Ở sâu trong sương trắng có âm thanh truyền tới, Minh Thù đi tìm âm thanh đó, sương trắng dần dần biến mất tầm nhìn cũng thoáng đãng. Đúng là một không gian xây dựng trên nham thạch, trên tảng đá trơn nhẵn là từng đoạn xích sắt trói trên cổ tay.
Mà lúc này nàng nhìn thấy Vân Dao đang ngất xỉu trên mặt đất, có làn khí đen quanh quẩn bên người nàng ta, giống như muốn tiến vào thân thể Vân Dao nhưng không thành công.
Bởi vì Minh Thù đột nhiên xuất hiện, Hắc Thán đột nhiên có chút cảnh giác, màn sương đen dày đặc hơn nhiều.
"Còn có người có thể xông tới sao? Ngày hôm nay thực sự may mắn."
Giọng nói quái lạ vang lên trong không khí mang theo hưng phấn.
Minh Thù nhìn hai mắt nó, kéo xuống cái túi từ bên hông, lấy ra hai viên trái cây ngồi xổm đối diện Hắc Thán.
Nàng vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi là ma sao?"
"Ngươi không sợ ta à?"
Màn sương đen ra sức bay về phía Minh Thù.
Minh Thù dường như không thấy màn sương đen này, giọng điệu mang theo nụ cười thản nhiên:
"So với những con ma khác thì ngươi thật mới mẻ. Ta thấy rất đặc sắc."
Rất đặc sắc sao?
Hắc Thán càng nghĩ càng thấy người trước mặt này rất thú vị, giọng điệu không hề quái lạ:
"Ngươi từng gặp ma khác rồi sao?"
"Cũng không phải thứ gì quý hiếm, vì sao chưa từng thấy qua được chứ?"
Hắc Thán nghĩ lời này có chút khoe khoang nhưng mà... Đã lâu hắn không có tin tức bên ngoài.
Màn sương đen dần dần tiếp xúc với Minh Thù, phát hiện không có ngăn cản liền lập tức vây quanh, có thế nhào về phía Minh Thù.
Con sen! Mau ngăn cản mấy thứ ghê tởm này đi! Ta muốn ói!
Thú nhỏ gầm gừ vang lên, Minh Thù phất phất tay, một đạo linh khí từ trong tay áo nàng bay ra. Linh khí khuếch tán hình thành một tầng linh khí mỏng trước mặt nàng, ngăn cản màn sương đen lan ra.
Hắc Thán giật mình không thôi, người này rõ ràng ngay cả trúc cơ cũng chưa tới... Làm sao phất tay một cái liền ngăn cản được tấn công của hắn chứ?
Giọng nói thiếu nữ êm ái chậm rãi vang lên:
"Ta trò chuyện với ngươi, ngươi lại ra tay với ta, có thể thân thiện văn minh một chút không?"
Hắc Thán chỉ huy màn sương đen tiếp tục tấn công Minh Thù, nhưng kết quả không được tốt, màn sương đen hoàn toàn không tiếp xúc được với Minh Thù.
Minh Thù gặm trái cây không để ý tới màn sương đen dao động lung tung, ánh mắt chuyển qua người Hắc Thán, thâm sâu hỏi:
"Trong lúc tu luyện bị hỏng nên ngươi mới biến thành bộ dạng này à?"
Ma tộc này... Thật xấu. Xấu đến nỗi trẫm nhìn còn không được. Ôi, ăn thêm hai trái an ủi.
"Cũng là do loài người các ngươi làm!"
Có thể là đụng phải nỗi đau của Hắc Thán, nên hắn đột nhiên kích động:
"Nếu không phải tại loài người các ngươi thì sao ta có thể biến thành bộ dạng này chứ?"
Minh thù gặm xong một trái, tiếp tục gặm trái thứ hai:
"Vậy khẳng định là ngươi quá ngu ngốc, mấy tên khác không bị bắt chỉ có ngươi bị bắt thôi."
[Ký chủ, kéo giá trị thù hận của nó cũng không xài được.]
Minh Thù đặc biệt thành thật: "Ta chỉ tâm sự với nó, không kéo giá trị thù hận."
[Cô sắp làm nó tức chết rồi.]
Cái này gọi là tâm sự sao?
"Loài người đáng chết, để mạng lại!"
Hắc Thán đưa toàn bộ màn sương đen tập trung về phía Minh Thù:
"Chờ lão tử ra ngoài, loài người các ngươi đều phải xuống địa ngục."
"Oa! Ngươi thật lợi hại."
Minh Thù rất không có thành ý khen một câu, ngay sau đó dùng giọng điệu cực kỳ tùy tiện hỏi:
"Nơi này của ngươi không phải có bảo bối sao?"
"Bảo bối gì?"
Có thể chỉ số thông minh của Hắc Thán thực sự không cao, đảo mắt đã chạy theo suy nghĩ của Minh Thù.
"Ta cũng không biết."
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Liên quan đến vật trấn áp ngươi, ngươi suy nghĩ một chút xem nó đặt ở chỗ nào?"
Hắc Thán đang giãy giụa điên cuồng, đột nhiên bình tĩnh lại: "Trấn áp ta sao?"
"Thứ trấn áp ta ở phía dưới ta, thứ đồ chơi đó không phải bảo bối."
Hắc Thán cười lạnh: "Là một người."
"Ừm."
Nghe được thứ trấn áp Hắc Thán là một người, Minh Thù cũng không phản ứng quá lớn.
Minh Thù tiếp tục nói: "Trên người người kia khẳng định có bảo bối, ngươi có thể đào người lên không?"
Hắc Thán không chút lưu tình trào phúng: "Ha ha, nếu ta có thể đào thì còn ở nơi này sao?"
Minh Thù liếc mắt nhìn nó: "Nói cũng phải."
Hắc Thán cũng không tấn công Minh Thù, mang theo vài phần nghi ngờ:
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Đào bảo bối."
Minh Thù trả lời đương nhiên: "Nói không chừng còn có thể thả ngươi ra ngoài đấy."
Hắc Thán thốt ra: "Ngươi không phải người sao?"
Nàng lại muốn thả mình ra ngoài, đầu bị cửa kẹp hỏng rồi sao?
"Tiện tay, không cần cám ơn."
Minh Thù mỉm cười: "Nhưng ngươi phải đào người lên trước."
"Ngươi bảo ta đào sao? Ta lấy cái gì đào chứ? Đào bằng niềm tin à?"
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người Vân Dao, chỉ vào nữ chính giả nằm dưới đất:
"Ngươi cứu tỉnh nàng ta rồi để nàng ta đào."
Hắc Thán hơi cảnh giác: "Sao ngươi không đào?"
Minh Thù lấy lý do vô cùng chính đáng: "Đang ăn, bẩn."
Làm ma nhiều năm, ngày hôm nay lại hoàn toàn chịu thua trước mặt nàng. Người này thoạt nhìn không giống như loài người khốn nạn bên ngoài. Có lẽ là do nụ cười Minh Thù quá mức chân thành, nên Hắc Thán đồng ý với phương án của Minh Thù.
Vân Dao yếu ớt tỉnh lại liền nhìn thấy trước mắt chính là Minh Thù, đang ngồi xổm cách đó không xa ăn trái cây.
"A!"
Nàng ta kêu một tiếng sợ hãi.
Vân Dao trong lòng hỗn loạn, mình đang ở đâu?
Tại sao Huyền Cơ ở chỗ này chứ? Bảo vật còn không? Bên cạnh Huyền Cơ là cái gì?
"A!"
Vân Dao hét lên một tiếng chói tai, bổ nhào ra khỏi chỗ vừa rồi.
Minh Thù quay sang Hắc Thán nói: "Ngươi hù nàng ta à?"
Hắc Thán không phục: "Tại sao không nói là ngươi hù nàng ta chứ?"
"Chí ít ta còn dễ nhìn hơn ngươi."
Hắc Thán rất tức giận, nó chuyển đầu nhìn Vân Dao, hung hăng quát:
"Đào chỗ này ra cho ta."
Hắc Thán dùng sương mù đánh dấu một mảnh đất dưới chân nó.
Vân Dao thoáng bình tĩnh, đột nhiên bị quát nàng có chút ngơ ngác.
"Ngươi có muốn bị ăn sống không? Làm việc đi!"
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?