Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Vân Ngọc Hân sợ đến nỗi run bần bật lên, lần thứ hai cô ta cầu xin Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong à, em sợ, em sợ quá…em.
.
”
Cô ta không ngừng khóc, vừa khóc vừa cầu xin.
Dù cho cô ta biết rằng con sư tử này hình như rất nghe lời Bạc Tuấn Phong.
Nhưng mà mãnh thú thì không thể khống chế được.
Nếu như cô ta lỡ cựa quậy lung tung mà không may con mãnh thú này lại mất khống chế rồi nhào tới cản chết cô ta thì làm sao đây?
‘Vì hôm nay gặp Bạc Tuấn Phong mà cô ta đã cố ý trang điểm thật xinh đẹp, nhưng mà bây giờ vì khóc nhiều quá nên lớp trang điểm cũng đã trôi mất.
Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, cô đã biết sai chưa? “
‘Vân Ngọc Hân vội vàng gật đầu: “Tôi biết sai rồi! Tôi thật sự đã biết tôi sai “Cô sai ở đâu, cô có biết không?”
“Tôi…Tôi sai ở chỗ không chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, đều là tôi không tốt, tôi thật sự đã biết tôi sai rồi Vân Giai Kỳ nheo mắt lại, giọng nói trở nên vô cùng: “Tôi thấy cô hình như còn chưa biết cô sai ở đâu rồi! “
Bạc Tuấn Phong mở mắt ra nhìn về phía Vân Ngọc Hân, bỗng nhiên mở miệng gọi: “Lai Ân”
Lai Ân nghe tiếng gọi thì bỗng nhiên rống nhẹ một tiếng, nhưng mà một tiếng rống lên của vua sư tử dường như làm cho cả hang động rung chuyển lên, đột nhiên nó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía Vân Ngọc Hân, rồi ngay lập tức dùng móng vuốt nặng nề đè lên lưng Vân Ngọc Hân đè cô ta nằm sấp xuống đất.
‘Vân Ngọc Hân dùng hết sức kêu lên một tiếng.
Cô ta nằm sấp trên mặt đất, Lai Ân chỉ dùng một móng vuốt đã đè chặt cô ta xuống đất khiến cho cô ta hầu như không thể nhúc nhích được.
Lai Ân nheo mắt lại, cúi đầu, nhếch khóe miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, từng chút từng chút ghé xuống cổ cô ta.
Khí nóng hầm hập.
Vân Giai Kỳ nhìn cô ta, sắc mặt lạnh lùng.
Người phụ nữ này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!
Nhưng đây cũng là chỗ thông minh của Vân Ngọc Hân!
Trong lòng cô ta hiểu rõ rằng nếu con sư tử cản chết cô ta thì như vậy tội danh sẽ không còn rơi trên đầu cô ta nữa.
Bây giờ cô ta chỉ sợ, nhưng mà cô ta nhanh trí nghĩ nếu như cô †a thật sự thừa nhận rằng cô ta cố ý đem hai đứa nhỏ ném ở Sở thú hoang dã, thì không còn nghi ngờ gì nữa cô ta sẽ bị định tội cố ý giết người!
Nếu bị định loại tội danh này thì cô ta có dùng cả đời cũng không thể rửa sạch hết vết nhơ trên người được!
Như vậy cuộc sống của cô ta sẽ bị hủy hoại mất!
Càng đừng nói đến người mà cô ta đã đắc tội đến là ai nữa.
Lỡ như cô ta thật sự chính miệng thừa nhận rằng cô ta đối với Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi thật sự nổi lên ý nghĩ muốn giết bọn nhỏ thì cho dù cô ta không rơi vào tay công an mà lại rơi vào tay Bạc Tuấn Phong thì lúc đó cô ta thật sự là sống không bằng chết rồi.
Ở nước Quốc Hoa thì người đàn ông này chính là người mà không ai dám đắc tội đến.
Anh ta mà thích người nào thì anh ta có thể sủng người đó lên đến tận trời.
Ngược lại anh ta mà ghét người nào thì anh ta cũng có thể đem người đó đày xuống địa ngục.
Đến lúc đó thì cho dù anh ta không tự mình ra tay thì chắc chắn Vân Ngọc Hân cũng sẽ chết không có chỗ chôn!.
Chương 182: Vân Ngọc Hân Cô Đã Biết Sai Chưa
Cập nhật 3 năm trước