Lúc Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ chạy tới bệnh viện thì Mạn Nhi đã được chuyển vào phòng bệnh.
Cô bé bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ bị trây da bên ngoài, có vẻ như là bị xước bởi vỏ cây sần sùi.
Trừ cái này ra thì không có vấn đề gì nữa.
Nhưng Bạc Vũ Minh đã vào phòng phẫu thuật, cho tới khi bọn họ chạy tới vẫn chưa ra.
Mạn Nhi không muốn đợi một mình trong phòng bệnh, khóc đòi y tá đưa cô bé tới bên cạnh Bạc Vũ Minh.
Cô bé trơ mắt nhìn Bạc Vũ Minh mê man bất tỉnh được đưa vào phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt.
Y tá bế cô bé lên và đưa tới phòng cấp cứu.
“Mẹ!” Xa xa, Mạn Nhi thấy Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Mạn Nhi vội gọi một tiếng.
Vân Giai Kỳ vừa nhìn thấy cô bé, lập tức ôm cô bé vào trong lòng: “Mạn Nhi, con không sao chứ?”
“Con không sao, anh trai đâu ạ?” Mạn Nhi gọi Vũ Minh là “anh trai” theo bản năng.
“Anh… Anh trai?” Vân Giai Kỳ có chút bất ngờ nhìn về phía cô bé.
Mạn Nhi đỏ mắt, giọng nhỏ lại: “Mẹ, con biết hết rì Chuyện Bạc Vũ Minh là anh trai của cô bé và chuyện Bạc Tuấn Phong là cha của mình, cô bé đều biết hết.
Vốn cô bé đã đồng ý phải giữ bí mật với Bạc Vũ Minh, nhưng hôm nay khi Bạc Vũ Minh phải vào phòng cấp cứu, cô bé đang lúc sốt ruột đã lỡ miệng nói ra.
Cô bé không biết tại sao Vân Giai Kỳ phải gạt mình, nhưng mà cô bé rất thích anh trai, cô bé cũng muốn sống chung với anh nữa.
Hôm nay Vân Giai Kỳ không có tâm trạng đi hỏi cô bé tại sao lại biết chuyện này, chỉ ôm lấy Mạn Nhi, lòng đầy lo lắng nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Mạn Nhi ngồi trong lòng cô lo lắng hỏi: “Anh trai sẽ không có chuyện gì chứ ạ..”
Cô bé không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng cũng biết sơ sơ nếu người nào vào phòng cấp cứu lâu như thế mà vẫn không có tin tức thì không phải là chuyện tốt lành gì!
Vân Giai Kỳ võ về cô bé: “Ừ, sẽ không có chuyện gì đâu”
Cô không dám tưởng tượng, nếu Vũ Minh thật sự xảy ra chuyện gì thì cô sẽ như thế nào.
Mẹ con liền tâm, hiện giờ Vũ Minh năm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, cô tất nhiên đứng ngồi không yên.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu không nói câu nào.
Cả khuôn mặt anh lúc này vô cùng u ám, cứ ngồi yên không nhúc nhích trên băng ghế như một pho tượng.
‘Thấm thoắt đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Vân Giai Kỳ đợi đến mức cực kỳ nóng ruột, bác sĩ đột nhiên mở cửa đi ra.
Bạc Tuấn Phong nghe thấy tiếng động, đứng lên theo phản xạ có điều kiện, bước tới trước mặt bác sĩ, gần như là hai miệng đồng thanh hỏi: “Bác sĩ, sao rồi ạ?
Bác sĩ nhìn Bạc Tuấn Phong một chút, rồi lại liếc Vân Giai Kỳ một chút, hỏi: “Vị nào là người thân của cháu bé?”
Bạc Tuấn Phong còn chưa mở miệng, Vân Giai Kỳ đã không chút do dự tiến lên một bước: “Là tôi”
Bác sĩ nhìn Vân Giai Kỳ một cái, bỗng nhiên mím môi, đưa một tờ thông báo bệnh tình nguy kịch vừa mới viết xong cho cô.
“Trước mắt chúng tôi còn đang ra sức cấp cứu.
Lượng thuốc mê bị rót vào bụng cậu bé đã khiến mất khả năng tự hô hấp, trong quá trình cấp cứu có thể sẽ gặp nguy hiểm khi chợt dừng hô hấp.
Nếu cô đã hiểu rõ rồi thì xin ký tên vào chỗ này”
Bác sĩ gật đầu, gõ nhẹ vào cột “bệnh nhân” trên tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, đưa bút cho cô.
Vân Giai Kỳ liếc mắt đã thấy được thông báo viết “mất khả năng tự hô hấp”, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt như tối sầm lại.
“Nó… Không tự thở được nữa sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình cấp cứu.
Chẳng qua là lỡ sau này có nguy hiểm, chúng tôi chắc chắn phải thông báo cho cô một tiếng.
Bây giờ cô đã biết rồi thì xin mời ký tên vào đây” Dừng một chút, bác sĩ lại hỏi tiếp: “Cô là mẹ của cháu bé à?”
Bạc Vũ Minh được đưa tới bệnh viện gần nhất.
Chương 166: Cô Bé Rất Thích Anh Trai Mình
Cập nhật 3 năm trước