"Tôi nghĩ sẽ không có ai dám cướp khẩu phần lương thực của tôi."
Ai dám lấy tôi sẽ giết người đó, tôi sẽ bảo vệ khẩu phần lương thực, đừng có trách tôi độc ác.
Minh Thù vẫn không cho: "Hạ tổng đội, mời đi về."
"Cô không muốn nghe chuyện của Louis?" Hạ Phù xuất chiêu cuối cùng.
Minh Thù im lặng, suy nghĩ một lát liền thu tay về, ý bảo hắn mang vào đi.
Hạ Phù vừa đi vào đã cảm thấy mình đến nhầm chỗ.
Vẫn là cái nhà chỉ có bốn bức tường sao?
Xa xỉ đến mức có thể làm phòng của công chúa hoàng gia!
Nữ vương nghèo túng đột nhiên có tiền.
"Cô được bao nuôi à?"
Hạ Phù nhịn không được nói.
Minh Thù kiêu ngạo: "Tôi đường đường là nữ vương Huyết tộc, chỉ có tôi bao nuôi người khác, sao đến phiên người khác bao nuôi tôi?"
Nữ vương bị vứt bỏ có cái gì để kiêu ngạo.
Hạ Phù đem toàn bộ mấy cái rương vào, đồ cô đưa tuy rằng rất có ích, nhưng không đổi được nhiều khẩu phần lương thực đến vậy, phần còn lại là Hạ Phù tự bỏ tiền túi ra mua.
Bên ngoài ngây thơ bên trong lang sói.
Lão tử sẽ liều mạng.
Mặt đất đặt một tấm thảm nhung thật dày, cái sô pha cũ nát trước đây cũng không thấy, chỉ có một bộ sô pha bằng da. Phía trên đặt không ít đồ, nhưng đa số đều là khẩu phần lương thực.
Như con chuột tích trữ lương thực.
Minh Thù mở đèn phòng khách, ngọn đèn chiếu rọi vào gian phòng rực rỡ.
Thật ra lúc Minh Thù trở lại cũng bị dọa giật mình, đoán chừng Leon thừa dịp không có cô ở đây đã đưa đồ vào.
"Cậu nói đi, nếu không có gì quan trọng thì tôi sẽ ném cậu từ đây xuống."
Minh Thù chỉ cửa sổ, cười khanh khách uy hiếp.
Ánh mắt Hạ Phù dời khỏi "Lịch sử Huyết tộc", "Nhạc phổ Huyết tộc" trên ghế sô pha, trực tiếp ngồi vào ghế, đôi mắt hạ xuống nhìn thẳng Minh Thù:
"Không phải là cô nhớ không rõ chuyện lúc trước sao?"
"Nói chung thì..."
Sô pha bị Hạ Phù chiếm, nên Minh Thù không thể là làm gì khác hơn là ôm khẩu phần lương thực ngồi ghế lắc đối diện, chống cằm khóe miệng mỉm cười:
"Nguyên nhân của trận đại chiến kia thì tôi không hề có một chút ấn tượng nào cả, nhưng mọi chuyện còn lại tôi đều nhớ rất kĩ."
Trong sách viết về cô thế nào...
Nói cô trái tính trái nết, luôn đối nghịch với con người nên có thể coi cô là phần tử hiếu chiến điển hình. Nguyên nhân cô khơi mào chiến tranh là vì muốn bao nuôi con người, thỏa mãn dục vọng gì đó của cô. Dù sao cũng không có gì tốt, hơn nữa nói có sách mách có chứng, hình như thật sự là như vậy.
Nhưng thật ra Louis lại được người ta coi là đấng cứu thế, được biết bao người yêu thích.
Nếu như cô không phải nguyên chủ chắc cũng sẽ tin chuyện này.
Hạ Phù hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:
"Nguyên nhân xảy ra đại chiến là đột nhiên cô để Huyết tộc tấn công con người, tấn công diện rộng."
"Khi đó Hạ gia là thợ săn quỷ khát máu, bị đẩy làm tiên phong dẫn đầu, đồng thời Tống gia cũng bị đẩy ra, bọn họ cũng là thợ săn Huyết tộc. Mọi người hợp sức chống lại đội ngũ tấn công của cậu."
"Không biết tại sao lần nào Tống gia cũng có vẻ như biết trước kế hoạch của cậu, cho nên đội ngũ của cậu thua tan tác. Đến thời khắc quyết định, Louis bán đứng Huyết tộc làm phản còn có đội ngũ con người đồng lòng trừng trị, ép cậu tiến vào cấm địa Huyết tộc."
"Lúc người Hạ gia đến thì đội ngũ của cậu chết toàn bộ, mà cậu cũng... mất tích. Louis và người của Tống gia đều nói cậu chết, cho nên lịch sử ghi chép cậu đã chết."
Hạ Phù lạnh lùng kể chuyện, giống như là máy móc đọc lịch sử, nhưng trong lời nói của hắn có những thứ chưa từng được ghi lại trong lịch sử.
Như là Tống gia.
Như là Hạ gia cũng không có tham dự trận chiến cuối cùng.
Minh Thù nhẹ giọng hỏi: "Người nối dõi của Tống gia ở đâu?"
Hạ Phù ngẩng đầu nhìn Minh Thù: "Mất tích."
"Sau đại chiến, Huyết tộc và con người rơi vào thời kỳ hỗn loạn nhất. Thời gian đó Tống gia nói muốn nghỉ ngơi, thế lực khắp nơi đều bận rộn điều chỉnh nên cũng không ai để ý. Cho đến khi ký kết xong hiệp ước, cần Tống gia ký tên thì mọi người mới phát hiện Tống gia không xuất hiện lâu lắm rồi."
"Bọn họ phái người đi tìm, nhưng nơi ở của Tống gia không có một bóng người, yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì, tất cả mọi người đều không thấy."
Lúc đó phái người đi tìm, cũng không có bất kỳ tung tích nào, bọn họ giống như là biến mất trong không khí.
Bởi vì sự kiện này quá mức kỳ lạ, cho nên vẫn là văn kiện bảo mật, người ngoài không biết chuyện này.
Minh Thù nhướng mày hỏi: "Vậy bây giờ Hạ gia điều tra được cái gì?"
Hạ Phù nhìn chằm chằm Minh Thù: "Tôi cho cậu biết, tôi được cái gì?"
Minh Thù theo bản năng che khẩu phần lương thực trong lòng, đề phòng hỏi:
"Anh muốn cái gì?"
Khẩu phần lương thực của trẫm, tuyệt đối không cho.
Khóe miệng Hạ Phù giật một cái, ai thèm lương thực của cô, phía trên chính là ký hiệu của đội bọn họ!
"Làm người yêu của tôi."
Mặc kệ được hay không, chiếm hố trước sẽ không bị người khác thọc gậy bánh xe.
Không phải muốn khẩu phần lương thực.
Minh Thù nghiêng đầu, cười nói: "Cậu thích tôi à?"
"Không..." Thích.
Hạ Phù ngừng đúng lúc: "Không thích cậu thì tôi muốn cậu làm người yêu làm gì?"
Anh ta không hề thích tên bệnh thần kinh này.
"Nói không chừng là cậu mất não đấy. Dù sao đầu óc con người các người vẫn luôn có vấn đề."
Minh Thù dịu dàng mỉm cười.
Hạ Phù: "..."
Ỷ cô không phải là người, nên có thể mắng chửi người khác có phải không!
Đừng cản lão tử, lão tử muốn đánh chết cô ta.
[...]
[Không ai cản người, Cửu thiếu đừng diễn nữa.]
Hạ Phù bình tĩnh lại: "Vậy cậu coi như tôi não phẳng xem trọng cậu không được sao?"
Coi trọng cô thật sự là não phẳng.
"Không được, tôi không muốn yêu đương."
Yêu đương lại không thể ăn, trẫm là Huyết tộc có hoài bão ước mơ.
"Hơn nữa... Tôi là Huyết tộc."
Minh Thù cố ý kéo dài giọng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tươi cười:
"Cậu là thợ săn Huyết tộc, ở chung với Huyết tộc như tôi, tổ tiên cậu sẽ bật nắp quan tài đánh chết cậu."
Không cùng chủng tộc, làm sao yêu nhau?
Yêu đương vượt chủng tộc? Không tồn tại!
"Tôi yêu ai là chuyện của tôi."
Hạ Phù nói: "Tôi cũng không để ý việc cậu là nữ vương Huyết tộc."
"Nữ vương bị vứt bỏ." Hạ Phù bổ sung.
"..."
Người này cứng đầu đúng không?
Tại sao hắn luôn khăng khăng nói cô là Huyết tộc bị vứt bỏ.
Minh Thù hút hai túi khẩu phần lương thực, nghiêm túc đề nghị:
"Bạn học Hạ Phù, hay là cậu làm nam sủng của tôi?"
Hạ Phù từ từ đứng dậy: "Cậu đã không muốn biết thì quên đi."
Làm nam sủng của cô.
Lão tử tôi thiên tài như vậy làm sao có thể làm nam sủng cho người khác, quan trọng nhất là cô còn không phải là người.
Bị người biết, anh ta làm sao còn mặt mũi ra đường gặp người khác.
"Đi thong thả không tiễn!"
Minh Thù huơ tay nhỏ bé.
Hạ Phù nghẹn họng, âm thầm hừ một tiếng bước ra ngoài. Anh ta vừa mở cửa ra đã thấy Leon đang chuẩn bị gõ cửa, Leon lớn lên rất phong độ, ăn mặc cũng sang quý đắt tiền, mắt Hạ Phù híp lại.
Chính là cái tên chết tiệt này đào góc tường lão tử?
"Đây không phải là Hạ tổng đội trưởng sao."
Leon vỗ vai Hạ Phù, cười đùa chào hỏi: "Đã lâu không gặp, ba cậu có khỏe không?"
Hạ Phù lạnh mặt hất tay Leon, nhấn mạnh từng chữ:
"Tự đi mà hỏi."
"Vẫn không đáng yêu như thế."
Leon cũng không để ý: "Cậu ở đây làm gì?"
Câu nói phía sau của Leon đột nhiên nghiêm túc, không khí trong hành lang đột nhiên rét lạnh, hết sức căng thẳng.