Chương 23: Tu luyện giả lập- lữ đoàn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Bên ngoài vũ trụ, có một trạm không gian khổng lồ. Đây là tổng bộ của Hư Không Hình Cảnh, nơi tập trung những cảnh sát ưu tú nhất Nguyên Linh đại lục. Nhiệm vụ của Hư Không Hình Cảnh là duy trì trật tự trên toàn vũ trụ.

Từ một ngàn năm trước, khi mà Nguyên Linh Đại Lục không còn chú trọng việc tu luyện như trước mà thay vào đó là phát triển khoa học kĩ thuật thì Nguyên Linh Đại Lục liền bước vào kỉ nguyên vũ trụ. Đi do thám rất nhiều tinh cầu trên khắp vũ trụ này. Trải qua một nghìn năm phát triển, Thái Dương Tinh Hệ được thành lập với khoảng năm trăm tinh cầu lớn nhỏ, trong đó có khoảng một trăm tinh cầu được coi là có thể sinh sống. Vì thế, hiện này người dân Nguyên Linh Đại Lục sinh sồng trên toàn Thái Dương Tinh Hệ này.

Mà cũng vì như vậy, các vấn đề tội phạm cũng trở lên phức tạp hơn. Trước đây, cảnh sát Nguyên Linh Đại Lục chỉ đối mặt với những tên tội phạm là Linh Sư mà thôi. Thế nhưng hiện này, ngoài tội phạm là Linh Sư ra thì còn có tội phạm vũ trụ nữa, bọn họ không chỉ là Linh Sư mà còn có các trang thiết bị hiện đại, tân tiến hay là những tên cướp vũ trụ chuyên đi cướp bóc ở trong các tinh cầu của Nguyên Linh. Hình thức phạm tội đa dạng, phức tạp và quy mô hơn trước rất nhiều. Vì thế, bốn nước đế quốc mạnh nhất đại lục đã họp lại với nhau và thành lập ra Hư Không Hình Cảnh.

Hư Không Hình Cảnh đều là những cảnh sát ưu tú nhất được tuyển trọn ở khắp nơi trên đại lục, mỗi một người đều có thực lực thấp nhất là Dẫn Nguyên Cảnh, năng lực phá án cực kì mạnh mẽ. Cảnh sát bình thường không xứng sách dẹp cho bọn họ. Ngoài ra Hư Không Hình Cảnh đều có quyền lực vô cùng lớn ở đế quốc, mỗi một Hư Không Hình Cảnh trong khi làm nhiệm vụ đều có thẻ "tiền trảm hậu tấu".

- Xoẹt ... Xoẹt.

Bên ngày vũ trụ. Hai chiếc phi thuyền cảnh sát của Hư Không Cảnh Sát đang bay với tốc độ rất nhanh trở lại tổng bộ Hư Không Hình Cảnh, chính là hai chiếc phi thuyền của Nguyễn Thanh Mị và Nguyễn Huy.

Bên trong một chiếc phi thuyền. Thanh Mị đôi mặt đẹp nhìn về phía tinh không vô hạn sau cửa sổ, cô phát Long sao mà giống như vũ trụ vậy. Vũ trụ rộng lớn với vô vàn điều huyền bí khiến người khác phải tìm tòi, Long cũng không khác gì như vậy. Những gì hắn bày ra ngày hôm nay khiến Thanh Mị không nổi lên lòng tò mò không được. Long chính là vũ trụ mà cô rất muốn khám phá ra bí mật của đối phương.

Thấy chị gái mình ánh mắt tràn đầy suy nghĩ nhìn bên ngoài tinh không, một bộ tràn đầy suy nghĩ. Nguyễn Huy cũng im lặng không nói gì, chỉ chăm chú lái phi thuyền.

Rất lâu sau, Thanh Mị vẫn nhìn về phía cửa sổ chỉ là cô mở miệng hỏi Nguyễn Huy:


"Huy, em thấy Long thế nào?"

Nghe chị mình hỏi về Long, Nguyễn Huy hơi giật mình, trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

"Long ư? Rất thần bí".

Đúng vậy, trải qua thời gian ngắn suy nghĩ, nhớ lại quãng thời gian cùng với Long tiếp xúc. Nguyễn Huy kết luận bằng ba chữ này. Linh kĩ quỷ dị, thực lực không thể nhìn thấy, suy luận sắc bén, kiến thức uyên bác thậm chí là thân phận cũng như một màng sương mù khiến Nguyễn Huy không biết Long là một người như thế nào.

Nghe vậy, Thanh Mị không trả lời hắn chỉ làm lẩm bẩm:

"Thần bí sao? có lẽ vậy đi? Long, đến cùng em là người như thế nào?".

Tổng bộ Hư Không Hình Cảnh. Bên trong phòng chỉ huy, Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, cao to vạm vỡ đúng chuẩn cảnh sát, khuôn mặt nghiêm khắc tràn đầy vẻ quyền uy. Trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không giận mà uy của một người quyền lực. Hắn chính là người chỉ huy của toàn bộ Hư Không Hình Cảnh này: Đại tướng Nguyễn Thanh Liêm.

Nếu như có bất kì ai đi vào trong phòng này tất sẽ kinh ngạc bởi vì Nguyễn Thanh Liêm, người mà quyền lực nhất, khủng bố nhất Hư Không Hình Cảnh, là một người chỉ ho nhẹ một cái cũng đủ khiến cho khối tên tội phạm sợ vỡ mật vậy mà lại cung kính, ánh mắt tràn đày vẻ kính cẩn đối với một cô gái. .

Nói tới cô gái này, đây là một cô gái mà khuôn mặt đã bị che bởi một tấm màng mỏng không nhìn thấy mắt. Thế nhưng nhìn vào thân hình hoàn mỹ, nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ thì nhỏ của cô thì bất kì thằng đàn ông nào đều sẽ không tin tưởng cô gái này có khuôn mặt xấu xí.

Trên người cô gái tỏa ra một loại khí chất cao quý như là một vị công chúa à không, phải là một vị hoàng hậu của một quốc gia nào đó. Khí chất của một người đứng trên đỉnh cao của quyền lực lại pha thêm khí chất thục phụ của một phụ nữ có chồng. Lúc này cô gái vươn ra cánh tay ngọc ngà với làn da trắng mịn như da em bé, từ trên bàn tay của nàng, một hình ảnh 3d của một thiếu niên xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Liêm đồng thời cô cũng lên tiếng, âm thanh vô cùng ngọt ngào.

"Liêm đại tướng. Đây là Nguyễn Tuấn Long, tôi muốn ông tìm cậu ta giùm tôi".

"Tiên tử cứ yên tâm. Việc này cứ giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ đảm bảo trong thời gian ngắn nhất tìm thấy đối phương" Nguyên Thanh Liêm cung kính vô cùng trả lời.

"Nếu vậy ta chờ tin tức của ông"

Cô gái gật đầu hài lòng, sau đó thân hình mờ nhạt dần rồi từ từ biến mất. Thấy cô gái biến mất, Nguyễn Thanh Liêm sửng sốt một chút sau đó vội vàng trở về với hình tượng chỉ huy uy nghiêm. Bởi vì lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng thuộc hạ mình:

"Báo cáo chỉ huy. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị thành công bắt dự tên sát nhân Huyết Lang, đang đợi ở ngoài ạ".

"Vậy sao? quả không làm hỏng danh dự của ta. Hai đứa nó được lắm. Cho bọn họ vào đi".

Nguyễn Thanh Liêm nghe vậy hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng lẩm bẩm sau đó hô lớn.

Mấy phút sau cửa phòng mở ra. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị bước vào bên trong. Vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Liêm, Thanh Mị vội vàng đi tới chỗ ông, ôm lấy cánh tay ông cười nũng nịu:

"Cha. Thấy bọn con tài giỏi chưa? bắt được tên Huyết Lang đó nha, cha phải thưởng lớn đó"


"Được ... Được. Ta sợ con rồi." Nguyễn Thanh Liêm cười ha hả, sủng nịnh vuốt ve đầu Thanh Mị, sau đó quay về phía Nguyễn Huy tán thưởng:

"Nguyễn Huy. Làm tốt lắm".

"Cha quá khen. Thật ra trong vụ này bọn con có sự giúp đõ rất lớn của một cậu học sinh lớp mười. Nếu không có hắn, bọn con không thể tìm ra được Huyết Lang, không những thế còn giải quyết được cả vụ án nữa" Nguyễn Huy xoa đầu cười xấu hổ, trong mắt tràn đầy sự kính nể.

Thấy con trai mình vậy mà hết lời khen tặng một người, không những thế trong mắt còn toát ra vẻ kính nể xuất phát từ nội tâm. Nguyễn Thanh Liêm cực kì kì kinh ngạc. Phải biết, Nguyễn Huy là một tên cực kì kiêu ngạo. Rất khó để hắn có được ánh mắt như vậy. Đối với cậu học sinh kia, Nguyễn Thanh Liêm tràn đầy hiếu kì.

"Đúng vậy đó cha. Nếu không có cậu ấy, chắc là chúng con cũng phải bỏ cuộc rồi. Nhưng mà cha nè! cậu bé đó cực kì thần bí đó nha, cha phải giúp con tìm hiểu về cậu ta đó".

Thanh Mị lung lay tay của Nguyễn Thanh Mị lên tiếng.

Thấy con gái mình tràn đầy chờ mong, tò mò, hiếu kì,. .. Nguyễn Thanh Liêm không khỏi giật mình, một bộ không thể tin được nhìn cô há hốc mồm nói:

"Thanh Mị. Chẳng lẽ con..."

" Không được sao? Dù sao cậu ta cũng là người đàn ông đầu tiên khiến con tò mò đó" Thanh Mị cười cợt, tùy tiện trả lời.

"Được rồi. Ta thật sự rất muốn biết cậu bé đó là ai mà lại có thể để con nổi lên hứng thú vậy" Nguyễn Thanh Mị đối với cái người trong miệng hai đứa con mình tràn đầy hiếu kì rồi. Không chỉ làm Nguyễn Huy kính nể còn làm cho Thanh Mị hứng thú, hắn thật sự rất muốn gặp đối phương.

"Cậu ấy tên là Nguyễn Tuấn Long, là học sinh lớp 10A, học viện Hà Bắc" Nguyễn Huy mở miệng nói ra một câu.

Nghe ba tiếng "Nguyễn Tuấn Long", Nguyễn Thanh Liêm giật mình một cái, trong đầu không khỏi nghĩ tới cái gì.

Do Thám là một ngành của quân đội. Ở trong chiến tranh, nhiệm vụ của những quân nhân trong bộ Do Thám là "la cà quán sá, trà đá bia hơi" để dò la tin tức về quân địch, thám thính địa hình, tình báo của kẻ địch. Còn trong thời bình, bộ Do Thám có nhiệm vụ đi tìm những hành tinh mới trong và ngoài Thái Dương Tinh Hệ.

Lữ đoàn 279, bộ Do Thám tọa lạc ở phía bắc Huyễn Mộng Tinh. Phía bắc giáp với thắng cảnh Băng Hỏa Sơn, phía nam giáp với Long Hải, phía Tây thì giáp với Yêu Thú rừng rậm và phía đông giáp với Vòng Quay Vực Thảm.

Lữ đoàn 279 có diện tích bằng hai lần sân bóng Rungrado 1st of May, bên trong lữ đoàn có khoảng gần 500.000 quân nhân túc trực 24/24 h. Nhiệm vụ của Lữ đoàn này là bảo vệ Huyễn Mộng Tinh cũng như thăm dò các hành tinh xung quanh.

Sáng ngày 6/9. Sân bay Lữ Đoàn. Một chiếc phi thuyền khổng lồ đang từ từ đáp xuống. Từ bên trong phi thuyền, một ngàn cô cậu bé độ tuổi khoảng 14, 15 bước ra. Ánh mắt bọn họ tràn đầy hào hứng, tò mò nhìn đông ngó tây. Dẫn đầu đám người chính là hiệu trưởng Bùi Thiên.

Đêm hôm qua, sau khi họp xong. Bùi Thiên liền sử dụng phi thuyền chuyên dụng của mình chạy tới tàu Incar số năm. Dù sao, việc các em học viên học quân sự ở lữ đoàn 279 đều sẽ thông qua Bùi Thiên cùng với Lữ trưởng lữ đoàn nói chuyện chứ không thể để thuyền trưởng Lam Sơn đứng ra được.

Lúc này, trước mặt đám người Bùi Thiên là một trung đội với khoảng hai mươi nghìn người ăn mặc quần áo bộ đội nghiêm trang. Trong tay cầm một thanh trường thương, đứng nghiêm túc thành một hàng. Đi đầu là một người đàn ông khoảng gần 40 tuổi, mặc quần áo quân đội với bốn sao hai gạch ở trên vai. Hắn ta chính là lữ trưởng của lữ đoàn 279: Đại Tá Hoàng Sơn Tùng.


Hoàng Sơn Tùng nhìn thấy Bùi Thiên thì hai mắt sáng ngời vội vàng chạy tới. Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ kính cẩn, như là ánh mắt của một đứa con nhìn thầy cha mình vậy. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Bùi Thiên khom lưng lên tiếng, âm thanh kích động vô cùng:

"Thầy. Thầy đã tới. Em cuối cùng cũng gặp lại được thầy"

"Ha... ha, là Tùng đó à. Cũng nhanh thật đó, đã hơn mười mươi năm trôi qua rồi. Đứa trẻ nhút nhát năm nào vậy mà đã trở thành lữ trường ah. Không tệ.... không tệ"

Bùi Thiên đỡ Sơn Tùng lên vỗ vai hắn cảm khái nói:

"Cũng là nhờ sự dạy bảo của thầy".

Sơn Tùng kính cẩn trả lời ông ta.

Thấy Sơn Tùng đối với Bùi Thiên cực kì cung kính như vậy. Long cũng không khỏi hiếu kì, hướng về phía Lan nói nhỏ hỏi:

"Lan nè. Cậu biết Sơn Tùng với thầy Thiên có quan hệ gì không?".

"Mình biết. Hơn hai mươi năm trước, chú Tùng là học viên của học viện Hà Bắc. Sau đó gia đình của chú ấy bị diệt vong, chú Tùng bị kẻ thù truy đuổi. Chính ông nội mình đã ra tay cứu chú ấy còn nhận chú ấy làm đệ tử. Chú Tùng có thành tựu ngày hôm này đều là do ông mình sáng tạo nên. Vì thế đối với ông mình, chú Tùng coi như là cha ruột vậy".

Lan gật đầu giải thích. Mà nghe vậy, mấy người Long hiểu ra. Uyển Như lúc này lại khó hiểu hỏi Lan:

"Vậy tại sao chú ấy lại có vẻ kích động như vậy? Chẳng lẽ hai người lâu lắm rồi chưa gặp nhau?"

Lan gật đầu sau đó giải thích:

"Trước đây chú Tùng rất thân với cha mình, cũng thường xuyên tới nhà mình. Sau vì chú ấy tiến vào quân đội, rồi bị đưa tới Huyễn Mông Tinh làm việc. Từ đó, chú Tùng cũng không trở về Nguyên Linh đại lục nữa. Chỉ có một lần chú ấy trở về là mang theo gia đình mình định cư ở trên đây mà thôi. Từ đó đến nay đã mười năm rồi, chú ấy mới gặp lại ông nội. Không kích đông sao được".






Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]