Quân Tuyệt ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, tựa như nói với mọi người rằng cho dù hắn quỳ cũng phải ngang nhiên kiên cường.
Thái giám bên cạnh bị dọa giật mình, tự tay ấn Quân Tuyệt xuống mặt đất: “Ai cho ngươi nói chuyện, câm miệng cho ta.”
Đắc tội với bệ hạ sẽ chết như thế nào không biết sao.
Có lẽ Quân Tuyệt vì lý do thân thể, không thoát khỏi thái giám, thân thể bị ấn cong khom xuống nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Minh Thù.
“Thả hắn ra.”
Thái giám sửng sốt, sau đó run run thu tay lại, quỳ ở bên cạnh phát run.
Minh Thù cong khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Giao dịch gì?”
“Thiên hạ ngày nay cũng không sóng yên biển lặng như bệ hạ thấy, bệ hạ thả ta rời khỏi đây, ta thay bệ hạ làm việc.”
Nước Tử Nguyệt quả thực không sóng yên biển lặng như vẻ bề ngoài, không chỉ là Ninh Phù Dung, còn có nguy cơ gì đó giấu giếm. Nữ hoàng như nàng, nói cho cùng cũng không có gì khác biệt so với Quân Tuyệt bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế trước đây.
Những lão thần nữ hoàng để lại có lẽ là ủng hộ nàng, cũng có lẽ là… muốn có một con rối.
Tốt với nàng thật sự liệu có mấy người.
Minh Thù cầm một miếng bánh ngọt, đặt bên môi cắn nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngay cả quốc gia của mình ngươi cũng không giữ được, dựa vào cái gì mà giúp ta?”
Quả nhiên Quân Tuyệt hơi biến sắc, tay buông bên người khe khẽ nắm chặt.
Tiếng gió trong sân thổi phơ phất, dây rũ xuống hơi rung nhẹ, trong đôi mắt Quân Tuyệt xanh biếc tựa như bị đọng lại ở nơi nào đó là một nỗi tuyệt vọng không tiếng động.
Hắn mở miệng, âm thanh trầm trầm: “Ta… không còn là Quân Tuyệt năm đó.”
“Ừ, mẫu hoàng của ta đoạt lấy nước của ngươi nên bây giờ ngươi muốn dụ dỗ ta, chiếm lại nước của ta?” Nước của trẫm tự mất là được, dù sao trẫm cũng muốn làm một hôn quân.
“Tịch Chiếu đã không còn.” Quân Tuyệt nói từng chữ:
“Ta chỉ muốn sống tiếp, sống phải có tôn nghiêm.”
“Nhưng ta không cần ngươi.” Minh Thù cười xán lạn:
“Có điều nếu ngươi nguyện ý làm nam sủng của ta, ta có thể suy nghĩ một chút, thả ngươi ra, cho ngươi thân phận, cho ngươi địa vị, thế nào?”
Sắc mặt Quân Tuyệt trắng bệch trong chớp mắt, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn Minh Thù như không thể tin, tại sao nàng lại đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy.
Quân Tuyệt im lặng, không đồng ý với Minh Thù.
Minh Thù cầm điểm tâm rời đi, đám người Liên Tâm kinh hãi đuổi theo.
Bệ hạ thật sự để ý Quân Tuyệt? Hay là chỉ nói đùa? Nếu bệ hạ thật sự để ý Quân Tuyệt, đến lúc đó phải làm sao.
Đi được một đoạn khá xa, Minh Thù dừng lại, nghiêng đầu nhìn về một hướng khác: “Liên Tâm.”
“Bệ hạ.”
“Tốt xấu gì cũng là hoàng đế tiền triều, cho người hầu hạ tốt.”
Đáy lòng Liên Tâm không dễ chịu gì: “Bệ hạ, người vừa nói đùa ư?”
“Sao hả?”
Liên Tâm nhìn Minh Thù: “Để… Quân Tuyệt làm nam sủng cho người.”
Minh Thù cười: “Không phải.”
Liên Tâm: “…”
Liên Tâm nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Bệ hạ, hắn là người của tiền triều… Người muốn ai cũng được, chỉ là không thể muốn hắn.”
Minh Thù rũ tầm mắt xuống nhìn điểm tâm trong tay, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Nhưng ta chỉ muốn hắn.
…
Chuyện của Chu gia lan truyền rất nhanh, bây giờ trong hoàng thành đã có người nói Minh Thù tổn hại luật pháp, bao che gian thần tham ô.
Lúc này Chu đại nhân đang quỳ gối trên Dưỡng Tâm điện.
Minh Thù lười biếng tựa vào long ỷ, bên cạnh là bánh ngọt tinh xảo tỏa ra mùi thơm mê người. Nàng tự tay cầm một khối bánh đậu đỏ cao ngất, khẽ gọi một tiếng: “Chu đại nhân.”
Chu đại nhân cúi đầu thấp hơn: “Bệ hạ.”
“Vụ án ông tham ô, chứng cứ vô cùng xác thực nhưng trẫm đối đầu với áp lực thả ông ra.”
“Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, thần lấy danh dự người đứng đầu bảo đảm thần tuyệt đối không tham ô, có người vu oan hãm hại thần.” Giọng nói của Chu đại nhân chắc nịch.
“Cho nên…” Minh Thù kéo dài giọng: “Bây giờ ông cần phải cống hiến cho trẫm… tìm ra chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của mình.”
Chu đại nhân hoài nghi ngẩng đầu lên, vừa rồi bệ hạ nói gì mà cống hiến? Cống hiến cái gì?
“Bệ hạ bảo thần tự mình tìm?”
“Hay muốn trẫm đi tìm?”
“Ý thần không phải như vậy.” Chu đại nhân giải thích:
“Bây giờ thần là người mang tội, nếu như để thần tự phá án, cho dù điều tra ra cũng sẽ có người không phục.”
“Ồ, vậy thì chém đi là được.” Minh Thù đáp một tiếng nhẹ bẫng.
Chu đại nhân hoảng sợ.
Không không không… bệ hạ, cái này không đúng!
Chu đại nhân quay cuồng bị mời ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Liên Tâm đóng cửa điện, bước chậm tới trước mặt Minh Thù.
“Ngươi cảm thấy Chu đại nhân có đáng tin không?” Minh Thù hỏi Liên Tâm.
Liên Tâm cúi thấp đầu: “Liên Tâm không dám nói bừa.”
“Trẫm bảo ngươi nói.”
Liên Tâm xiết chặt ngón tay: “Chu đại nhân là lão thần theo chân tiên hoàng, trung thành và tận tâm với tiên hoàng. Trước đây ông ấy còn tuyên thề trước mặt tiên hoàng là sẽ phò tá bệ hạ, Liên Tâm cho rằng… Chu đại nhân đáng tin.”
Minh Thù cười một cái, không đánh giá lời nói của Liên Tâm: “Quân Tuyệt thế nào rồi?”
“Không có động tĩnh gì.” Liên Tâm đáp:
“Bên đó đã sắp xếp xong, sẽ không có ai khi dễ hắn.”
Minh Thù gật đầu, nhắc nhở một câu: “Đừng để hắn nhìn ra, thời điểm nên khi dễ vẫn nên khi dễ một chút, đừng động thủ là được.”
Liên Tâm: “…” Bệ hạ, người chơi trò gì vậy!
Minh Thù vùi trong Dưỡng Tâm điện ăn đồ ăn, tấu sớ trên bàn không nhúc nhích lấy một quyển. Liên Tâm đã muốn thúc giục mấy lần, cuối cùng đều dừng lại dưới ánh mắt của Minh Thù.
Liên Tâm đứng một bên, đáy lòng tràn đầy day dứt.
Hành vi mấy hôm nay của bệ hạ quả thực là không đúng lẽ thường, lười biếng, thấy ai cũng cười, một chút giá trị của bệ hạ cũng không có. Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt tình cờ của nàng lại khiến người ta rụt rè.
[Ký chủ, xin cô đừng lãng phí thời gian.] Hài Hòa Hiệu đột nhiên đụng đến: [Trong lúc cô làm hôn quân, xin cô làm một minh quân.]
Minh Thù suýt chút nữa bị điểm tâm làm nghẹn chết.
Nàng luống cuống tay chân bưng trà uống một ngụm, nuốt điểm tâm xuống, thở một hơi.
Hài Hòa Hiệu, e là ngươi đang trêu chọc trẫm. Ngươi nói trẫm nghe, sao có thể làm hôn quân lại đồng thời còn phải làm một minh quân được? Trẫm lại không thể phân thân!
[Làm hôn quân của triều thần, làm minh quân của thiên hạ.]
Hài Hòa Hiệu dừng một chút.
[Ký chủ, cô không cảm thấy như vậy triều thần sẽ càng muốn đánh chết cô sao?] Đây chính là nó nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy.
Minh Thù: “…” Biết chơi đấy!
Đạo diễn, trẫm có thể xin đổi một hệ thống khác không?
[Hơn nữa ký chủ, nếu thật sự mất nước, cô sẽ không còn nhiều đồ ăn ngon như vậy nữa.] Hệ thống sợ Minh Thù không làm, lại chêm thêm một câu.
Minh Thù: “…” Không phải chỉ là minh quân thôi sao! Trẫm làm được!
Minh Thù thuận tay cầm tấu sớ trên bàn, mở ra…
Viết linh ta linh tinh gì thế này!
Minh Thù lật vài bản liên tiếp, đều viết loằng ngoằng, người xem sắp bị ám ảnh rồi.
Cô sờ hai miếng bánh ngọt an ủi.
…
[Hài Hòa Hiệu]
Minh Thù: Trẫm chính là làm hôn quân.
Cửu thiếu: Bệ hạ cần một mỹ nhân hại nước hại dân.
Minh Thù: Nói rất có đạo lý.
Cửu thiếu: [Ngượng ngùng]
Minh Thù: Dâng đồ ăn vặt lên!
Cửu thiếu: Phụt…
Cửu thiếu: Cô nhìn lão tử đi! Dâng đồ ăn cái gì, đồ ăn vặt có gì tốt! Nhìn lão tử!
Tiểu tiên nữ: Thực ra Phiêu Phiêu cũng là một mỹ nhân, khuê nữ, đánh phát không? Có thể mua đồ ăn vặt đó!
Minh Thù: Dâng!
Cửu thiếu: Đao đâu!