Chương 287: Hắc Liêu Võng Hồng ()
Cập nhật 3 năm trước
Một ông anh họ chua ngoa không có tình người, lại phá lệ mang cá khô nhỏ cho mèo Giang Vọng đã thể hiện quan hệ của hai người.
Ngày đó Giang Vọng hỏi cô tìm được Bệ Hạ ở nơi nào, lúc đó có người đi qua liền mang mèo chạy trốn.
Chính là chạy trốn.
Bị người bao vây liền nhanh chóng biến mất, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.
Minh Thù ăn cá khô nhỏ của Bệ Hạ luôn cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi anh họ địa chỉ mua cá khô nhỏ.
Nhưng mà anh họ nói hắn cũng không biết, cái hộp lần trước là hắn giúp Giang Vọng chăm sóc Bệ Hạ rồi để quên ở chỗ của hắn.
Minh Thù: "..."
Sinh hoạt của mèo còn tốt hơn trẫm.
Minh Thù giận dữ bỏ hai viên thánh nữ quả vào miệng.
Tại sao trẫm phải mua cá khô nhỏ?
[Vì nó ăn rất ngon ư?]
Minh Thù: "..."
Chỉ ngươi hiểu ta.
Minh Thù lên mạng tìm nhãn hiệu kia, may là có người nuôi mèo mua qua biết giá cả, cô trực tiếp hỏi anh họ số tài khoản của Giang Vọng chuyển khoản qua.
Thế nhưng, rất nhanh tài khoản của cô thu được một khoản chuyển khoản lớn hơn.
Đến từ Giang Vọng.
Kèm theo một ghi chú.
Ghi chú: Mong Tô Mãn tiểu thư quên chuyện đã thấy ngày đó.
Ngày đó thấy gì?
Chuyện gì?
"Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Giang Vọng."
Minh Thù nhướng mày, tìm được weibo đăng bài.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Giang tổng, anh sợ bị người phát hiện mình là một miêu nô (*)?
Giang Vọng là ai?
Thanh niên tuổi trẻ tài cao, người thường được lên trang báo tài chính và kinh tế, là nhân vật được nhiều người tôn sùng.
Nhưng mà người như vậy lại là một miêu nô...
Thật tương phản, đoán chừng làm một đám người bể mắt kính.
Con sen hoàng gia: Tô tiểu thư, đạo lý nhìn rõ một người không cần phải vạch trần chẳng lẽ cô không hiểu?
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Không hiểu.
Con sen hoàng gia:...
Minh Thù đem tiền trả lại.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Trả lại phí ngậm miệng cho anh, tôi cũng không định giữ bí mật.
Làm như trẫm thiếu tiền lắm.
Con sen hoàng gia:...
Hai người nói chuyện không hợp, Minh Thù không để ý Giang Vọng.
Hiện tại, náo nhiệt nhất trên weibo chính là các loại tin tức đêm của người nổi tiếng, Minh Thù nhìn vài lần không hứng thú lắm.
Bởi vì nam nữ chính lên sàn, dù nữ chính giả có Đường Tử Hiên chống lưng cũng căn bản không nổi lên được.
"Ong ong..."
Minh Thù liếc nhìn di động thả đồ ăn vặt xuống, nghe điện thoại:
"A lô?"
"Tiểu Mãn, có một đơn hàng kêu giá rất tốt, cậu muốn nhận không?"
"Đơn hàng gì?"
Minh Thù có hơi mịt mờ, tại sao trẫm phải tiếp khách?
"Tháng này cậu chưa nhận đơn hàng nào, đến lúc khảo sát cuối năm sẽ không có thưởng!"
Minh Thù mới hiểu ra là đơn hàng thiết kế.
Nhận cái gì mà nhận, trẫm muốn từ chức.
Đối phương lại nói báo giá.
Vì có thể lấy được càng nhiều đồ ăn vặt nên Minh Thù cân nhắc, cuối cùng vẫn không từ chức:
"Nhận đi."
Minh Thù sắp xếp xong tìm được địa chỉ chuẩn bị cho cô, là một khu biệt thự mới mở, nghe nói bán giá trên trời có tiền cũng khó mua.
"Xin hỏi là Tô tiểu thư sao?"
Minh Thù mới vừa đi tới cửa, thì có người tiến đến hỏi.
Minh Thù mỉm cười gật đầu.
Đối phương dẫn Minh Thù vào trong: "Tiên sinh chúng ta đang bận một chút việc không thể trực tiếp sang đây, nhưng yêu cầu tôi nói cho Tô tiểu thư, Tô tiểu thư nhìn bố cục trước đã."
Bố cục được bài trí đơn giản, hiển nhiên kẻ có tiền không hài lòng muốn trang trí lại.
Minh Thù nhìn xong bố cục, ghi lại số liệu, lại nhìn vài vòng, nghe xong yêu cầu đối phương xác định không có gì bỏ sót, sau đó phủi mông rời đi:
"Thiết kế xong, tôi sẽ đưa anh xem."
"Được, Tô tiểu thư."
Loại chuyện làm việc này rất phí sức lực, Minh Thù mua đống đồ ăn vặt rất lớn.
Công ty hiện tại đều làm ảnh ba chiều, thể nghiệm thực cảnh làm mọi thứ rất phiền phức.
Còn phải không ngừng trao đổi với khách hàng, Minh Thù làm muốn đập máy vi tính.
Cầm đồ ăn vặt an ủi trẫm.
Trời giáng sứ mệnh cho người, phải đưa đồ ăn vặt trước.
Có lẽ nhờ đồ ăn khích lệ, cuối cùng Minh Thù cũng làm xong.
Trình độ nguyên chủ không cần phải nói, nhưng Minh Thù thấy mắt thẩm mỹ của đối phương có chút kỳ lạ, thời điểm nghe được còn chưa nghĩ gì, làm xong sao lại cảm thấy không phù hợp nhỉ?
Quả nhiên đưa sản phẩm qua đối phương bắt đầu không hài lòng.
"Tôi dựa theo yêu cầu của họ mà làm, chính họ muốn làm như vậy đâu có liên quan đến tôi."
"Tiểu Mãn, cậu qua phòng bên kia, khách hàng đang chờ nói chuyện với cậu."
Nói chuyện cái con khỉ!
Nghênh đón Minh Thù vẫn là người lần trước, nhưng lần này chủ nhà cũng ở đây. Cô còn chưa đi vào, một con mèo nhìn quen mắt liền chui ra.
Minh Thù: "..."
Mèo xinh đẹp quả thực là chỗ nào cũng có mặt.
"Miao miao!"
Bệ Hạ ngửa đầu nhìn Minh Thù, nhẹ nhẹ nhàng nhàng kêu một tiếng.
Người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra, khom lưng ôm Bệ Hạ ánh mắt rơi trên mặt Minh Thù:
"Tô tiểu thư, lại gặp mặt."
Minh Thù mỉm cười: "Giang tiên sinh, tổng tài đều rảnh rỗi như anh khi nào cũng mang mèo theo bên mình sao?"
Giang Vọng: "..."
Cũng không phải lão tử muốn mang!
Lão tử có thể làm sao?
Giang Vọng vuốt ve Bệ Hạ hai cái: "Nhà thiết kế của các cô đều dễ dàng đắc tội khách hàng như vậy?"
Đối tượng giá trị thù hận đưa tới cửa, đương nhiên phải hầu hạ thật tốt.
"Tàm tạm."
Minh Thù giống như được khích lệ: "Giang tiên sinh không hài lòng chỗ nào?"
Đột nhiên nhảy đến vấn đề trên, Giang Vọng nghẹn lại, hắn gọi trợ lý đưa sản phẩm ba chiều ra: "Tôi muốn thêm một cái khung cho mèo leo trèo ở đây."
"Lúc trước anh không nói, hiện tại tôi bổ sung thế nào? Thay đổi này phải đổi luôn nhiều chỗ khác, Giang tiên sinh, anh đến chơi xỏ tôi sao?"
Trong nụ cười Minh Thù có vài phần dữ tợn.
Trẫm làm rất lâu mới xong.
Tiểu yêu tinh này vừa đến liền chơi như vậy, không phải chơi trẫm thì là gì?
"Nhà thiết kế của các cô không phải hẳn là nên nghe khách hàng ư?"
Giang Vọng rất có kinh nghiệm.
"Rất xin lỗi, tôi không phải nhà thiết kế kiểu như vậy."
Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: "Tôi... Không... Sửa!"
Có tức hay không?
"Cô không sửa theo ý tôi, xem như cái này cô làm ra là không công."
Hiển nhiên, Giang Vọng có chuẩn bị mà đến, khóe miệng cong lên ý cười:
"Tô tiểu thư muốn bỏ phí như vậy, tôi liền tìm một nhà thiết kế khác."
"Vậy anh tìm đi."
Minh Thù không thèm để ý.
"Tô tiểu thư không muốn tiền lương sao?"
"Thưởng cho anh mua cẩu lương, Giang tiên sinh hẳn sẽ thích."
Hắn thích cái rắm!
Hắn cũng không phải chó.
Nội tâm Giang Vọng bùng nổ, nét mặt lại cố bình tĩnh:
"Tô tiểu thư, sao cô lại mắng người!"
"Tôi mắng sao?"
Minh Thù mặt vô tội, ngươi bị phê bình thẳng mặt còn trách trẫm?
Minh Thù nhìn nhìn Giang Vọng, mắt cô hơi nheo, tim đập có chút khác thường.
Một lát sau chợt bừng tỉnh.
Lại là hắn.
Thật là âm hồn không tan!
Nhưng dường như lại không ngoài ý muốn, không phải là cô đã ngờ ngợ vẫn muốn chứng minh chuyện này sao?
Trong bình thường lại lộ ra vài phần khác thường.
"Tôi đi đây."
Minh Thù đột nhiên đứng dậy, giọng nói ép hơi thấp: "Giang tiên sinh tìm người tài khác đi."
Minh Thù đi rất nhanh, Giang Vọng không ngăn cản, mà hắn đâm lao cũng phải theo lao.
A a!
Sao mỗi lần bắt bẻ đối tượng đều khó như vậy!
Sau khi lần trước nói chuyện, lần thứ hai hai người đàm phán không thành, Minh Thù nghênh ngang rời đi.
***
(*) Miêu nô: Nô lệ của mèo.