Dung nhan của nàng khiến chim sa cá lặn, dáng vẻ khiến trăm hoa phải thất sắc, cộng thêm cái khí chất đối lập ở trên kia, làm cho khắp người nàng tỏa ra mị lực điên đảo chúng sanh, dễ dàng mê hoặc người khác.
- Ta không lựa chọn cái nào cả!
Con ngươi lấp lánh như bảo thạch màu đen của Diêu Hi bắn ra hai đạo thần quang màu ngọc bích, làm cả người trở nên kỳ ảo. Mặc dù mới chỉ phóng ra ngoài vài đạo thần thức mà thôi, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ thực lực mình vô cùng cường đại.
Diệp Phàm nở nụ cười lạnh, hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm khẽ dậy sóng, lập tức có một luồng thần thức trực tiếp xông về Diêu Quang Thánh nữ, tiêu diệt mấy đạo thần niệm kia.
- Trừ khi ngươi muốn thần thức mình vĩnh viễn ở trong "Nguyệt cung", bằng không, cứ ra ngoài một cái là ta sẽ giết một cái.
Cột sáng màu vàng tựa như thủy ngân, nó che kín hết lối vào "đại môn" thức hải Diêu Hi, không chừa một chút không gian nào. Nó cứ quanh quẩn ở đó để diệt sát vài đạo thần thức muốn ra ngoài của Diêu Hi.
Đồng thời hai cánh tay hắn nắm chặt lại, dùng sức áp chế thân thể Diêu Quang Thánh nữ, không để cho chút thần lực cường đại đang dao động xung quanh thân nàng đánh mình ra xa.
Xoẹt!
Thần thức Diêu Hi nhất thời bị dập tắt. Sau đó nàng nghĩ muốn âm thầm để thần thức đi ra ngoài, thần thái ở con ngươi thoáng cái đã mờ đi.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Diệp Phàm hét lớn lên, sau đó hồ nước nhỏ màu vàng tỏa ra ánh sáng chói chan, trong nháy mắt quét ngang qua.
Diêu Quang Thánh nữ hét lên một tiếng sợ hãi, vài tia thần thức định lặng lẽ ra ngoài bị diệt sát hoàn toàn.
- Diệp Phàm, ngươi dám làm thế với ta...
Diêu Quang Thánh nữ trở nên lạnh lùng, từ ngay giữa mi tâm có chút thần thức dao động, sau đó dùng thần niệm truyền âm cho Diệp Phàm. Âm thanh như gió lạnh trong bão tuyết, hàn khí thấu xương.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi lựa chọn thế nào?
Diệp Phàm ôm lấy Diêu Quang Thánh nữ, đi qua cái cầu đá nhỏ rồi tiến vào trong một ngôi đình.
- Ngươi không sợ Diêu Quang Thánh Địa sẽ giết ngươi đến nỗi hình thần câu diệt sao?
Diêu Quang Thánh nữ quát nhẹ.
- Ta chỉ biết nếu không khống chế ngươi, bản thân ta khó mà thoát chết bây giờ. Ngươi đã có ý với ta như vậy, ta còn gì để giữ lại sao? Còn điều gì làm ta phải kiêng kỵ sao?
Diệp Phàm ngồi xuống một tảng đá trong ngôi đình đó, dùng sức ghìm chặt cái eo thon nhỏ của nàng.
- Chúng ta có thể từ từ thương lượng lại...
Diêu Quang Thánh nữ sợ hãi thật rồi. Thường ngày tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay nàng, thần thái nàng lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên bất an lo sợ.
- Hiệp nghị gì? Thả hổ về rừng, lưu lại hậu hoạn để sau này ngươi tới giết ta sao?
Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Ngay cả thái thượng trưởng lão Cơ gia ta còn dám giết, đã chọc một thế gia khổng lồ như vậy rồi, ngươi cho là ta còn sợ thêm một cái Diêu Quang Thánh Địa sao?
- Ngươi quyết tâm giết chết ta sao?
Thần thức Diêu Quang Thánh nữ dao động mạnh lên.
- Ta sẽ không giết ngươi. Ngươi để cho ta khống chế thần thức, sau đó chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Diệp Phàm khẽ dùng sức một chút, để cho khối thân thể mềm mại này ngồi trên đùi của mình.
Diêu Quang Thánh nữ thét lên một tiếng chói tai, nói:
- Diệp Phàm, ngươi đừng quá phận. Để cho ngươi khống chế thần thức thì có khác gì mặc ngươi muốn làm gì cũng được?
Diệp Phàm cười tươi, nói:
- Ta không phải là người nói một đằng làm một nẻo, nói được là làm được. Bởi vì ta chỉ muốn sống sót rời khỏi nơi này, tất cả đều là do ngươi ép ta.
Một cánh tay khác của hắn lại chuyển động khắp ngươi Diêu Quang Thánh nữ, nhất thời có tiếng thét sợ hãi vang lên.
- Diệp Phàm, ngươi...dừng tay!
Lại có thêm một tia thần thức của Diêu Quang Thánh nữ truyền vào cơ thể, nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang bị Diệp Phàm đụng vào.
Mỗi một lần bàn tay Diệp Phàm chuyển động là cả người nàng lại run lên. Nàng lạnh giọng đáp:
- Điều kiện ngươi quá hà khắc.
- Không hà khắc thì ta sống thế nào...
Diệp Phàm nâng cằm Diêu Hi lên, cười mà như không cười, nói:
- Thấy dung nhan ngươi như hoa như ngọc thế này, ta rất yêu tiếc, cũng không biết nên làm thế nào. Hay là chúng ta vào động phòng đi, cưới được ngươi xem như ta cũng không bị ủy khuất.
- Ngươi...vô sỉ!
Diêu Hi vô cùng tức giận. Nàng đường đường là Diêu Quang Thánh nữ, có địa vị cao thượng tại Nam vực, dù đi đến đâu thì vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người, rất nhiều người muốn nhìn lên để thấy nàng. Nhưng Diệp Phàm lại nói rằng "cưới được nàng xem như ta cũng không bị ủy khuất", thật đúng là sỉ nhục nàng.
Diệp Phàm cười càng lúc càng tươi, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt trơn mềm của nàng, nói:
- Mau quyết định đi.
Da thịt Diêu Quang Thánh nữ bóng loáng như một loại tơ lụa, lại ôn nhuận và trong suốt như một loại ngọc bích, tản phát mị lực không gì so sánh nổi.
- Ta không thể đáp ứng điều kiện của ngươi!
Thần thức Diêu Hi càng lúc càng dao động mãnh liệt.
Diệp Phàm cười nói:
- Tốt, tốt, tốt, ta cho rằng ngươi đã chọn lựa điều kiện thức hai. Đã như vậy, chúng ta vào động phòng đi.
Diêu Quang Thánh nữ lại hét lên chói tai, tóc đen trên đầu khẽ tung bay, giống như một Đọa Lạc thiên sứ hạ xuống trần gian. Có vài đạo thần thức trong con ngươi nàng xông ra ngoài, sau đó vận dụng bí thuật, muốn đánh chết Diệp Phàm.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể nàng có những tia sáng lưu chuyển giống như bạch ngọc tự phát sáng, tản phát thần quang kỳ dị, thần lực mênh mông như muốn theo đó ra ngoài.
Thần thức của Diệp Phàm từ trong hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm xông ra tiêu diệt toàn bộ thần thức Diêu Quang Thánh nữ, đồng thời tung quyền đánh về thân thể Diêu Quang Thánh nữ.
Phốc!
Tuy khí lực của hắn vô cùng cường đại, nhưng kết quả vẫn cứ như vậy. Mỗi lần đánh lên thân thể thần tiên của Diêu Hi là lại bị một tầng ánh sáng ngăn trở lại.
Phịch! Phịch!
Hai quyền của Diệp Phàm có thể đánh nát cả linh bảo, nhưng lúc này lại không đánh chết đối phương được. Trên thân thể Diêu Hi xuất hiện một bức đồ họa ngôi sao, bức đồ họa này như ẩn như hiện, chặn lại quyền lực đánh xuống.
Cảnh tượng lúc này vô cùng kỳ dị, bức đồ họa ngôi sao đó lấp lánh phát sáng, đồng thời gây cho Diệp Phàm cảm giác nó rất thâm thúy. Phảng phất như có một mảnh tinh vực bao trùm lên ngọc thể của Diêu Hi.
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm tự hỏi chính mình.
Hắn liên tục tung quyền, nhưng không thể nào đánh vỡ được màn sáng đó. Bức đồ họa ngôi sao như chiến y một vị thần vậy, mơ hồ mà thần thánh, lần lượt ngăn cản quyền lực của hắn.
- Diệp Phàm, thật ra chúng ta có thể ngồi lại với nhau, rồi từ từ nói chuyện.
Diêu Quang Thánh nữ mở miệng nói. Cả người nàng được ánh sáng bao phủ, ánh sao không ngừng lưu chuyển quanh thân.
Diệp Phàm không để ý tới nàng, trực tiếp tiêu diệt hết mọi thần thức muốn lao ra ngoài của nàng, chỉ để lại một tia thần thức để nàng có thể mở miệng truyền âm.
- Đây là Thánh nữ chiến y của Diêu Quang Thánh Địa ta, ngươi không thể nào đánh nát nó được.
- Thánh nữ chiến y...ta không cần đánh nát nó, ta chỉ cần từ từ cởi từng lớp chiến y xuống là được.
Diệp Phàm trực tiếp động thủ, kéo một đoạn ống tay áo của Diêu Quang Thánh nữ xuống.
- Ngươi...
Nàng còn đang bị lời nói của Diệp Phàm làm cho tức giận, thì ngay lập tức đã bị động tác này của hắn hù doạ rồi.
- Ta thấy việc cởi...từng lớp chiến y còn dễ dàng hơn việc đánh nát nó rất nhiều.
Động tác Diệp Phàm rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng dứt khoát.
Xoẹt! Xoẹt!
Lại thêm một đoạn ống tay áo bị cởi ra, sau đó bay xuống mặt đất ngôi đình như một con bướm bay.
Diệp Phàm một tay ôm Diêu Quang Thánh nữ, một tay khác lại thong dong cởi từng lớp áo, giống như là đang chuẩn bị mở một bảo hộp ra để chiêm ngưỡng bảo vật trong đó vậy.
- Ngươi...
Diêu Quang Thánh nữ sợ thật rồi, run giọng nói:
- Mau dừng tay!
Xoẹt! Xoẹt!
Ống tay áo rơi xuống đất tựa như những cánh hoa phiêu động theo gió vậy, một đoạn cánh tay ngọc trần trụi lộ ra ngoài. Làn da cánh tay sáng hồng như một đóa sen nổi lên trên mặt nước, tản phát ánh sáng ngọc ôn hòa. Lượn quanh cánh tay là những đường cong mỹ lệ, làm người khác phải động lòng.
Có thể nói đoạn cánh tay này là một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, trong suốt không một tì vết, xứng đáng được gọi là băng cơ ngọc cốt, mê hoặc tâm thần con người.
- Thật là hoàn mỹ...
Diệp Phàm đánh giá, âm thanh rất bình thản.
Nhưng lời này của hắn truyền vào tai Diêu Quang Thánh nữ lại như trăm ngàn mũi dao cùng đâm vào, làm cho tâm tình nàng dao động mãnh liệt, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả.
- Diệp Phàm, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Nàng cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường.
- Tất nhiên là hiểu, ta đang thưởng thức một cánh tay của mỹ nữ tuyệt sắc. Đáng tiếc không có rượu ngon, lại không có thức ăn. Nếu không, chắc chắn ta sẽ ăn uống thỏa thích.
- Ngươi...
Thấy Diệp Phàm tự đắc như vậy, Diêu Quang Thánh nữ càng xấu hổ và giận dữ hơn.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay ngọc ngà của Diêu Quang Thánh nữ, cảm nhận được làn da mềm mại trơn bóng đó, hắn nói:
- Nhưng sắc đẹp cũng có thể ăn được, không cần rượu ngon thức ăn ngon đâu, một mình Diêu Quang Thánh nữ ngươi là đủ rồi.
- Ngươi...đừng có làm loạn!
Thần sắc Diêu Quang Thánh nữ trở nên khẩn trương, lúc trước trông nàng thật tuyệt sắc vô song, xinh đẹp gợi cảm. Nhưng tâm tình lúc này lại bất an, không còn chút phong thái mị hoặc thường thấy nữa.
- Yên tâm, ta không có làm loạn...
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Con người của ta trước giờ làm việc rất chân thành.
Nói tới đây, hắn thật tình quan sát toàn thân nàng cẩn thận. Lại thêm vài tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, một ống tay áo khác đã được hắn kéo xuống, cánh tay còn lại của Diêu Quang Thánh nữ cũng trần trụi lộ ra trước mắt hắn.
- Diệp Phàm!
- Ta nói rồi, ta rất chân thành, ngươi cứ yên tâm!
Nói tới đây, hắn lại lộ vẻ thần bí, chậm rãi nói:
- Khó trách có người nói giang sơn làm cho người ta ước ao, mỹ nhân cũng làm ta ham muốn. Tiên cơ ngọc thể ở trước mặt, ta yêu giang sơn lại vừa thích thú mỹ nhân.
- Ngươi...khốn khiếp!
Diêu Quang Thánh nữ muốn điên thật rồi.
Lúc này hai cánh tay nàng trần trụi hiện ra trong gió, thân thể lại ngồi trên đùi Diệp Phàm. Kiều thể ôn nhu tiếp xúc thân mật với đối phương đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở do Diệp Phàm phát ra, điều này làm nàng rất phẫn nộ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, rồi khẽ xoay nàng đưa lưng về phía hắn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chuyển động trên y phục của Diêu Quang Thánh nữ, ngay lập tức phần y phục sau lưng khẽ vỡ tan ra rồi bay qua một bên.
Tấm lưng trắng noãn của Diêu Quang Thánh nữ hiện rõ ra trước mắt hắn, đó là một làn da mềm mại trong suốt, xen lẫn chung quanh còn có những áng mây đỏ đỏ. Tấm lưng đó gần với Diệp Phàm trong gang tấc, mùi hương hoa lan ngào ngạt xông thẳng vào mũi hắn.
Mặc dù ngày thường Diêu Quang Thánh nữ rất giống yêu nữ, nhưng khi gặp phải tình cảnh như vậy, quả thật nàng không còn chút sức lực nào cả, vô cùng xấu hổ.
- Diệp...Phàm...ngươi!
Âm thanh Diêu Quang Thánh nữ run rẩy.
Xoẹt! Xoẹt!
Lại có những âm thanh quần áo bị xé rách vang lên, từng mảnh vải trong suốt mềm lại như lụa rơi xuống. Toàn bộ tấm lưng Diêu Quang Thánh nữ hiển lộ ra bên ngoài, trong suốt mà sáng bóng, thật giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
- Diệp Phàm, ngươi phải biết rõ ta chính là Thánh nữ duy nhất của Diêu Quang Thánh Địa. Nếu như...ngươi quá đáng...sẽ không còn cách nào cứu chữa được...
Diêu Quang Thánh nữ đưa lưng về phía Diệp Phàm, thân thể như ngọc của nàng ngồi trên đùi của hắn. Làn da mềm mại có thể cảm nhận rõ hô hấp của đối phương, từng hơi thở ấm áp truyền tới lưng nàng.
- Bản thân ta trước giờ chưa từng có gì để mất cả, cần gì phải cứu chữa?
Nói tới đây, Diệp Phàm cười cười, nói:
- Ta đang nhớ lại một câu nói ở cố hương, là cầm thú hay là không bằng cả cầm thú?
- Ngươi không bằng cầm thú!
Diêu Quang Thánh nữ quát to, nhưng âm thanh lại có chút run rẩy.
- Không làm cái gì sẽ bị người mắng là không bằng cầm thú, làm một chút rồi cũng bị mắng là cầm thú mà thôi.
Diệp Phàm lắc đầu, cười cười một hồi rồi nói:
- Xem ra câu này ở đâu cũng đúng cả!
- Ngươi...
- Yên tâm, mọi việc ta làm đều rất chân thành!
Diệp Phàm đáp lại.
Đôi mắt của Diệp Phàm vô cùng trong suốt, không hề có chút dục vọng hiện lên. Ngón tay hắn khẽ vuốt ve lên thân thể tuyệt sắc kia, nói:
- Ta làm theo ý muốn của ngươi, tuyệt đối không thể bằng cầm thú được.
Ngón tay của hắn khẽ chuyển động lên trên làn da như ngọc bích kia, cảm giác ôn nhuận nhu hòa từ đầu ngón tay truyền tới trong lòng, nhưng hắn vẫn rất thanh tỉnh, không hề bị dục vọng xâm chiếm.
Xoẹt!
Diệp Phàm cởi luôn phần quần áo ở ngay trước ngực Diêu Quang Thánh nữ, sau đó ném tung lên trời. Sau đó hai tay chuyển động lên trước người Diêu Quang Thánh nữ, nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên trong suốt.
Đột nhiên có sát khí ngất trời hiện lên!
Đúng lúc này, Diêu Quang Thánh nữ không khẩn trương cũng không run rẩy nữa, đầu tóc tỉnh táo trở lại, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh. Một đạo thần quang từ bên trong thức hải lao ra.
- Ta vẫn luôn chờ ngươi đi ra ngoài!
Hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm Diệp Phàm khẽ động, hóa hình thành một vòng sáng như ánh mặt trời, bao phủ phía trước.
- Ta cũng biết ngươi đang diễn trò. Diêu Quang Thánh nữ, ngươi không có cơ hội nào cả!
Thần thức Diệp Phàm hóa thành một thanh kiếm màu vàng, không ngừng chém bổ đánh nát đạo thần quang kia.
- Ta nghĩ đến lúc cuối cùng ngươi mới đi ra ngoài, không ngờ rằng ngươi lại không chịu được nhanh đến như vậy.
Mặc dù thần thức Diêu Quang Thánh nữ bị ngăn cản, nhưng thần sắc lại tỉnh táo đến mức gần như là băng hàn. Tâm tình trên dung nhan tuyệt sắc đó không có chút dao động, thần thức cường đại đối kháng với Diệp Phàm, muốn xông phá ra khỏi vòng sáng chói chan kia.
Diệp Phàm cười lạnh, hai tay vờn quanh nửa thân trên trần trụi của nàng, chuyển động khắp nơi mà không kiêng kỵ gì.
- Ngươi..
- Ta nói rồi, ta vẫn rất chân thành.
Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Ngươi cho rằng ta ham mê sắc đẹp của ngươi thật sao?
- Buông tay!
Diêu Quang Thánh nữ có cảm ứng, da thịt cả người hơi hồng lên, rất giận dữ và xấu hổ.
- Dĩ nhiên, ta sẽ không để ý đến việc làm vài việc tốt đẹp một chút.
Âm thanh Diệp Phàm rất bình tĩnh, nhưng thần thức của hắn.lại như một ánh mặt trời bao lấy cả thần thức của Diêu Hi. Chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như khống chế được thần trí của ngươi, ta sẽ lưu tánh mạng ngươi lại. Vì thế, đừng chống cự nữa.
-o0o-