Chương 298: Hắc Liêu Võng Hồng ()
Cập nhật 3 năm trước
Minh Thù cầm bảng tên quay sang Lâm Vy, chặn nửa khuôn mặt chỉ hiện ra một đôi mắt trong trẻo mỉm cười.
Lâm Vy gật đầu, cười hỏi: "Ừ, là tôi. Bạn là gì của anh Tử Khanh?"
"Tôi là bạn gái anh ấy."
Minh Thù ném bảng tên xuống, hiện ra gương mặt xinh đẹp: "Anh Tử Khanh gửi lời cho cô, đừng tới tìm anh ấy."
Trong nháy mắt khuôn mặt Lâm Vy trắng bệch đi: "Không thể nào... Anh Tử Khanh làm sao sẽ... Tôi là... Không đúng, bạn là Tô Mãn! Bạn là em họ anh ấy, tôi đã thấy bạn, mười tám đời tổ tông nhà anh Tử Khanh tôi đều biết, bạn đừng gạt tôi!"
Gương mặt này mình sẽ không nhận sai.
Lâm Vy nói đến phần sau liền kích động.
"Anh Tử Khanh bảo bạn đến gạt mình đúng không?"
Minh Thù: "..."
Cô đã nói tại sao tên này lại nghe quen tai như vậy, hai năm trước cô và anh họ về nhà ông ngoại ở thành phố lân cận, nghe người ta bàn tán Lâm Vy và anh họ ở cùng một chỗ, nhưng nguyên chủ cũng không có thấy qua Lâm Vy.
Đoán chừng là Lâm Vy thấy qua cô, dù sao trên mạng toàn là hình cô không muốn biết cũng khó.
Anh họ, đừng trách trẫm!
Là cô gái vượt ngàn dặm tới quá lợi hại.
"Tôi chỉ là giúp anh họ."
Bị vạch trần, Minh Thù lập tức đùn đẩy tội: "Là anh họ không muốn thấy cô cho nên cô đừng làm khó dễ tôi, nhanh ngồi tàu quay về đi."
"Em họ ngoan."
Lâm Vy lập tức ôm cánh tay Minh Thù: "Anh Tử Khanh mua chuộc em điều tốt gì, chị cho em gấp đôi."
"Ừ... Anh ấy nói mua cho tôi đồ ăn vặt."
"Chị cho em gấp đôi!"
Lâm Vy nháy mắt với Minh Thù: "Không, gấp ba."
Minh Thù có hơi không vui, dầu gì cũng là đáp ứng anh họ trước vẫn nên đánh ngất rồi đưa lên xe về đi.
Lâm Vy hạ vốn ngốc: "Sau này đồ ăn vặt của em, chị bao!"
"Chốt vậy nhé!"
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa.
Khóe miệng Lâm Vy giật một cái, sao có cảm giác lên thuyền giặc?
Minh Thù mang theo Lâm Vy đi lấy xe, thuận tiện nghe Lâm Vy khoe khoang ân oán của anh họ và mình.
Khi còn bé anh họ vẫn sống với ông ngoại, Lâm Vy là cháu gái hàng xóm ông ngoại nhưng vì nhỏ tuổi Lâm Vy còn đi nhà trẻ, anh họ đã học tiểu học. Có người nói khi còn bé anh họ đối xử với Lâm Vy khá tốt, muốn có sao trên trời tất nhiên anh ấy sẽ không đưa trăng, muốn trăng không đưa sao, nhưng nhanh chóng Minh Thù biết Lâm Vy đang khoác lác. Anh họ nhà người ta căn bản không để ý Lâm Vy.
Lâm Vy nói sau khi lên cấp hai, anh họ liền chuyển qua chỗ của nguyên chủ. Lúc anh họ đi đã đồng ý với Lâm Vy sẽ trở lại cưới mình, đáng tiếc anh họ càng ngày càng kỳ quái hiện tại lại lạnh nhạt với mình.
Cho nên Lâm Vy dự định tới nơi này tìm người.
"Em hoài nghi anh họ là đồng tính."
Minh Thù cười không có ý tốt, nhìn Lâm Vy.
Lâm Vy mờ mịt: "Em... Em đừng làm chị sợ, chị không muốn đi Thái Lan chuyển giới."
Minh Thù: "..."
Phản ứng đầu tiên không phải là cái này chứ?
"Anh Tử Khanh thật sự là đồng tính ư?" Lâm Vy chưa từ bỏ ý định hỏi Minh Thù.
Không đợi Minh Thù trả lời, Lâm Vy cắn răng: "Nếu thật sự là đồng tính... Chị... Chị... đi chuyển giới là được!"
"Hắt xì..."
Xe đột nhiên dừng lại, thân thể Lâm Vy nhào ra phía trước, nếu không nhờ đai an toàn Lâm Vy phải đập vào cửa kính phía trước.
"Sao vậy..." Lâm Vy sợ đến vỗ vỗ ngực.
"Cứu mạng, cứu mạng..."
Cửa sổ xe bị đập mạnh, Lâm Vy nhìn ngoài cửa sổ, một cô bé da có hơi vàng đỏ mắt đập cửa sổ xe.
"Làm gì..."
Lâm Vy tiếp tục vỗ ngực, quay đầu nhìn Minh Thù: "Em họ, người thành phố các em thường chơi như vậy?"
"Chị không phải người thành phố ư? Từ sao Hỏa tới à?"
"Chị là người của Tử Khanh."
Há mồm ngậm mồm đều nhắc đến anh họ, Minh Thù nghĩ anh họ cùng cô ấy ở chung một chỗ quả là sự phối hợp tuyệt vời. Người chua ngoa khắc nghiệt kia nên tìm người như vậy để trừng trị.
"Cứu mạng, mau cứu tôi!"
"Buông ra, tôi không biết bọn họ tôi thực sự không biết bọn họ, cứu tôi với!"
Cô gái giãy giụa dữ dội, người qua đường vây xem nhiều hơn.
Người kéo cô gái giải thích: "Ngại quá, chúng tôi tìm cô ấy nhiều ngày rồi, cô gái này có vấn đề."
Cô gái khóc lắc đầu, cầu cứu người qua đường: "Tôi không bệnh, tôi thực sự không bệnh, tôi không biết bọn họ. Buông... Buông ra!"
Cô gái ngoài cửa xe đã bị mấy nam nữ mặc áo blouse trắng vây quanh, kéo tay cô muốn ném lên xe taxi cách đó không xa.
Xe taxi rất cũ, khắp nơi đều là bùn đất giống như là đi rất xa đến, mơ hồ có thể thấy ngoài xe taxi có in mấy chữ bệnh viện tâm thần.
Đám nam nữ mặc blouse trắng đều cỡ chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, hoàn toàn không nhìn ra là bác sĩ hay điều dưỡng, giống như là quần áo được ăn trộm mặc vào.
Lâm Vy nhìn chằm chằm: "Em họ... Đang làm gì? Bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài à?"
Minh Thù liếc mắt nhìn cô gái bên ngoài, tắt máy đi xuống: "Buôn người."
"A?"
Lâm Vy nhanh chóng xuống theo.
Sau khi Minh Thù xuống xe, không lập tức tiến lên, trái lại lấy điện thoại mở livestream.
"Hôm nay livestream cho mọi người tiếp cận khoa học."
Minh Thù đưa di động cho Lâm Vy: "Cầm chắc."
Lâm Vy nhìn giao diện livestream, một lúc sau mới phản ứng nhanh chóng đi theo Minh Thù.
Minh Thù đẩy đám người vây xem ra, níu tay của cô gái, nhấc chân đá gã đứng gần nhất.
Mấy người mặc áo blouse trắng khác thấy có người ngăn cản, không có tức giận mà là nói dịu dàng:
"Cô gái này mắc bệnh tâm thần nên chúng tôi mang cô ấy về bệnh viện, cô không nên ngăn cản chúng tôi làm việc được không?"
Minh Thù đạp tới lần hai, người mặc áo blouse trắng vốn không muốn buông, nhưng lực đạp của Minh Thù kinh người bị ép buông cô gái kia ra.
Cô gái khóc trốn sau lưng Minh Thù: "Tôi không biết bọn họ, tôi thực sự không biết bọn họ."
Mấy người mặc áo blouse trắng sắc mặc khó coi nhìn nhau vài lần.
Trước công chúng, bọn chúng không dám trực tiếp ra tay cướp người, đe dọa nói: "Cô ta mắc chứng tâm thần nặng, thời điểm phát điên sẽ làm bị thương người xung quanh."
Vừa nghe phát điên làm bị thương người, đám người xung quanh đều lùi ra phía sau, ánh mắt hờ hững nhìn thậm chí có người lấy di động ra dùng, lại không ai tình nguyện tiến lên vạch trần sự thật.
Lúc đó đột nhiên có vài người chạy ào vào, một phụ nữ trung niên bay thẳng đến chỗ Minh Thù, trong miệng không ngừng kêu khóc:
"Con gái a! Hu hu... Mấy ngày nay con chạy đi đâu, mẹ tìm con thật vất vả, con đừng sợ chúng ta sẽ chữa khỏi bệnh này, con cùng mẹ quay về đi."
Minh Thù kéo cô gái sang bên cạnh, tách khỏi tiếp xúc với người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên nhào vào khoảng không, bực bội nói: "Cô là ai, mau buông con gái chúng tôi ra! Cô muốn làm gì nó!"
"Mau buông cháu gái tôi ra."
"Đúng vậy, mau buông ra, tinh thần con bé không ổn định, lát nữa xảy ra chuyện gì cô chịu tranh nhiệm được sao?"
Người đi cùng phụ nữ trung niên đồng loạt tới gần Minh Thù, mỗi người một câu, hoàn toàn không cho Minh Thù cơ hội nói chuyện.
Minh Thù mỉm cười nhìn bọn họ, đột nhiên đổi hướng tới người gần nhất.
Cô vừa ra tay những người còn lại liền la hét cướp người, đánh về phía Minh Thù muốn đoạt lại cô gái kia.