Mọi người đều trông lại, vừa rồi Cơ Bích Nguyệt đều lên đón tiếp, Cơ Tử này vì sao dám kiêu ngạo như vậy? Không ít người thần sắc rất không tốt đẹp.
- Có lễ.
Cơ Tử thấy đám người trông lại, đứng dậy nói như vậy rồi sau đó ngồi ở một bên yên lặng nhìn bầu trời đêm, như là hết thảy thế gian đều khó khiến hắn chú ý.
Bên kia, Diệp Phàm vẫn không động đậy tự nhiên khiến một số người sinh lòng bất mãn, tất cả đều chăm chú nhìn.
- Ngươi là người nào, cũng quá tự đại hả, ở trước mặt Diêu Quang Thánh chủ cũng không đứng dậy, thật sự không có chút lòng kính trọng nào sao?
Một người không kìm nổi hỏi.
Tu vi tới trình độ như Diệp Phàm hết thảy xuất phát từ bản tâm, có thể đối với Diêu Quang Thánh tử thi lễ, dù nói một tiếng có lễ cũng không cần thiết.
Năm đó đây là một vị đại địch, lúc cuối cùng hắn rời thế giới này Diêu Quang từng ở Trung Châu tổ miếu cầm Long Văn Hắc Kim Đỉnh ngăn chặn, sớm đã đối lập, lúc này không lập tức khai chiến đã xem như khách khí.
- Thánh chủ chúng ta tới, ngươi cũng coi khinh không thèm để ý, quá vô lễ hả?
Hai đồng tử một nam một nữ đi theo phía sau Diêu Quang, một người trách mắng.
- Đúng vậy, người này rốt cục là ai, lại không biết trời cao đất rộng như vậy, thấy Diêu Quang Vương cũng không chào?
Những người khác đều nghị luận, có chứa địch ý.
- Hắn tưởng hắn là ai, thật cho mình là Cổ Hoàng tử sao, hay là coi là Thánh thể ngày xưa, muốn cùng Diêu Quang Vương địa vị ngang hàng?
Diệp Phàm liếc qua bọn họ một cái, chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Hành động như thế tự nhiên gây ra gợn sóng, ngay cả Phong Hoàng, Cơ Bích Nguyệt đều không kìm nổi trông lại. Đương thời dám kiêu ngạo không kiêng nể gì như vậy, đây là siêu nhiên khinh thường hay là quá mức kiêu ngạo? Có lẽ chỉ có người kia dám như thế.
- Đồng nhi không được vô lễ.
Diêu Quang khiển trách đồng tử, rồi sau đó chắp tay với mọi người. Hắn thân phận bậc này không cần phải chấp nhặt.
- Nhưng, Thánh chủ, hắn cũng quá không coi ngài vào trong mắt.
Đồng tử bất mãn. Bọn họ đi theo Diêu Quang nhiều năm như vậy, ngày nay còn có ai dám kiêu ngạo như vậy?
Lý Khinh Chu cũng nhíu mày lộ ra một tia bất mãn. Sư tôn hắn thân phận cỡ nào, ngày nay lại còn có người dám đối mặt như vậy.
Diêu Quang liếc bọn họ một cái, đồng tử lập tức không dám nói gì, im lặng, mọi người cũng đều ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Diêu Quang Vương, nghe nói ngài phỏng đoán đường thành tiên sẽ mở ra ở cấm địa Thái Cổ Nam Vực?
Có người mang theo kính ý hỏi.
- Đây chỉ là một dự đoán mà thôi, không nên coi là thật, đến tột cùng như thế nào ai cũng khó liệu.
Diêu Quang nói, nói ra lý do suy luận. Năm đó Thiên Tuyền Tử Hoàng Điện vì sao dốc toàn giáo lực tấn công cấm địa này? Có lẽ chỉ có thành tiên mới có thể làm cho bọn họ bất kể mọi giá như vậy.
- Diêu Quang, đây là thánh quang thân ngươi tu ra hả?
Cơ Bích Nguyệt hỏi.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc. Đây cũng không phải chân thân của Diêu Quang, nhưng thoạt nhìn không có gì khác, quả nhiên thực lực kinh thế.
Diêu Quang gật đầu nói:
- Chân thân khổ tu khó thể xuất quan, chỉ có thể dùng thánh quang thân đi lại.
Mọi người không thể không kinh. Diêu Quang thật sự cường đại đến rợn người, khiến người sợ hãi.
Trong quá trình này, Diệp Phàm có thể biết Diêu Quang đang dùng linh giác quan sát hắn và Cơ Tử, hiển nhiên sớm cảm thấy bọn họ cường đại và bất phàm.
- Diêu Quang Vương không thẹn là Nhân tộc đệ nhất cao thủ dưới Thánh nhân, thật sự sâu không lường được.
Có người nói.
Những người khác đều phụ họa, tất cả đều gật đầu, đều là lời ca ngợi.
Cơ Bích Nguyệt liếc Phong Hoàng một cái khẽ cười nói:
- Kỳ thật Thánh thể Nhân tộc cũng có thể đạt tới độ cao này, đáng tiếc rời đi không quay đầu lại, tâm ở một bờ khác tinh không.
Phong Hoàng mái tóc đen bay múa, mỗi một sợi đều trong suốt, mà hào quang trong mắt lại càng chói mắt, xoay người nhìn thẳng Cơ Bích Nguyệt nói:
- Bích Nguyệt luôn nhằm vào ta, rốt cục muốn như thế nào đây?
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, thuận miệng nói thôi. Ngươi nghĩ đến cái gì?
Khóe miệng Cơ Bích Nguyệt lộ ra một tia ý cười nói.
Những người khác thấy thế đều nhanh chóng cúi đầu, đều sợ dẫn lửa thiêu thân. Hai người này thỉnh thoảng đối gọi gay gắt, đều không phải là kẻ lương thiện gì, không có người dám xen vào.
- Chuẩn xác tính ra Diệp Phàm rời đi đã mười bốn năm rồi. Nhớ lại năm đó, cố nhân cùng thời đại chúng ta kẻ chết người bị thương, không còn lại bao nhiêu.
Diêu Quang lên tiếng.
Hắn không có cố kỵ, bất kể nói gì ở đây ai cũng không dám bác bỏ, cường đại như Phong Hoàng và Cơ Bích Nguyệt cũng khó chống lại.
- Sông lớn chảy xuôi, một thế hệ người mới thay đổi người cũ, bao nhiêu tuấn kiệt kẻ về cát bụi người về với đất cũng không thể tái hiện.
Lý U U cũng gật đầu.
Trong mười bốn năm qua, Đại Diễn Thánh địa, Vạn Sơ Thánh địa, Đạo Nhất Thánh địa, Tử Phủ Thánh địa, Cổ Hoa Hoàng triều, Cửu Lê thần triều những truyền thừa cao cấp nhất, Thánh tử, Hoàng tử, Thánh nữ của bọn họ đều không cam lòng lạc hậu, đều trải qua cửa trảm đạo, kết quả bi thương chiếm đa số.
Đây là một cái đại thế, các Thánh tử, Thần nữ đều không cam lòng, đều muốn nỗ lực phấn đấu trở thành người trên người. Bọn họ nhìn thấy đám người Diêu Quang, Trung Hoàng lần lượt trảm đạo, tất cả đều hăng hái.
Nhưng kết quả là tàn khốc.
Người thế hệ bọn họ gần như điêu linh quá nửa, Thánh nữ, Hoàng tử ngày xưa rất nhiều người đều không thể gặp lại, mười mấy năm qua trước sau ứng kiếp, với trảm đạo thất bại mà chết.
Những người còn lại đa phần là những thể chất đặc thù Tử Phủ Thánh nữ, Cơ Hạo Nguyệt, Vũ Hóa Vương, Song Tử Vương... cùng với nhân vật kinh diễm thiên cổ như Diêu Quang, những Thánh tử khác phần lớn đều hóa thành tro.
Về phần Mạc Tuyết, Tử Y Hầu, Lý Khinh Chu... đều là nhân vật thế hệ tiếp theo, là những Thánh tử một lần nữa bồi dưỡng ra, danh phó kỳ thật thế hệ người mới thay đổi người cũ.
Đương nhiên, đây là một cái đại thế, không thiếu nhất chính là nhân tài. Các loại Vương thể hiện ra, đến bây giờ Vương giả ngã xuống cũng không phải rất nhiều, vẫn như cũ quần tinh rực rỡ.
Những năm gần đây, bất kể Đạo thai, Thần Vương, Thiên Yêu Vương của Đông Hoang hay là Bích Lạc Vương, Song Tử Vương vô địch của Trung Châu đều kinh diễm thiên hạ, chư vương cùng đứng lên, đầy phồn thịnh.
Tỷ như nói Tử Phủ Thánh nữ của Đông Hoang, tuy rằng nàng không ra tay nhưng rất nhiều người đều biết nữ nhân này không thể trêu, là đạo thai trong truyền thuyết cùng một loại thể chất với Tây Hoàng, trời sinh cùng đại đạo thân thiện, pháp lực vô biên, khiến bất luận kẻ nào đều phải đau đầu.
Mà cũng có lời đồn Song Tử Vương của Trung Châu hợp cùng một chỗ có thể chiến bấtkỳ địch thủ, thiên hạ không thể tranh phong, đều đang chờ đợi mọi người đi nghiệm chứng.
Tuy rằng rất nhiều người ngã xuống nhưng là tinh huy không giảm, ở cái đại thế này vẫn không thiếu kỳ tài ngút trời, nhất là theo người thế hệ Diệp Đồng quật khởi, con đường tranh hùng sẽ càng ngày càng kịch liệt.
- Đáng tiếc, chung quy không thể cùng Thánh thể chiến một trận.
Diêu Quang nói ra một câu như vậy khiến mọi người thần sắc đều biến, tuy nhiên biển tình lại rất không giống nhau.
Nhân vật bậc này có tiếc nuối mất một trận chiến, khiến mọi người có chút sợ hãi, rất nhiều người đều kính sợ không thôi, không dám nói lung tung, đại đa số lựa chọn trầm mặc.
Cũng có số ítngười lên tiếng, dù sao Thánh thể Nhân tộc đều đã rời đi, nói đều không sợ, mà Diêu Quang lại ở trước mắt, đáng để đối xử kính cẩn.
- Diêu Quang Vương là một đại kỳ nhân, thiên hạ vô địch, ta nghĩ cho dù Diệp Phàm kia không rời đi hơn phân nửa cũng không phải đối thủ.
- Không. Diêu Quang hùng chủ là cao cỡ nào, tung hoành đến nay khó gặp một bại, dự bị là mạnh nhất trong những người trảm đạo Diêu Quang xưa nay, Thánh thể khẳng định không địch lại.
Một đám người nịnh hót, nói mọi lời hay ý đẹp tự nhiên là muốn giao hảo cùng Diêu Quang nhất mạch, để lại ấn tượng khắc sâu.
Nhưng càng nhiều người lại đều lựa chọn yên lặng xem xét, cảm thấy loại chuyện này ít xen vào là thỏa đáng. Diệp Phàm năm đó uy thế cực thịnh, hơn nữa dù hắn rời đi còn có đám người Diệp Đồng, Hắc Hoàng vẫn còn.
- Không có một trận chiến công bình là khó thể nói rõ.
Diêu Quang ngăn lại những người khen tặng, lắc lắc đầu liếc Cơ Tử một cái.
Xa xa, Diệp Phàm trong lòng khẽ động. Diêu Quang quả nhiên rất nhạy cảm, rồi sau đó trên mặt lại lộ ra một tia ý cười. Chẳng lẽ coi Cơ Tử ngang trời xuất thế là hắn hay sao?
- Thánh chủ cần gì khiêm tốn như vậy. Nếu ngài ra tay, Thánh thể là rồng cũng phải nằm xuống, sao có thể tranh phong cùngngài. Hắn không phải lưu lại đệ tử Diệp Đồng sao, tương lai Lý Khinh Chu sư huynh ra tay chiến bại hắn, tự nhiên cũng chân chính xác định oai vô địch của ngài. Thông qua môn nhân đối lập cũng có thể chứng minh ngài mạnh hơn Thánh thể.
Một gã đồng tử phía sau Diêu Quang nói.
- Đúng vậy, Diêu Quang Vương là thiên cổ kỳ tài, Diệp Phàm kia dù là Thánh thể lại sao chứ, hơn phân nửa khó chắn thần uy.
- Không sai. Trong Đại đế cổ cũng có nhiều phàm thể, còn không phải lên đỉnh. Ta nghĩ ngay cả Diệp Phàm vẫn còn cũng khó địch.
Nhóm người vừa nịnh hót lại lần nữa lên tiếng.
- Câm mồm.
Diêu Quang quát, hắn không nhằm vào người khác mà quay người đối mặt đồng tử nói:
- Ngươi càng ngày càng làm càn, phạt ngươi diện bích mười năm, nhanh chóng trở về núi sám hối.
- Mười năm...
Đồng tử lập tức bị dọa choáng váng, đứng ngây ra.
- Sư tôn, đồng nhi cũng chỉ nói mấy câu trong lòng, vẫn là tha hắn một lần đi.
Lý Khinh Chu cầu xin.
- Không thể.
Diêu Quang lắc đầu. hắn nghiêm khắc trách phạt môn đồ như vậy càng thêm khiến người khâm phục, không ít người đều thán phục.
- Nói vài câu nói trong lòng? Thật là khẩu khí thật lớn, cho rằng sư phụ ta không bằng sư phụ ngươi, vậy ngươi ra tay thử xem. Ở đây chiến bại ta, chứng minh xem ai mạnh hơn.
Sóng âm phá không gian truyền vào trong đảo, một nam nhân trẻ tuổi anh vĩ đi tới. Toàn thân hắn mỗi một tấc máu thịt đều đang phát sáng, đến mỗi một sợi tóc cũng đều như thế, giống như một vị Thái Dương Thần khiến trăng sao đều ảm đạm không ánh sáng.
Diệp Đồng đến, đôi mắt đảo qua mọi người, nhìn thẳng Lý Khinh Chu nói:
- Lời của ngươi rất rõ ràng, vậy chiến một trận đi.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới đệ tử của Diệp Phàm lúc này chạy tới, đám người vừa nịnh hót Diêu Quang Vương đều thần sắc xấu hổ, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Xa xa, Phong Hoàng nhìn thấy Diệp Đồng anh khí kinh người lập tức ngẩn ra, cảm thấy được có kỳ sư tất có kỳ đồ, vô địch cường thế nhất mạch tương truyền.
- Không sai. Ta cho rằng Thánh thể kém sư phụ ta, hôm nay cùng ngươi chiến một trận thì có làm sao.
Lý Khinh Chu nói.
Chư hùng kích động một hồi, tâm tình nhấp nhô dữ dội, tuyệt đối không nghĩ tới hai nhân tài mới xuất hiện nam bắc gặp nhau, rất có thể sẽ có một hồi đại quyết đấu.
- Đến đây đi, hôm nay trấn áp ngươi ở đây.
Diệp Đồng nói.
Mọi người ồ lên. Trải qua trận chiến ở Hỏa Linh Hác, Diệp Đồng đã mơ hồ có khí thế của Thánh thể thứ hai, quả nhiênlà cường thế, đánh tới Nam Vực rồi.
- Ngông cuồng. Hôm nay ta ngay tại trước mặt người đời chứng minh sư phụ ta mạnh hơn sư phụ ngươi.
Lý Khinh Chu lông mày dựng dứng.
- Bớt nói nhảm, nhanh ra tay đi. Tiếp qua vài năm, ta sẽ không động thủ với ngươi, đổi lại một nhóm người khác.
Diệp Đồng quét mắt về phía Diêu Quang, Phong Hoàng.
Mọi người kinh dị, tự nhiên biết hắn có ý gì. Bởi vì hắn từng nói, thay mặt sư phụ chiến thiên hạ, tiếp qua vài năm địch thủ ngày xưa của Diệp Phàm sẽ do hắn đối kháng.
Lý Khinh Chu ánh mắt khiếp người, từng bước đi tới, cả người bao phủ một tầng Thần Y do thánh quang đúc thành, rực rỡ lóa mắt.
- Người trẻ tuổi, ngươi không khỏi quá không biết trời cao đất dày. Nhìn thấy Diêu Quang Vương đều không hành lễ, chẳng lẽ sư phụ của ngươi rời đi quá sớm, không dạy ngươi tôn sư trọng đạo, lễ kính tiền bối sao?
Có mấy nhân vật lớp trước của Nam Vực lên tiếng, hiển nhiên đứng ở phía Lý Khinh Chu.
- Để Diệp Đồng thi lễ với một người từng đánh lén sư phụ hắn, đám lão già khốn kiếp các ngươi giả hồ đồ hay cậy già lên mặt, đều chán sống rồi hả.
Đúng lúc này, một cỗ khí tức long trời lở đất ập vào mặt, một con đại hắc cẩu tiến vào trong đảo, bễ nghễ tứ phương ngạo thị quần hùng.
- Nghĩ rằng đứa nhỏ không có sư phụ dễ ức hiếp hả, coi bổn hoàng là bày biện sao? Đám lão già các ngươi muốn làm nhân sủng của ta, tuy nhiên ta chướng mắt các ngươi.
Hắc Hoàng cười lạnh nói.
Mọi người đều biến sắc. Con đại hắc cẩu này khiến mọi người đều nhức đầu, là nhân vật hiểm độc khó dây nhất mười mấy năm qua, ai gặp nó đều không hay ho, tất cả đều câm như hến.
- Muốn khi dễ người, sát trận của bổn hoàng cũng không phải ngồi không.
Đại hắc cẩu ngạo thị mọi người.
Người vừa rồi đều xám xịt, không dám nhìn thẳng lặng yên lui về phía sau, sợ bị nó nhằm vào.
- Diệp Phàm tuy đã đi rồi nhưng con chó hắn nuôi vẫn còn, cũng không thể trêu vào.
Đây là tiếng lòng của mấy người nhưng không ai dám nói ra bằng không kết cục thê thảm.
Cộc Cộc Cộc...
Đột nhiên đại hắc cẩu run móng vuốt, một loạt đầu người từ hư không lăn ra, trở thành màu rải đầy đất, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Dĩ nhiên là một đám Cổ tộc.
- Những tên chán ghét này nói là hậu duệ bát bộ thần tướng, còn nói là lộ quân thứ mấy đi vào Thanh Hà Thành này dám chắn đường bổn hoàng, tất cả đều giết sạch sẽ.
Đại hắc cẩu nhe răng nói, hàm răng trắng ởn khiến người ta xương cốt phát run.
- Thiên Hoàng tử quả nhiên không may, tối nay xui xẻo tám đời, đại quân phái ra lại bị người diệt một lộ.
Đây là lời nói trong lòng mọi người nhưng lại không dám nói ra.
Ai cũng biết, trình độ trận văn của con chó này độc nhất vô nhị, nhiều năm qua như vậy gạt người chết không đền mạng, khiến rất nhiều hận hàm răng đều ngứa, có chiến quả như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Lý Khinh Chu tiến lên, muốn đối mặt Diệp Đồng, hai người đối mặt cùng một chỗ.
Đúng lúc này Diêu Quang nói:
- Khinh Chu lui ra phía sau, ân ân oán oán của người đời trước, tiểu bối các ngươi không được xen vào.
Đại hắc cẩu trừng mắt như chuông đồng nói:
- Diêu Quang, ngươi thật đúng là lúc nào cũng muốn ra vẻ, bội phục. Ta không chú ý nhiều như vậy, Diệp Đồng lên đi, trong mười chiêu đánh bại đệ tử hắn để chứng đạo sư phụ của ngươi.
- Ân oán đời trước để những đứa nhỏ này xen vào làm chi. Nếu ngươi có ý, ta thật ra mừng rỡ phụng bồi.
Diêu Quang nói, như một thần minh cao không thể với tới, cơ thể tràn ra hào quang bất hủ khiến người ta không thể nhìn thẳng, bước tới.
Cách đó không xa Diệp Phàm trong lòng khẽ động. Hắn cảm giác được khí tức của Thánh khí. Chân thân Diêu Quang không tới nhưng thánh quang thân này lại mang theo một kiện Thánh khí không sứt mẻ.
Hắn sợ Hắc Hoàng chịu thiệt, thanh khí trên đầu hiện lên, hóa sinh thành một người khác bước về phía trước đối mặt Diêu Quang nói:
- Nếu đã gặp nhau, tức là có duyên.
Mọi người sợ hãi, người này là ai hóa ra một khối đạo thân dám cản Diêu Quang Vương. Đây chính là việc mười mấy năm chưa từng có, lá gan cũng quá lớn.
- Có người muốn chiến Diêu Quang Vương, chuyện này là thật sao?
- Nhiều năm như vậy, Diêu Quang Vương chủ quân lâm thiên hạ, nhìn xuống Đông Hoang, nhưgn chưa từng có người dám tranh phong.
Không ai không rung động, tất cả đều ngừng hô hấp, yên lặng nhìn hai người. Có thể sẽ phát sinh ra một trận quyết đấu vượt qua tưởng tượng của mọi người.
- Ngươi là ai, dám chắn đường sư phụ ta. Mười năm nay không ai có thể tranh phong, ngươi có thể sao?
Lý Khinh Chu quát.
Diệp Phàm cười lạnh, vung tay lên, hắn lập tức như người rơm bay xa tám trăm trượng, khiến toàn thân co rút một lời không nói ra.
- Cái gì?
- Đây là... Quá mức khủng bố!
Mọi người rung động đều ồ lên, tất cả đều nhìn vào giữa tràng.
Phong Hoàng mắt đẹp lóe lên, lộ ra một vẻ kinh ngạc. Cơ Bích Nguyệt, Lý U U, Tử Y Hầu cũng đều giật mình vô cùng, đều lộ dị sắc.
- Nguyên lai các ngươi ở nơi này, dám giết hậu duệ bát bộ thần tướng ta, một người cũng đừng mong chạy.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến, chấn động cả tòa Thanh Hà Thành run rẩy một hồi.
Trong lúc mơ hồ, từng sợi thánh uy tràn ngập ra, gần như khiến mọi người quỳ rạp xuống, khó thể chịu đựng.
- Bán Thánh...
Cơ Bích Nguyệt biến sắc.
- Bán Thánh a, vẫn rất khát vọng một trận chiến. Nếu đến đây thì để ta gặp một lần đi.
Chân thân Diệp Phàm nói.
Cùng lúc, làn khí xanh trên đầu hắn hóa thành đạo thân thì hướng về Diêu Quang Thánh tử làm một động tác mời nói:
- Đi thôi, chúng ta đi bên kialuận bàn.
Lời này vừa ra, mọi người vô cùng khiếp sợ. Người này là ai, dám làm như vậy? Chân thân đối kháng Bán Thánh, mà một đạo thân khác thì chống lại Diêu Quang Vương.
Trên đảo lặng ngắt như tờ, hắn đến tột cùng là người phương nào, muốn dùng chân thân đánh Bán Thánh, một cỗ đạo thân khác chống Diêu Quang Vương. Nói ra ai có thể tin?
Đây là loại nhân vật cao cỡ nào, mà người trước mắt lại làm ra lựa chọn như vậy, khiến người trố mắt nhìn trân trối, đều nói không ra lời.
Không khí hiện trường có chút quỷ dị, sau yên lặng ngắn ngủi mọi người mới có thể nói ra, một đám tâm tình đặc biệt kích động, tất cả đều nắm chặt tay.
- Quá cường thế. Dám một người độc kháng Diêu Quang Vương và một vị Bán Thánh. Thật là khó tin.
- Nhưng hắn thật có thực lực như vậy sao? Đạo thân đánh Diêu Quang Vương, chân thân chiến Bán Thánh. Đây thật đúng là như thần thoại hoang đường.
- Ta cho rằng nghe nhầm, lại dám làm như thế, thật cho rằng là Nhân hoàng chuyển thế sao?
- Ta nghĩ lầm là Thánh thể, nhưng là hắn cũng không khẳng định có được loại chiến lực này. Người này thật đúng là khí nuốt núi sông, khí phách to lớn.
Mọi người rung động, Diệp Phàm cường thế mà khí phách, cũng không phải phô trương thanh thế mà thật sự dám như vậy, thật khiến mọi người không dám tin.