không tệ, tôi gọi điện thoại cho ông ấy, nói Tưởng Gia Quyền là một người bạn tôi quen biết, nhờ ông ấy hỗ trợ tạo áp lực bắt cục công an thành phố Tử Kim phóng thích, ông ấy liền đáp ứng..."
Trang Vũ Nhi ăn mặc váy liền áo sắc vàng nhạt, bên hông có đai lưng da trâu to bằng bàn tay thật dài, càng giúp vòng eo nàng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Rất khó tưởng tượng, một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống cường độ cao như ở quân đội.
Trong mắt đẹp của Dương Tử Hiên chiếu đầy bóng dáng nàng, nhìn thấy Dương Tử Hiên đã tới gần, thân thể liền đi sang bên cạnh, tránh ánh mắt của Dương Tử Hiên.
Lần tranh cãi ngoại giao này, người chịu trách nhiệm trực tiếp chính là đồn công an phố Trung Hưng, lục tục đã có mấy phó sở trưởng bị tạm thời cách chức xử lý, ngoại trừ những người này ra, chính là nhân viên duy trì ổn định trong cục công an thành phố.
Nếu như không phải sở trên tỉnh tạo áp lực, mà chỉ có áp lực từ dư luận, cục công an thành phố Tử Kim cũng không nhất định chịu thả người.
"Trong khoảng thời gian này vẫn thường xuyên đi cưỡi ngựa chứ?" Dương Tử Hiên quay đầu, cười nói.
Mặt Trang Vũ Nhi đỏ lên, nghĩ tới tình huống phi ngựa lúc đó, Dương Tử Hiên vừa phi ngựa vừa kề sát cơ thể vào người nàng, hơi thở đàn ông đầy nam tính rõ ràng như đang xảy ra.
Còn có thời điểm ở trang viên của phái bản địa, ngay cả màu sắc quần lót của chính mình cũng bị hắn thấy rõ ràng rành mạch, trong nội tâm lại càng xấu hổ và phiền muộn.
Lúc đó nàng đúng là không ngờ Dương Tử Hiên là một cái nhân vật lật tay làm mây úp tay làm mưa tỉnh tại La Phù, chỉ coi hắn như một tên vô lại mà thôi.
"Mấy ngày nữa tôi phải đi kinh thành rồi, từ bộ tổng tham mưu liên lạc đến văn phòng quân đội, có một vài thủ tục phải chạy chọt, không có thời gian để cưỡi ngựa..." Biểu lộ trên khuôn mặt Trang Vũ Nhi hơi cứng ngắc.
"Tôi rất chờ mong gặp được cô ở lần cưỡi ngựa tiếp theo..."
Dương Tử Hiên ngẩng mặt lên, trên mặt đầy tia nắng vàng óng do mặt trời chiếu xuống...
...
Dư luận đột nhiên tuôn trào, lại làm cho thị ủy Tử Kim và tỉnh ủy tỉnh La Phù đều không kịp đề phòng.
Chu Trì Khôn và Nhậm Đoàn lén đối thoại với Hoàng Trấn Đông, chất vấn có phải là Hoàng Trấn Đông để cho phòng tuyên truyền buông mệnh lệnh cấm tuyên truyền không.
Hoàng Trấn Đông hỏi gì cũng không biết, hắn nói: "Sự việc là do một ít phóng viên và biên tập viên phòng tuyên truyền có tình cảm dân tộc tương đối mãnh liệt cùng nhau thả ra, tôi cũng không nhận được tin tức và báo cáo, tình huống trong này, tôi không rõ ràng lắm... Hiện tại tôi sẽ lập tức hạ lệnh, không cho phép phòng tuyên truyền và truyền thông tiếp tục đưa tin..."
Hoàng Trấn Đông nói một câu không biết, liền buông hết trách nhiệm của mình cho người bên dưới.
Chu Trì Khôn và Nhậm Đoàn cũng biết, Hoàng Trấn Đông khẳng định đã sớm rõ ràng chuyện báo tỉnh đưa tin, nói không chừng chính là Hoàng Trấn Đông cố ý nói chuyện, sai báo tỉnh đưa tin, đáng tiếc Chu Trì Khôn và Nhậm Đoàn đều không có biện pháp gì nắm thóp Hoàng Trấn Đông, cũng không thể để cho Hoàng Trấn Đông trực tiếp ra lệnh truyền thông ngừng lại.
"Sự tình đã chọc ra ngoài, lúc này hạ lệnh cấm, chỉ sợ sẽ gây tác dụng hoàn toàn ngược lại, một là chọc giận dân chúng, hai là đối với hình tượng Tỉnh ủy chúng ta, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng, cũng không cần phải hoàn toàn phong bế miệng truyền thông, nhưng phải bảo phòng tuyên truyền chú ý dẫn dắt phương hướng truyền thông đưa tin, đừng làm cho loại mâu thuẫn này tiếp tục khuếch đại..." Chu Trì Khôn vô lực nói.
Sau đó, văn phòng tỉnh ủy phát ra thông báo, thông báo toàn thể thường ủy tham gia hội nghị thường ủy buổi chiều.
Chủ yếu là thảo luận vấn đề tranh cãi ngoại giao, yêu cầu người đứng đầu các tương quan nghành đều phải dự thính, cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập, phó sở trưởng sở giám sát Long Mẫn đều được liệt kê vào danh sách.
"Long Mẫn chắc cũng rất phiền muộn, vừa mới tiếp quản quyền giám thị xí nghiệp, liền gặp phải một chuyện phiền toái như vậy, mặc dù chỉ dự thính hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, chỉ có thể nhìn các đại lão Tỉnh ủy đưa ra quyết định, nhưng cô ta vẫn phải tỏ rõ lập trường!”
“Hoàng Văn Thanh muốn kiên quyết xử lý những người Nhật Bản kia, Long Mẫn khẳng định phải đứng ở bên Hoàng Văn Thanh, nhất định sẽ đắc tội với Nhậm Đoàn và Chu Trì Khôn...thật sự là tai bay vạ gió..."
Dương Tử Hiên cùng Hồ Khải vừa cười vừa nói, đang trong lúc nói chuyện, Lưu Bất Khắc lại gọi điện thoại tới, nói: "Dương sở, tôi phát hiện hai phóng viên Nhật Bản tin tức mặt trời mới mọc, tối hôm qua vừa gọi tiểu thư ở tỉnh Giang Nam......"
Trong ánh mắt Dương Tử Hiên lộ ra một tia sáng, hỏi: "Còn có phát hiện chuyện gì khác lạ không?"
"Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi phát hiện, gần đây bọn hắn liên tiếp tiếp xúc cùng nhiều người Nhật Bản, trong đó còn có một cô gái Nhật Bản, những người Nhật Bản này đều ăn mặc cực kỳ chính thức, thoạt nhìn thân phận không thấp, đáng tiếc, tôi không nghe rõ bọn hắn nói cái gì, cũng nghe không hiểu..."
"Nhưng dường như cô gái Nhật Bản kia biết nói tiếng Trung, nghe nàng nói chính sách ngoại giao gì gì đó..." Lưu Bất Khắc nói ở trong điện thoại.
Dương Tử Hiên nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói: "Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào những người này, khả năng bọn hắn đang muốn mưu đồ bí mật chuyện gì đó, chiếu theo lời anh nói, người cô gái Nhật Bản kia, còn có cả đám phóng viên tin tức mặt trời mới mọc kia tiếp xúc, có thể là quan chức ngoại giao hoặc là tổ chức tình báo người Nhật Bản..."
"Buổi chiều tôi sẽ lập tức lái xe đến thành phố Tây Hồ..." Dương Tử Hiên cúp điện thoại xuống, về sau, thoáng phân phó Hồ Khải một câu, liền lái xe về hướng thành phố Tây Hồ.
Cấp bậc Dương Tử Hiên không cao, bình thường làm việc khiêm tốn, cho nên, biến mất một hai ngày, cũng không có mấy người chú ý đến hắn.
...
Thời điểm lái xe đến thành phố Tây Hồ, bầu trời đã hoàn toàn tối đen rồi, từ thành phố Tử Kim đến Tây Hồ thành phố vẫn chưa xây dựng cao tốc, quy hoạch vẫn còn nằm trên bản vẽ, do chính phủ hai tòa thành thị cấp phó tỉnh chủ đạo đầu tư.
Chạm trán cùng Lưu Bất Khắc, về sau, Lưu Bất Khắc liền từ trong túi tiền lấy ra một tờ ảnh chụp, chỉ cho Dương Tử Hiên xem, nói: "Đúng là cô gái này..."
Dương Tử Hiên cẩn thận đưa ảnh chụp đến dưới ánh đèn xem xét, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cô gái này, hắn không có gì xa lạ, kiếp trước thường xuyên thấy trên báo Nhật Bản, là hoàng phi Nhật Bản mà...
………….
Đầu tháng tám, thành phố Tây Hồ cũng có nhiệt độ cao, nhưng Dương Tử Hiên gặp may mắn, buổi tối mới đến thành phố Tây Hồ, sự khô nóng trong không khí đã biến mất rồi, đứng bên Tây Hồ, vẫn có thể trải nghiệm ý cảnh "nước trong trời xanh chiếu sáng cả một vùng" năm đó.
Dương Tử Hiên ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Lưu Bất Khắc ngồi ở trên ghế lái, tin tức Tưởng Gia Quyền được cục công an thành phố Tử Kim phóng thích, để cho một tia lo lắng trong lòng hắn tan thành mây khói, có thể toàn tâm toàn ý làm công tác điều tra giúp Dương Tử Hiên.
"Mấy người Nhật Bản và phóng viên tin tức mặt trời mới mọc trú tại Trung Quốc, vào mười giờ đêm qua gặp nhau bên cạnh bờ Tây Hồ, đêm nay chắc cũng thế!" Lưu Bất Khắc nhìn nhìn đồng hồ, đã là 9:30 rồi.
Chín giờ bọn hắn đã bắt đầu ôm cây đợi thỏ ở chỗ này, trước kia Lưu Bất Khắc ở bộ đội, cũng làm không ít công tác điều tra, Dương Tử Hiên an bài như vậy, hắn cũng không có dị nghị gì.