"Đừng ăn."
"Sao?"
Minh Thù nhìn túi chứa lương thực, nhìn qua rất ngon.
"Đừng ăn."
Hạ Phù chỉ lặp lại hai chữ này.
"Có chuyện gì sao?"
Minh Thù lấy túi, cô trực tiếp mở nắp để lên mũi ngửi ngửi, biểu cảm trở nên khác thường.
Đây là... máu người. Máu người còn mới.
Hạ Phù vươn tay cản lại, để cô cách xa túi máu:
"Nghiện."
Máu nhân tạo tuy rằng không phải là đồ ngon gì với Huyết tộc, nhưng tác dụng không khác máu loài người. Mùi vị thật sự chính là máu tươi của con người.
Nếu Huyết tộc không uống qua máu con người, từ nhỏ đã uống máu nhân tạo thì sẽ không nghiện. Nhưng một khi uống máu người, những Huyết tộc có năng lực kiềm chế kém sẽ xảy ra chuyện.
Trên pháp luật đã không cho phép Huyết tộc uống máu người, bị phát hiện sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Nhưng thật sự muốn uống mà!
Dường như Hạ Phù nhìn ra khát vọng của Minh Thù, hắn kéo áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Mùi vị trên người Hạ Phù không mê người như Nguyên Tịch, cô có thể khống chế với mùi vị của Nguyên Tịch thì Hạ Phù không là gì cả.
"Chờ một ngày nào đó tôi nhịn không được đi."
Minh Thù xoay người.
"Tôi cũng không ngại."
Đột nhiên, Hạ Phù nói bốn chữ, chỉ là quá dài, hắn nói hơi chậm.
"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Minh Thù mỉm cười xoay người.
"Nhặt, nuôi."
Bởi vì cậu ta nhặt, cho nên phụ trách nuôi.
Minh Thù nghĩ hai chữ kia đại loại có thể hiểu như vậy. Giống như nhặt một con mèo nhỏ bị thương ở ven đường, nhìn đáng thương quá nên hắn muốn nuôi.
Cho nên hắn xem mình là con chó, con mèo sao?
Minh Thù phất tay: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Hạ Phù rũ mắt kéo lại áo, chỉ vào khẩu phần lương thực Vân Sách đưa, căn dặn lần thứ hai:
"Đừng uống."
"Biết rồi."
Lúc này Hạ Phù mới rời khỏi phòng.
Hắn vừa xuống lầu, một ông lão bước đến cúi đầu cung kính đứng trước mặt hắn.
"Thiếu chủ, ông chủ bảo tôi tới hỏi ngài tiến triển thế nào?"
Hạ Phù nhíu mày không trả lời.
Ông ta đợi một hồi, lại nói: "Nghe nói nhị thiếu Vân gia đã trở về sao? Ông chủ bảo tôi nhắn cho ngài, nếu như không cần thiết, không nên trở mặt với Vân gia."
"Ừ."
Hạ Phù lướt qua ông ta về phòng của hắn.
Ông lão cất bước đuổi theo, tiếp tục đưa tin: "Hơn nữa, ông chủ mong thiếu chủ mau chóng hoàn thành thử luyện cảnh giới thứ năm."
Thiếu niên dừng bước vài giây, thời điểm đi xuống hắn nói:
"Được."
Hạ Phù không dừng lại, nhưng ông lão thì ngừng cho đến khi Hạ Phù biến mất khỏi hành lang, thì ông ta mới hơi thở dài xoay người rời đi.
Không ai biết, Minh Thù ở trên lầu quan sát tất cả.
Vị trí này thật thú vị, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Đáy mắt Minh Thù dâng lên sự hưng phấn mơ hồ, náo nhiệt thật tốt!
...
Sáng sớm hôm sau, Hạ Phù không tìm cô, cô cũng lười chờ nên chậm rãi đi đến trường.
Lúc đi ngang một ngõ nhỏ, các thuộc của cô vội vã chạy tới đưa một túi văn kiện ra.
"Chị hai, chúng ta mạo hiểm tính mạng mới có được."
Minh Thù mở mắt nhìn: "Tư liệu tầm thường, ngay cả học sinh cũng có được, sao ngươi không nói là lên sao Hỏa lấy luôn đi?”
Thuộc hạ kêu một tiếng: "Chuyện này... Chị hai, chúng tôi đi trước."
Mấy tên thuộc hạ liền hấp tấp rời đi. Minh Thù lắc đầu, cô vừa uống máu, vừa đi đến trường. Trên giấy viết tên Hạ Phù, ngay cả giấy chứng minh cũng có.
Hạ Phù. Thiếu chủ Hạ gia, ở thời đại này còn dùng xưng hô thiếu chủ đủ thấy Hạ gia không phải gia tộc bình thường. Bọn họ là thợ săn Huyết tộc nắm giữ một trăm lẻ một kỹ năng giết chết Huyết tộc.
Cái này giải thích được vì sao Huyết tộc trong trường đều rất sợ Hạ Phù. Sau khi, Huyết tộc và con người sống chung hòa bình, thợ săn Huyết tộc liền thành lập một ban giám thị Huyết tộc, chuyên môn theo dõi Huyết tộc.
Nếu có Huyết tộc dám vi phạm hiệp ước, thì họ sẽ xử lý chuyện này.
Một người như vậy lại muốn nuôi cô.
Hừ!
Minh Thù lật xem tư liệu phía dưới.
Vân Sách.
Tư liệu Vân Sách cũng rất ít, mẹ hắn là Huyết tộc, cha là người nắm quyền Vân thị, phía trên còn có một anh trai. Trước mười hai tuổi Vân Sách sống trong nước, nhưng sau đó lại ra nước ngoài, đến bây giờ về nước, tư liệu ở đoạn giữa đều trống.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Vân Sách.]
Minh Thù sửng sốt.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Louis.]
[Nhiệm vụ phụ: Mở ra bí mật đại chiến ba trăm năm trước.]
Hài Hòa Hiệu liên tiếp nhảy ra vài nhiệm vụ phụ.
"Kéo giá trị thù hận thì không nói, cái mở ra bí mật đại chiến ba trăm năm trước là nhiệm vụ gì? Có giá trị thù hận không?"
Mà nói đi cũng phải nói lại, Louis là ai?
Hài Hòa Hiệu im lặng.
[Tình hình cụ thể, mời cẩn thận tham khảo tóm tắt cốt truyện.]
Minh Thù suy nghĩ.
Ừ, đúng rồi, lúc nguyên chủ dẫn người đánh con người, thì một người tên là thân vương Louis kết hợp với con người cùng nhau tiêu diệt nguyên chủ.
"Chào."
Nguyên Tịch đột nhiên chui ra: "Vi Hề."
Minh Thù đứng trước mặt Nguyên Tịch, trên mặt tràn ra nụ cười ôn hòa: "Hôm nay nhìn cậu cũng rất ngon miệng."
Nguyên Tịch liền che cổ: "Phạm pháp."
"Cho nên tớ chỉ khen cậu."
"Có ai khen người như cậu sao? Làm tớ sợ muốn chết."
Nguyên Tịch thở phào.
"Như vậy, có vẻ tớ rất đặc biệt."
"Vừa rồi cậu nhìn gì đó, tại sao lại nghiêm túc như vậy?"
Nguyên Tịch nói sang chuyện khác.
"Tư liệu."
"Tư liệu gì?"
"Hạ Phù."
"À."
Nguyên Tịch tỏ vẻ bất ngờ: "Hắn là bùa hộ mệnh của chúng tớ ở trường này. Huyết tộc nghe tên hắn cũng không dám làm xằng bậy, bao gồm tên quỷ Tư Lạc đáng ghét kia cũng nể mặt hắn. Nhưng hắn quá khó tiếp xúc, cho nên những người bình thường như chúng tớ cũng hơi sợ hắn."
"Rất lợi hại."
Minh Thù cười nói, nhưng ý kia rốt cuộc là khen hay là gì khác thì không ai biết.
Nguyên Tịch ừ ừ gật đầu.
"Được rồi, sao chiều hôm qua cậu không đi học? Vân Sách cũng trốn tiết, chủ nhiệm sắp tức chết luôn đó."
Tôi có thể nói đi đánh người sao? Có phải chủ nhiệm tức chết tươi luôn không?
Minh Thù nghe Nguyên Tịch líu ríu không ngừng. Trên đường đến phòng học, Minh Thù theo bản năng liếc nhìn chỗ ngồi. Hạ Phù không ở đây, Vân Sách cũng vắng mặt.
Mễ Lạp ngồi trong lớp nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề gì.
Minh Thù bước đến, Mễ Lạp liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy tăm tối. Khác với ánh mắt tăm tia quan sát ngày hôm qua, rõ ràng hôm nay xuất hiện một tia sát ý.