Lúc này cô thật sự rất muốn ôm lấy cậu bé, nhưng bây giờ trên người cậu bé dán dây của máy đo nhịp tim, quấn đầy dây dẫn, ngay cả ôm một cái cũng chẳng thể.
Vân Giai Kỳ nhìn khuôn mặt suy yếu tái nhợt của Bạc Vũ Minh, trái tim như bị dao cứa, không kìm được mà nhẹ nhàng vươn tay ra lặng lẽ vuốt ve gò má cậu bé.
“Vũ Minh..” Vân Giai Kỳ cản chặt lấy môi: “Mẹ sẽ luôn chăm sóc con, cho tới tận khi con tỉnh lại mới thôi” Cô có chút mất hồn mất vía.
Mạn Nhi ngồi ở mép giường nhìn Bạc Vũ Minh, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay Bạc Vũ Minh, gương mặt mềm mại dán lên mu bàn tay cậu bé.
Tay của anh lạnh quá… Cô bé vô cùng đau lòng.
Bạc Tuấn Phong đứng ở cuối giường, nhìn góc nghiêng mang vẻ u buồn của cô, trong lúc nhất thời có hơi xúc động.
Trái tim anh cũng nhói đau từng cơn, trong ngực như có cái gì đó đang sôi trào cuồn cuộn.
Trong lòng anh rất rõ con trai thích Vân Giai Kỳ, muốn nhận Vân Giai Kỳ là mẹ.
Mặc dù ngoài miệng Bạc Tuấn Phong chưa bao giờ nói, nhưng sự ăn ý giữa hai cha con đã khiến Bạc Tuấn Phong ý thức được từ sớm rằng vốn Bạc Vũ Minh không gần gũi với Vân Ngọc Hân, không thích Vân Ngọc Hân.
Mặc dù Vân Ngọc Hân yêu thương cậu bé có thừa, nhưng thằng nhóc này vẫn không có chút tình cảm nào với cô ta.
Vào lúc bốn tuổi, Bạc Vũ Minh có hỏi anh: “Đó thực sự là mẹ của con ạ?”
‘Vũ Minh thích Vân Giai Kỳ, Vũ Minh rất hy vọng mình là con trai ruột của anh và Vân Giai Kỳ.
Vì thế, sau năm năm anh gặp lại Vân Giai Kỳ, ngoại trừ hận cô năm năm trước ra đi không lời từ biệt, dùng một vụ tai nạn giao.
thông để lừa anh nhiều năm như thế.
Ngoài ra còn có cả đau lòng vì anh không bảo vệ cô thật tốt.
Ban đầu, Bạc Tuấn Phong cũng không muốn chấp nhận sự thật này, vẫn cứ nhớ bộ dạng khi Bạc Vũ Minh mới sinh ra, nằm cuộn tròn trong tã, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay đỏ bừng lên vì khóc không ngừng.
Lúc một tuổi, nhìn nhóc con này lảo đà lảo đảo bước về phía mình, anh đã thề cho dù anh đã mất đi mẹ thì anh cũng phải cho Vũ Minh một gia đình ấm áp.
Dần dần, Bạc Vũ Minh lớn lên, luôn nói cười vui tươi với tất cả mọi người.
Ai cũng nói nói huyết mạch nhà họ Bạc tốt, Vũ Minh lớn lên giống anh.
Nhưng Bạc Tuấn Phong lại cảm thấy từng chỉ tiết nhỏ trong ngũ quan của Vũ Minh đều vô cùng giống cô, cứ như đúc ra từ một khuôn vậy.
Nhất là cặp mắt kia, rất giống với ánh mắt của cô, cứ như màn đêm lung linh làm say lòng người, luôn có thể thấy được bóng dáng của cô trong đó.
Nhưng tờ giấy giám định người thân của Bạc Ngan Thiên đã phá vỡ sự nghỉ ngờ cuối cùng của anh.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Vân Giai Kỳ bị tiếng bước chân tác động, quay đầu lại thì thấy cửa bỗng nhiên bị dùng sức đá văng ra.
Vân Ngọc Hân đỡ Bạc Ngan Thiên đứng ở cửa.
Ông cụ vừa thấy Vũ Minh nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đã thay đổi nhanh chóng, đau lòng gọi một tiếng: “Vũ Minh!”
Ông ta vừa định bước vào, khóe mắt liếc thấy Vân Giai Kỳ, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt: “Sao cô lại ở đây?”
Vân Giai Kỳ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể ở chỗ này?
Bạc Ngan Thiên tức giận nói: “Cô là cái thá gì hả? Dám dùng thái độ này để nói chuyện với tôi?” Dừng lại một chút rồi ông ta nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, chỉ Vân Giai Kỳ mà chất vấn: “Chuyện người phụ nữ này là thế nào đây? Cô ta hại Vũ Minh còn chưa đủ thê thảm hay sao? Sao cô ta còn có mặt mũi đợi ở đây, bày ra bộ dạng giả vờ giả vịt cho ai xem?”
Trên đường đi, Vân Ngọc Hân đã kể lại mọi chuyện với ông ta.
Tất nhiên Bạc Ngan Thiên không hề nghỉ ngờ lời nói của Vân Ngọc Hân.
Ông ta nhìn Vân Ngọc Hân lớn lên từ nhỏ, trừ Bạc Tuấn Phong ra, ông ta là người hiểu Vân Ngọc Hân nhất.