Đây là câu nói sau cùng Nhạn Dẫn để lại cho Minh Thù.
Hắn không hỏi chuyện Bích Hải Thạch rơi vào tay ai, cũng không nói gì thừa thãi. Hắn nói một câu như vậy liền biết mất khỏi gian phòng.
Minh Thù cầm lấy dao, không biết là hắn tức đến phát điên hay là không hề tức giận, dù sao giọng điệu của hắn hoàn toàn nghe không hiểu được.
Nàng chỉ muốn kéo giá trị thù hận, vì sao cứ khó khăn như vậy chứ?
...
Thời gian mở ra Cửu Khúc Sơn Trận càng ngày càng gần. Đệ tử ngoại môn ai cũng tu luyện rất khẩn trương. Lâm Cẩn và mấy tiểu đệ kia vẫn tu tiên như cũ.
"Huyền Cơ, ngươi đi đâu vậy? Bên đó là địa bàn của Thất Phong..."
Lâm Cẩn nói với Minh Thù.
"Quay về với việc tu tiên của ngươi đi." Minh Thù phất tay một cái.
Lâm Cẩn nhìn Minh Thù đi vào màn sương cách đó không xa, sắc trời dần dần tối lại.
Trong lòng không lo lắng nhiều lắm, bình thường nàng hay tìm đồ ăn ở gần đây, đôi khi hắn cũng đi theo. Lâm Cẩn quay về tiếp tục tu tiên cùng đám sư đệ của hắn, nhưng ngày hôm sau hắn lại không thấy Minh Thù.
Nếu lúc trước nàng rời đi thì sáng ngày hôm sau sẽ xuất hiện chờ hắn ở đây, nhưng hôm nay lại không có...
Lâm Cẩn ở trên núi đợi một lúc, mặt trời lên cao, Minh Thù vẫn không xuất hiện cũng không xuống núi. Lâm Cẩn hơi lo lắng, men theo con đường tối hôm qua để đi tìm đến đường ranh giới, hắn không thể đi thêm nửa bước. Lâm Cẩn không biết Minh Thù đi vào đó hay là đi sang nơi khác, hắn ra lệnh những người còn lại tản ra đi tìm.
"Không có ai."
"Không thấy được người."
"Không tìm được."
"Các ngươi đang tìm cái gì?"
Thân ảnh màu lam sậm đi ra từ trong rừng rậm, tư thế tùy ý nhàn nhã như đi chơi, thậm chí mang theo vài phần lười nhác giống như là tản bộ đến nơi này. Mặt nạ bạc trên mặt càng rực rỡ giống như khảm từng mảnh kim cương.
"Sư tôn..."
Lâm Cẩn giật mình trong lòng, không tự chủ cúi đầu xuống.
Lần trước đã gặp qua một lần, nghe người ta nói sau lưng đây là Nhạn Dẫn sư tôn của Ly Hồn Phong.
Tâm trạng của Nhạn Dẫn đang tốt, tha cho một lần: "Các ngươi đang tìm cái gì?"
Lâm Cẩn không dám ngẩng đầu, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt người đối diện mang theo tia lạnh lẽo làm hắn không dám nói dối.
Lâm Cẩn nuốt một ngụm nước bọt: "Huyền Cơ... Không thấy Huyền Cơ, chúng ta đang đi tìm nàng."
"Đây là địa bàn của Thất Phong, nàng là đệ tử ngoại môn tới nơi này làm gì?"
Nói nàng là đệ tử ngoại môn là nói dễ nghe đấy, nói khó nghe một chút, nàng chính là đệ tử tạp dịch.
Một đệ tử tạp dịch chạy đến bên ngoài Thất Phong, nàng muốn làm gì?
Lời của Nhạn Dẫn bị Lâm Cẩn lý giải một phen thành như thế.
"Sư tôn... Huyền Cơ tu luyện ở gần đó, tối hôm qua ta và nàng tách ra. Hôm nay, nàng vẫn chưa trở lại cho nên ta đến tìm nàng."
Nói như vậy sẽ không hiểu lầm chứ?
"Nàng vẫn có thể tu luyện sao?"
Lâm Cẩn không biết lời này của Nhạn Dẫn là có ý gì, hắn hoàn toàn không nghe ra cái gì cho nên không dám hé răng.
Nhạn Dẫn nhìn thêm Lâm Cẩn, cuối cùng lười biếng phất tay:
"Các ngươi trở về đi, tìm được nàng ta sẽ đưa nàng về."
"Sư tôn..."
Nhạn Dẫn quay đầu nhìn lại.
Rõ ràng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng sau lưng Lâm Cẩn toát ra mồ hôi lạnh. Hắn không dám nhiều lời liền đưa đám sư đệ cẩn thận rời đi.
Có sư tôn ở đây, Huyền Cơ sẽ không có chuyện gì.
"Nếu nàng thích ngươi như vậy, quả thật là không có mắt nhìn người."
Nhạn Dẫn nói thầm một tiếng.
Hắn dùng pháp thuật kiểm tra xung quanh Thất Phong, cũng không phát hiện ra Minh Thù.
Nàng sẽ không tiến vào đó chứ?
Nhạn Dẫn cũng không quá tin tưởng, nhưng ngẫm lại sau này nàng là đại boss, có lẽ thật sự là đi vào rồi.
Bên cạnh dòng suối thiếu nữ ngồi xổm rửa tay, suối nước bị ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, mang theo bóng nắng gợn sóng.
Trên người nàng có chút bẩn, nhìn như là mới đánh nhau xong. Bên cạnh đặt thi thể một con vật, hình như là Linh Lộc của Thất Phong. Nhạn Dẫn không hiện thân chỉ đứng trong tối nhìn. Nàng rửa tay xong, kéo con Linh Lộc kia ung dung ra khỏi Thất Phong.
Nhạn Dẫn đứng trong phạm vi của Thất Phong nhìn theo Minh Thù rời đi.
Cái này không giống với tài liệu hắn có! Lão tử vào nhầm truyện sao?
[Cốt truyện chỉ mang tính tham khảo, trước đây cũng từng gặp người hoàn toàn trái ngược với cốt truyện, không có gì kỳ lạ.]
Hệ thống bình tĩnh hơn nhiều.
Lời nói như vậy cũng không sai, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Về phần không ổn cái gì, hắn cũng không thể nói rõ ra được. Chính là một loại trực giác.
[Cửu thiếu, ngươi xem thêm các bộ tổng kết chiến lược tấn công tâm đắc, ta tin là rất nhanh thì ngươi có thể trở thành cao thủ.]
"Ha ha, lão tử cần tâm đắc của bọn họ sao?"
Lão tử là thiên tài.
...
Một tháng sau.
Cửu Khúc Sơn Trận được mở ra.
Ngoại trừ đệ tử ngoại môn, đệ tử không phải của ngoại môn cũng có thể tham gia, chỉ cần người có dũng khí đều có thể ghi danh. Tôn chỉ của tông môn là công bằng công chính. Nhưng không phải đệ tử ngoại môn, nói khó nghe là đệ tử tạp dịch thì ngay cả hệ thống học tập cũng không có.
Dù cho vào được Cửu Khúc Sơn Trận thì có thể ra được không?
Cửu Khúc Sơn Trận rất dễ giải thích. Nó chính là một ngọn núi, bên trong có rất nhiều trận pháp, dĩ nhiên không phải bảo ngươi phá trận, mà là đi ra ngoài từ trong những trận pháp lộn xộn đó.
Minh Thù báo danh tham gia.
Các đệ tử tạp dịch nghe thấy chuyện này đều sợ hãi. Ngàn lần không nghĩ tới Minh Thù tam linh căn sẽ có dũng khí như vậy.
"Nàng ta điên rồi sao?"
"Ta thấy tám phần mười là điên rồi."
"Nghe nói ban đầu nàng ta còn đi học trộm, sau này cũng không đi nữa. Nàng ta biến mất hơn nửa năm, trở về không phải ăn thì chính là ngủ."
"Nàng ta đánh nhau rất lợi hại, nhưng Cửu Khúc Sơn Trận phải dùng đến pháp thuật, chậc chậc..."
Có người chờ chế giễu, có người trào phúng Minh Thù không biết tự lượng sức mình. Từ đầu đến cuối Minh Thù đều mỉm cười, sư huynh nội môn đến đây đón nàng cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Người này thật sự bình tĩnh hơn những đệ tử ngoại môn kia rất nhiều, chỉ là...
Nội môn sư huynh lắc đầu, can đảm thì có nhưng đáng tiếc lại là tam linh căn, còn chưa từng tu luyện, làm sao có thể vượt qua được Cửu Khúc Sơn Trận chứ?