Minh Thù ngồi trên tảng đá lớn ăn đồ ăn, đây chính là hàng tặng chuẩn bị cho vai chính.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Lâm Cẩn từ trong trạng thái tu luyện rút ra ngoài, hắn duỗi người một cái nhìn Minh Thù trên tảng đá lớn:
"Huyền Cơ, ngươi lại ngây ngốc ở đây cả đêm sao?"
Trong giọng nói Minh Thù có hơi chuyên chú: "Ta đang hút tinh hoa nhật nguyệt."
Nếu không từng thấy dáng vẻ buổi tối đờ ra của nàng, thiếu chút nữa hắn sẽ tin.
"Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
Cho dù có phải là đờ ra hay không thì bây giờ nàng cũng là lão đại.
"Đi thôi."
Nhắc đến ăn, Minh Thù cũng rất hiền hòa.
Lâm Cẩn có chút không chịu nổi loại tương phản này, nhịn không được chà xát cánh tay.
Chờ Lâm Cẩn chuẩn bị đồ ăn xong, đám sư đệ còn lại cũng rời khỏi nơi tu luyện chào hỏi Minh Thù, cùng nhau xuống núi. Ban ngày bọn họ phải đến sân luyện tập, Minh Thù chỉ dạy bọn họ làm thế nào để thăng cấp tu vi, cũng không dạy bọn họ pháp thuật, cho nên mấy thứ này vẫn phải đến sân luyện tập để học.
Chờ những người này rời đi hết, có người từ rừng rậm bên cạnh đi ra, dẫn đầu là một ông chú trung niên chưa từng gặp qua, khuôn mặt hơi nghiêm túc. Nhạn Dẫn mang theo mặt nạ màu trắng bạc, lười biếng đứng bên cạnh.
Bọn họ vừa xuất hiện, Minh Thù có cảm giác có người dùng linh lực nhìn quanh bốn phía, trong nháy mắt cũng quét nàng vào trong phạm vi đó. Sau khi xác định không có gì khác thường, một đám người mới đi về phía trước vài bước.
"Ngươi là người phương nào?"
Nam nhân trung niên mở miệng.
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, không giống như đệ tử bình thường hoảng sợ khi thấy trưởng bối trong tông môn, nàng chỉ cười nhạt, không kiêu ngạo, không xu nịnh, trả lời:
"Huyền Cơ."
Phía dưới chính là đệ tử ngoại môn, sáng sớm một vài đệ tử sẽ lên núi tự tu luyện, nàng xuất hiện ở nơi đây cũng không có gì kỳ quái. Nam nhân trung niên hiển nhiên cũng không nghi ngờ vì sao nàng ở chỗ này, thế nhưng thái độ của nàng đối với họ khiến cho hắn không khỏi nhìn nàng lần nữa.
Ông ta hỏi: "Ngươi có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?"
Minh Thù hiểu rõ, xem ra Vân Dao chưa nói cho bọn họ biết.
"Chuyện kỳ quái... Là chuyện gì chứ?"
Có lẽ Minh Thù cười đến vô cùng hiền hòa, nam nhân trung niên cũng không nhịn được thả lỏng một chút:
"Không giống chuyện ngày thường."
"Chuyện các ngươi xuất hiện có tính không?"
Tiểu nha đầu này tranh cãi với hắn sao?
"Ngoại trừ chúng ta." Nam nhân trung niên nói.
Ánh mắt Nhạn Dẫn dừng trên người Minh Thù cũng không biết là có ý gì, ánh mắt kia rất nhạt giống như là thờ ơ tùy tiện quan sát.
Minh Thù nhếch môi: "Không có."
Nam nhân trung niên bình tĩnh nhìn nàng vài giây, nói:
"Thời gian tu luyện buổi sáng sắp bắt đầu, xuống núi đi đừng ở trên núi. Gần đây không có chuyện gì cũng không cần lên núi."
Dặn dò xong, hắn lại cho người truyền lời xuống phía dưới, cấm các đệ tử dưới chân núi lên núi.
"Sư huynh, ta đưa nàng xuống núi."
Nhạn Dẫn đột nhiên nói: "Miễn cho nàng chạy loạn."
"Sư đệ, ngươi lại muốn lười biếng sao?"
Một người bên cạnh tựa như là thốt ra, hiển nhiên là lúc trước Nhạn Dẫn đã từng làm loại chuyện này không ít lần.
Nhạn Dẫn không trả lời, im lặng thừa nhận.
"Sư huynh, huynh nhìn hắn xem, có việc liền chuồn mất!"
"Nhạn Dẫn sư đệ, chuyện này... Chuyện quan trọng, ngươi cũng là một phần của Ẩn Tông, lúc này kiểu gì cũng phải xuất lực."
"Hắn không quậy tung lên đã là tốt lắm rồi."
Những người còn lại ngươi một lời ta một lời, cực kỳ bất mãn đối với Nhạn Dẫn.
Nam nhân trung niên phất tay:"Đi thôi."
Nhạn Dẫn đi về phía Minh Thù, mặt nạ không thể che đi khóe môi cong lên một độ cong lười biếng:
"Tiểu nghịch ngợm, đi thôi."
Minh Thù vẫn muốn kéo giá trị thù hận, nhưng đám người kia đã xoay người rời đi nơi khác, chuyển mắt liền biến mất. Tốc độ nhanh đến mức nàng không kịp phát huy. Tu tiên chính là tùy hứng.
Minh Thù im lặng thu lại viên đá gì đó đi xuống núi. Đường xuống núi rất yên tĩnh, hầu như không nghe được tiếng chim hót.
"Bích Hải Thạch ở chỗ của ngươi sao?"
Giọng nói của Nhạn Dẫn đột ngột vang lên.
"Sư tôn muốn nó à?"
Lời này chính là gián tiếp chứng minh Bích Hải Thạch thực sự ở trong tay nàng. Hắn chỉ tùy tiện hỏi, không nghĩ tới thật đúng là ở chỗ nàng.
Đôi mắt Nhạn Dẫn híp lại, giọng nói không thay đổi:
"Nếu ta nói muốn, ngươi sẽ đưa cho ta sao?"
"Nếu như sư tôn muốn..."
Minh Thù kéo dài âm: "Ta sẽ không đưa."
Ngươi muốn, ta phải phá hủy.
Nhạn Dẫn đột nhiên nghiêng mình ngăn cản Minh Thù, ỷ vào chiều cao bao vây lấy Minh Thù:
"Ngươi rất ghét ta sao?"
Minh Thù nghiêng đầu: "Sư tôn không phải cũng rất ghét ta sao?"
"Ta làm gì để ngươi hiểu lầm chứ?"
Nhạn Dẫn dường như có chút nghi ngờ: "Tối hôm qua ta còn giúp ngươi, làm sao lại là ghét ngươi chứ?"
"Vậy thì phải hỏi một chút trong lòng sư tôn đang nghĩ gì."
Minh Thù vươn tay vỗ vỗ ngực Nhạn Dẫn, nụ cười tươi như hoa.
Nhạn Dẫn cảm thấy có một loại rét lạnh quái dị, giống như bàn tay kia đã cắm vào ngực hắn, nắm lấy trái tim hắn.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Minh Thù, ánh mắt chuyển động.
Giọng nói lười biếng phất qua mặt hồ: "Còn nhỏ tuổi thì đừng tàn nhẫn như vậy, ngươi chính là tu tiên không phải tu ma."
"Ta tu cái gì thì có liên quan gì tới ngươi sao?"
"Ta là trưởng bối của ngươi, không có quy củ như vậy sẽ bị phạt."
Trưởng bối sao? Ta cho ngươi làm trưởng bối.
Đột nhiên, Minh Thù ra tay đánh thẳng vào cổ họng Nhạn Dẫn.
Đánh một trận rồi nói tiếp.
Có lẽ là Nhạn Dẫn nhường Minh Thù, không xuất toàn lực nhưng cuối cùng hắn phát hiện, mình thật sự không thể không ra tay.
Tiểu nha đầu này chẳng biết học cái gì, nhìn qua không có lực tấn công, trên thực tế lại mạnh mẽ toàn phần.
Lá cây sắc bén xẹt qua mặt Nhạn Dẫn, chiếc cằm trơn bóng hiện ra một vết máu.
Cành cây rơi trước mặt hắn, nhắm thẳng vào mí mắt sau một giây đánh trúng trên người hắn.
"Ư."
Nhạn Dẫn thở dốc kinh ngạc.
Hắn vươn tay nắm cành cây đặt xuống, nhìn thiếu nữ đối diện theo cánh tay trắng nõn. Hắn dùng sức kéo cành cây, thân thể Minh Thù nhanh chóng đánh xuống. Nhạn Dẫn thuận thế tiếp được, tay giữ lấy vòng eo của nàng áp vào ngực mình.
Gió núi chẳng biết từ đâu thổi lên.
Hắn cúi đầu nhìn Minh Thù, lẩm bẩm nói nhỏ:
"Ta nhường ngươi không có nghĩa là ta đánh không lại ngươi."
Gió nhẹ lướt qua tóc Minh Thù, ý cười trên mặt nàng càng sáng lạn:
"Vậy ư?"
Sắc mặt Nhạn Dẫn đột nhiên khó coi. Ngón tay đặt bên eo Minh Thù càng dùng sức, một lúc lâu mới nói:
"Xem như ngươi lợi hại."
"Cám ơn."
Minh Thù đẩy hắn ra, lui đến nơi cao hơn.
"Chúng ta cứ chờ xem, ngươi sẽ là của ta."
Thân hình Nhạn Dẫn lóe lên, biến mất tại chỗ. Có vài giọt máu đang chậm rãi thấm xuống mặt đất. Minh Thù có chút thất thần nhìn nơi Nhạn Dẫn đã đứng.
Một lúc lâu nàng buông tay ra, dao nhỏ nhuốm máu rơi trên mặt đất. Lúc nàng dùng dao, chưa từng nghĩ tới mình thật sự có thể đâm hắn, hắn có thể tránh.
Đứng yên cho trẫm đâm... Hắn muốn làm gì? Muốn làm trẫm mất cảnh giác, sau đó đoạt đồ ăn vặt của trẫm sao? Đừng có mơ!