Chủ nhiệm lớp không vui đẩy kính: "Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi?"
Nguyên Tịch nhỏ giọng thầm thì: "Em cũng không phải Huyết tộc, sẽ không biến đi được."
"Em nói cái gì đó?"
"Thưa thầy, không có gì."
Nguyên Tịch đứng thẳng lưng, thanh âm vang vang:
"Hiện tại còn chưa rung chuông, cho nên không tính là đến muộn."
Chủ nhiệm nghẹn họng, phất tay: "Vào đi."
Nguyên Tịch ngồi phía trước Minh Thù, cô vừa nhìn qua thì Minh Thù có một loại xúc động muốn cắn Nguyên Tịch, trên người cô ấy có mùi rất hấp dẫn, Minh Thù nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Minh Thù, Nguyên Tịch quay đầu sang Minh Thù cười cười, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu là bạn học mới tới sao?"
"Im lặng!"
Chủ nhiệm vỗ bàn trên bục giảng.
Nguyên Tịch nghe thấy thầy lên tiếng liền quay đầu đi. Minh Thù nhìn chằm chằm cổ Nguyên Tịch.
Đây là nữ chính đó.
Hèn gì nhiều Huyết tộc thèm muốn nữ chính, cô cũng thèm nhỏ dãi đây, thực sự là một miếng bánh ngon.
Minh Thù đang thất thần, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm, bàn tay vô cùng lạnh lẽo.
Hạ Phù vẫn duy trì tư thế như cũ, hắn chỉ vươn một tay ra nắm cổ tay cô, sau đó từ từ nắm lòng bàn tay cô.
Minh Thù rút tay ra, Hạ Phù cũng không tiếp tục chỉ gõ một cái trên lưng cô, có ý cảnh cáo cô không nên có suy nghĩ hút máu người khác.
"Hôm nay chúng ta có hai học sinh mới."
Ánh mắt chủ nhiệm rơi vào người Minh Thù: "Có một bạn học đã đến, bạn này hãy lên đây giới thiệu một chút."
Minh Thù đứng dậy đi lên bục giảng, bầu không khí phía dưới vô cùng quái dị, cô mỉm cười:
"Vi Hề, Huyết tộc."
Thiếu nữ tóc vàng kia cũng chính là nữ chính giả. Mễ Lạp kỳ quái quan sát Minh Thù.
Chủ nhiệm không hề cảm thấy lúng túng đối với màn giới thiệu như vậy, ông ta nói tiếp:
"Bạn học Vi Hề nhảy từ cấp hai lên, cho nên nếu không theo kịp chương trình học thì mọi người giúp đỡ lẫn nhau một chút. Được rồi, bạn học Vi Hề xuống đi.”
Minh Thù quay về vị trí, trước cửa lại xuất hiện một nam sinh khác.
Hắn mặc quần áo bình thường, một tay bỏ vào túi, khuôn mặt đẹp trai mang theo chút diêm dúa, một cặp mắt đào hoa không đứng đắn.
Trong phòng liền vang lên tiếng hítgió. Tiếp theo là tiếng thét chói tai của các nữ sinh.
"Thật là đẹp trai!"
"Trời ạ, đây là học sinh chuyển trường mấy hôm trước nhắc đến sao? Thật là đẹp trai, ta sắp thở không nổi rồi."
Chủ nhiệm lớp vẫy tay: "Đến đây, đến đây. Mọi người yên lặng, đây là bạn học thứ hai của chúng ta, tự giới thiệu đi."
Nam sinh dáng vẻ lưu manh huýt sáo, còn không quên đá lông nheo:
"Tôi là Vân Sách mới từ nước ngoài trở về, hy vọng có thể cùng mọi người làm bạn."
Nũ sinh phía dưới hét một trận chói tai, trong đó cũng có âm thanh ghen tỵ của những nam sinh khác, nhưng nhìn chung náo nhiệt hơn lúc Minh Thù vào rất nhiều.
"Xuống dưới tìm chỗ ngồi đi."
Chủ nhiệm lớp xoa xoa lông mày, những học sinh này thật là...
"Bạn học Vân Sách ngồi chỗ mình này."
"Ở đây, ở đây."
Ánh mắt Vân Sách đảo qua đám người kích động, mắt hắn rơi vào chỗ của Minh Thù, hắn tự tin phóng khoáng bước đến bên cạnh Minh Thù:
"Bạn này có thể nhường chỗ một chút không?"
Thực sự là đang nói với Hạ Phù, nhưng Hạ Phù không có phản ứng gì. Cả phòng đều yên lặng lại.
Minh Thù thuận thế đứng dậy: "Đến đây, cho cậu ngồi."
Trẫm ngồi ở đây, sợ không kiềm chế được lại bổ nhào hút máu nữ chính thì khổ.
Vân Sách nhướng mày, không chấp nhận lời nói của cô, chớp chớp mắt nói:
"Tôi nói bạn này, tôi thích ngồi ở cửa sổ."
Chủ nhiệm lớp nhịn không được nói: "Bạn Vân Sách, chuyện này..."
Vân Sách vẫn dáng vẻ lưu manh như vậy, nhưng trong giọng nói sinh ra chút ngang tàn không cho ai xen vào:
"Thầy, vừa nãy không phải là thầy cho em chọn chỗ ngồi sao? Hiện tại em chọn được rồi, em sẽ ngồi ở đây."
Chủ nhiệm lớp không dám kêu Hạ Phù nhường chỗ, nhưng cũng không dám đắc tội Vân Sách, hiền hòa nói:
"Vậy em và Hạ Phù trao đổi, nếu Hạ Phù đồng ý nhường em, thì em cứ ngồi."
"Không được."
Hạ Phù không thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối Vân Sách.
"Vậy làm sao bây giờ, tôi rất thích ngồi ở đây."
Đột nhiên, Vân Sách đè tay lên bàn: "Nếu tôi không ngồi, thì đừng ai mong được ngồi.”
Trong nháy mắt, bàn học bị đánh tan tành.
Ngay lúc ấy thì Hạ Phù ôm Minh Thù đến khoảng cách an toàn, nhưng cũng chính trong lúc này, Minh Thù phát hiện rằng chỉ trong nháy mắt mà hai người này lại xuất hai chiêu.
Ánh mắt Minh Thù rơi vào túi khẩu phần lương thực bị bàn đè bể, máu bên trong đang từng chút từng chút chảy ra ngoài.
Cô hít sâu một hơi mỉm cười.
Minh Thù thoát khỏi Hạ Phù, khom lưng nhặt một cái chân bàn nhuộm đầy máu dưới đất, đứng dậy liền dánh người đối diện.
Vân Sách hiện vẻ kinh ngạc, thân thể lui ra sau tránh khỏi vũ khí của Minh Thù. Mặt trên tránh được, phía dưới lại không tránh được, trên bắp chân đau đến tê tái.
Trong lòng Vân Sách càng kinh ngạc, cô ra tay vừa nhanh lại vừa xảo quyệt, dùng ít sức lực nhưng lại tạo được thương tổn rất lớn. Quan trọng nhất là... hắn có thể cảm giác được áp chế như có như không. Đây là loại cảm giác khi đối mặt với Huyết tộc thuần chủng mới có.
Ngay khi hắn kinh ngạc, bé Lolita đối diện nhanh chóng tới gần hắn, cầm lấy cổ tay hắn chặn lấy.
"Rầm!"
Vân Sách muốn đứng dậy, nhưng chân bàn ấy lại đặt ngay cổ hắn ngăn hắn đứng dậy. Vân Sách còn chưa lên tiếng đã bị Minh Thù đè xuống đánh một trận.
Ai cho cậu hủy khẩu phần lương thực của tôi! Trẫm đánh chết ngươi! Trẫm còn chưa kịp ăn một miếng!
Mẹ ơi, bé Lolita này thật hung dữ!
Đương nhiên, cũng có người bắt đầu ồn ào không cho Minh Thù đánh nam thần mới của bọn họ.
"Dừng tay!"
"Thầy, mau bảo cô ta dừng tay!"
"Mau đến ngăn lại!"
Phòng học hỗn loạn, chủ nhiệm lớp chỉ nhìn nhưng không có ý ngăn cản, ngược lại là Hạ Phù tiến lên kéo Minh Thù.
Minh Thù ngừng tay với Vân Sách, nụ cười có vài phần hung dữ:
"Đền lương thực cho tôi."
Trong không khí còn phân tán mùi máu, hắn đoán chừng đã hiểu cô nói lương thực là cái gì.
Vân Sách xoa xoa mặt: "Không phải một chút máu thôi sao? Cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, để tôi đứng lên trước đã."
"Đền mau lên, ngay lúc này.”
Đền đền đền, hắn đền là được chứ gì? Nhất định đã gặp phải người điên.
Vân Sách móc điện thoại ra, cũng không biết gọi cho ai, rất nhanh liền có người đem túi máu đến.
"Hài lòng chưa?"
Vân Sách đẩy chân Minh Thù, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bụi: "Coi như hôm nay tôi xui xẻo, hôm nay không tính toán với cô."
Trong nháy mắt Minh Thù trở nên hiền hòa, dường như người ban nãy không phải cô.
Vân Sách nhìn thêm Minh Thù một cái, sau đó cũng không giành chỗ ngồi của Hạ Phù. Hắn xoay người đến bên cạnh một bạn học gần chỗ Minh Thù, kêu người này nhường chỗ.
Bàn của Minh Thù và Hạ Phù nát bét, có học sinh tự động đưa bàn mới đến, Minh Thù mang khẩu phần lương thực Vân Sách đem đến nhét vào túi.
Hạ Phù liếc mắt nhìn Vân Sách. Vân Sách nhìn Hạ Phù đầy khiêu khích, sau đó lấy một quyển sách ra đọc.