Dường như Lai Ân có thể nghe hiểu câu này, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên tay Bạc Vũ Minh.
Mạn Nhi nhìn về phía Lai Ân, thỏ thẻ nói: “Lai Ân, về sau chúng ta làm bạn với nhau được không?”
Lai Ân không biết nói chuyện, chỉ yên lặng nhằm mắt lại, để cho.
cô bé tùy ý vuốt ve bờm nó.
Mạn Nhi cực kỳ thích con sư tử lớn này, không nhịn được nhào lên người nó, nằm trên phần bụng mềm mềm.
Bóng cây chiếu xuống mặt đất, khung cảnh vô cùng hài hòa.
Trước đây nếu đặt mình vào rừng cây âm u này, cô bé vẫn còn sợ hãi bất an thì bây giờ đã có một con mèo lớn như thế canh giữ bên cạnh bọn họ, khiến cô bé càng có cảm giác an toàn.
Mạn Nhi nói: “Lai Ân sẽ bảo vệ chúng ta mà, đúng không?”
Bạc Vũ Minh gật gật đầu: “Nó sẽ bảo vệ chúng ta”
“Vậy khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi đây?”
“Lúc nào cũng được”
– “Vậy nếu chúng ta đi rồi, có phải là sẽ không được chơi với Lai Ân nữa không?” Mạn Nhi lưu luyến không rời, cô bé rất thích Lai Ân, muốn được chơi đùa với Lai Ân.
Bạc Vũ Minh: “Vậy chúng ta chơi thêm lát nữa rồi đi”
“Ừm Bạc Vũ Minh vỗ nhẹ lên bụng Lai Ân, nói với nó: “Lai Ân, nằm sấp xuống”
Lai Ân lập tức trở mình xuống đất, ngoan ngoãn näm sấp.
Mạn Nhi càng ngạc nhiên hơn: “Nó nghe hiểu lời anh nói kìa!”
“Ừ, tất nhiên rồi” Dù sao lớn lên với nhau từ nhỏ, loại ăn ý này không cần nói cũng biết.
Bạc Vũ Minh nói với Mạn Nhi: “Em ngồi lên lưng nó đi”
Ø? Ý cậu bé là cho cô bé cưỡi Lai Ân ư?
Đối với Lai Ân mà nói, Mạn Nhi chỉ là một đứa bé con mà thôi.
“Ừ, khi anh còn bé vẫn thích ngồi trên lưng nó” Hơn nữa nếu như vậy, Lai Ân cũng có thể bảo vệ Mạn Nhi.
Mạn Nhi dùng cả tay lẫn chân leo lên lưng Lai Ân.
Lai Ân đứng lên, Bạc Vũ Minh nói: “Ôm chắc vào”
“Vâng”
Bạc Vũ Minh xoay người một cái rồi cũng ngồi lên.
Cơ thể của Lai Ân thiên dài, cho nên dù hai đứa trẻ có ngồi lên cũng không thành vấn đề.
Trải nghiệm này đúng là mới mẻ.
Trước kia Giai Kỳ cũng đã từng đưa cô bé đi cưỡi ngựa, nhưng.
đây là lần đầu tiên cô bé được cưỡi sư tử.
Lai Ân đi đến bên cạnh ba con sư tử cái kia, ngẩng cao đầu lên nhìn bọn nó một lát.
Ba con sư tử cái lập tức biết địa vị của hai đứa trẻ này đối với sư tử vương, thái độ cũng cung kính hơn hẳn, không dám hung dữ với Bạc Vũ Minh và Mạn Nhi nữa.
Trung tâm an toàn.
Bóng dáng của Bạc Vũ Minh, Mạn Nhi và cả Lai Ân nhanh chóng bước vào phạm vi giám sát.
Nhân viên quan sát điều hành khu trung tâm cũng nhanh chóng khóa chặt mục tiêu.
“Tìm thấy hai đứa bé rồi!”
Một tiếng hô lớn nhanh chóng hấp dẫn tất cả mọi người.
‘Vân Ngọc Hân nghe xong cũng hấp tấp đứng lên, đi đến trước thiết bị giám sát.
Vừa thấy hai đứa bé không những bình yên vô sự, hơn nữa còn ngồi trên người một con sư tử, không hề hấn gì, cô ta cả kinh trừng mắt lên nhìn!
Sao có thể thế được!
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây!
Chương 159: Chúng Ta Làm Bạn Được Không
Cập nhật 3 năm trước