Cậu ta đã thông báo cho các thành viên trong gia tộc rằng cậu ta đã gặp một trong những người của gia tộc Blade. Ngay lập tức giọng nói của họ thay đổi, và cha cậu ta nói rằng hãy làm bất cứ điều gì có thể để đảm bảo rằng Blade sẽ không khó chịu với họ. Đó là một phản ứng kỳ lạ. Mặc dù cha cậu ta không có thứ hạng cao trong gia tộc cậu ta nhưng cậu ta vẫn được tôn trọng như một thành viên của một trong bốn gia tộc lớn. Đó là lần đầu tiên cậu ta thấy ông ấy hành động như vậy khi được nhắc đến tên của bất cứ ai.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, khi Berg cố gắng tìm kiếm thông tin về gia tộc Blade, cậu ta không thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Không có gì về loại dị năng họ có, không có gì về những đóng góp của họ trong chiến tranh. Ngay cả khi hỏi bạn bè của cậu ta, không ai trong số họ dường như từng nghe về gia tộc Blade. Vì vậy, nó khiến phản ứng của cha cậu ta trở nên kỳ lạ hơn.
Chẳng bao lâu sau nỗi sợ hãi của cha cậu ta đã trở thành nỗi sợ hãi của cậu ta, và bí ẩn đằng sau Vorden lớn dần trong tâm trí cậu ta.
"Bây giờ Berg ở đây cho biết vào ngày diễn ra sự kiện cậu ta nhìn thấy một học viên chạy qua các hành lang trông khá hoảng loạn." Nathan nói.
"Con người là những thứ kỳ lạ như bạn thấy họ thích một chút chuyện phiếm. Trong khi những người khác đang hướng đến tòa nhà năm hai để xem chuyện gì đang xảy ra. Một học viên duy nhất đang chạy ngược chiều. Thật trùng hợp mặc dù mô tả của Berg có vẻ trùng khớp một trong số các em, một cậu bé tóc đen xoăn… "
Quinn vẫn im lặng, không đời nào họ có thể kết tội cậu chỉ vì có nghi ngờ. Vấn đề là bây giờ họ đã có một nhân chứng, và vì họ nghi ngờ cậu nên có lẽ từ bây giờ họ sẽ theo dõi cậu kỹ hơn. Điều này sẽ chỉ gây ra nhiều vấn đề hơn trong tương lai, đặc biệt là bây giờ cậu đã có Peter chạy lung tung trong hàng ngũ của cậu. Cậu quyết định điều tốt nhất nên làm lúc này là ngậm miệng lại, nếu cậu nói ra điều gì sẽ dễ dàng bịa đặt và khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vorden sau đó bắt đầu cười bên cạnh cậu.
"Ngài thực sự nghĩ rằng Quinn đã làm điều đó?" Vorden nói. "Nào, hai người bọn họ còn không học chung lớp, ngoài ra ngài có biết trường này có bao nhiêu học viên tóc đen tóc xoăn không?"
"Chà, Em thấy, Vorden, đó là lý do tại sao chúng tôi đưa cậu ta đến đây, để cậu ta có thể xác nhận xem cậu ta đã nhìn thấy ai ngày hôm đó."
Ngày hôm đó Berg đã nhìn thấy Quinn chạy qua các hành lang. Ngay khi bước vào phòng, cậu ta đã nhận ra cậu nhưng nhìn thấy Vorden bảo vệ cậu một cách đột ngột như vậy cậu ta biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Đây không phải là người em nhìn thấy ngày hôm đó." Berg nói. "Em khá chắc đó là người khác."
"Gì!" Nathan nói. "Em có chắc không? Hãy đến gần và nhìn lại."
Berg làm theo yêu cầu, bước lại gần và nhìn Quinn một cách cẩn thận, cố gắng hành động tốt nhất có thể. Cậu ta ta liếc nhanh về phía Vorden, chắc hẳn cậu ta đang tưởng tượng ra mọi thứ, bởi vì cậu ta đang nhìn thấy và cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đến từ cậu ấy, nhưng điều đó không thể xảy ra.
"Em chắc chắn đó không phải là cậu ấy." Berg nói: "Ngài có phiền không nếu em đi ngay bây giờ?"
Sau đó Nathan ngồi xuống chiếc ghế văn phòng lớn của mình, ông ta nhìn ra bên ngoài và có thể thấy bầu trời lúc này hoàn toàn đen kịt và chỉ có ánh trăng. Sau khi thở dài thườn thượt, ông ta ngả người ra sau và gác chân lên bàn. "Mất hết một ngày. Có vẻ như tôi đã lãng phí thời gian của mọi người ở đây mà không có lý do." Nathan nói. "Mọi người cứ tự nhiên về phòng nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Quinn không chắc chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ Berg thực sự đã nhìn thấy người khác chạy qua những hành lang đó và đó không phải là cậu, nhưng dù thế nào đi nữa thì giờ họ đã được tự do đi lại. Quinn và Vorden nhìn nhau rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Họ muốn chạy nhưng họ cố gắng đi một cách chậm rãi và bình thường, nếu không những người khác sẽ nhận thấy rằng có điều gì đó đang xảy ra.
Trước khi đi Vorden quay lại và nói. "Cảm ơn Berg, tôi nợ cậu lần này."
"Chỉ cần nhớ điều này cho tương lai." Berg đáp.
****
Bên ngoài Peter đang đi bộ trong rừng, cậu ta không còn đi khập khiễng nữa vì chân cậu ta giờ đã hoàn toàn lành lặn. Tuy nhiên cơn đau bụng vẫn chưa biến mất. Đó là một cảm giác kỳ lạ, tâm trí của Peter vẫn còn đó, đó là cậu ta và cậu ta có thể kiểm soát cơ thể của mình, nhưng tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ đến là ăn thịt người sống, cậu ta không ngừng nghĩ về việc Earl đã nếm thử ngon như thế nào.
Không muốn làm tổn thương bất kỳ người bạn nào của mình, cậu ta cố gắng đi càng xa trường càng tốt và trước khi thả nó ra, cậu ta đã quay lại khu rừng công viên một lần nữa. “Mình sẽ chết nếu không tìm thấy gì sao?
Ơ, có ai… "
Cậu ta từ từ đi qua khu rừng cho đến khi cuối cùng cậu ta đã đến được một con đường. Con đường đi quanh khu rừng ngoại ô và tiếp tục cho đến khi xuất hiện một lối vào và một lối ra. Một dẫn đến thành phố và một dẫn ngược lại hướng của trường học. Nhưng trời đã khuya và không có nhiều người đi bộ qua công viên để vào trung tâm thành phố vì lúc này tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Thứ duy nhất vẫn còn mở cửa là các cửa hàng tiện lợi đặt chỉ một chút trước công viên. "Mình có nên đi đến cửa hàng tiện lợi không? Có lẽ mình có thể tìm thấy ai đó và theo họ trở lại, kéo họ vào rừng." Peter đang nói với chính mình.
Ngay khi Peter đang nghĩ đến việc trải qua lời đề nghị của chính mình, cậu ta phát hiện ra ai đó đang đi trêи con đường. Cơ thể cậu ta muốn lao vào người đó nhưng Peter cố gắng chống lại nó, ở lại trong rừng.
Đột nhiên người đó khựng lại và đứng hình.
"Tôi có thể cảm thấy sự khát máu của cậu từ đây." Cậu trai nói. "Đi ra Ngạ quỷ và nói cho tôi biết, chủ nhân của cậu đang ở đâu."
Đôi mắt cậu trai đỏ rực trong bóng tối khi cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Peter.
***
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++