Mạnh Lương dường như bị nhìn nên có chút không được tự nhiên, méo xệch giải thích: “Bệ hạ, thần mặc thường phục tương đối dễ hành động, trong cung nhiều tai mắt, phụ thân thương lượng với thần, để cho thần ở bên cạnh bệ hạ thế này.”
Giải thích không chút lỗi nào.
Minh Thù cũng không ý kiến, nàng buông bát trống không xuống: “Buổi tối không cần canh chừng, trở về đi.”
Khuôn mặt Mạnh Lương nghiêm túc: “Bệ hạ, vậy không được, thần phải một tấc cũng không rời.”
Minh Thù: “...”
Mạnh Lương kiên trì, Minh Thù chỉ có thể đuổi hắn ra ngoài.
Mạnh Lương và Liên Tâm lướt qua người nhau. Liên Tâm đi hơi nhanh, mấy bước liền đến trước mặt Minh Thù, giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai Mạnh Lương: “Bệ hạ, Quân Tuyệt muốn gặp người.”
Quân Tuyệt?
Đó không phải là...
Trong lòng Mạnh Lương thầm kinh ngạc nhưng hắn lúc này không thể quay đầu, dùng dằng đi ra ngoài điện, đằng sau không có âm thanh nào.
-
Y phục trên người Quân Tuyệt dường như không thay, vẫn là bộ lần trước Minh Thù nhìn thấy hắn, có chút cũ nát, giặt đến hiện lên màu trắng.
Hắn được dẫn vào tẩm điện Minh Thù, hương thơm ngào ngạt bao phủ cung điện. Quân Tuyệt rất quen thuộc đối với nơi này, đây... từng là tẩm điện của hắn.
Tuy là không đến ba tháng.
Quân Tuyệt nhìn qua bình phong.
Long bào vàng chói uốn lượn trên mặt đất, nữ tử mềm mỏng nghiêng người dựa vào giường êm, trong tay đang cầm một con thú đủ mọi màu sắc.
“Bệ hạ, Quân... Quân công tử đến rồi.”
Hai tay Minh Thù chộp lại, đậy kín thú nhỏ đủ mọi màu sắc trong tay, tùy ý nhét vào trong tay áo: “Gặp trẫm làm gì?”
“Lần trước người nói còn giữ lời không?” Quân Tuyệt nhìn thẳng Minh Thù.
“Lần trước ta nói gì?” Minh Thù cười.
“Người nói...” Quân Tuyệt dừng một chút, như là cắn răng nói ra:
“Làm nam sủng cho người, người để ta rời khỏi nơi đó.”
“Trẫm có nói sao?” Gương mặt Minh Thù mông lung: “Ngươi nghe lầm rồi.”
Quân Tuyệt: “...”
Đùa lão tử sao!
Hắn không thể đợi mãi ở chỗ đó, nhiều ngày như vậy, hắn vẫn không gặp nàng một lần, ngay cả mặt cũng không thấy, lấy cái gì đi tiến công chiếm đóng? Đưa tình bằng niềm tin sao?
Lão tử cố gắng khắc phục bóng ma nam sủng, tên thần kinh này lại giở trò với lão tử? Có nhân tính hay không chứ!
Minh Thù cười khanh khách nhìn hắn, ý kia hình như muốn nói, chính là thích chơi ngươi đó, sao nào?
“Bệ hạ, giữ ta lại, đối với người mà nói chỉ có thể là một chuyện tốt.” Quân Tuyệt tranh thủ nỗ lực vì mình, hắn nhất định phải ở lại bên nàng, nếu không... làm nhiệm vụ phụ.
Minh Thù cười mà như không cười: “Giữ ngươi bên người, ngươi biết sẽ có bao nhiêu người muốn đập đầu vào cột tự tử trên Kim Loan điện không?”
Quân Tuyệt: “...”
Cho nên lần trước nàng chỉ là tâm huyết dâng trào, giờ đột nhiên nghĩ thông, từ bỏ hắn rồi sao?
Người nước Tịch Chiếu vốn đẹp, hắn vẫn hoàng đế... Được rồi, tuy là hoàng đế vong quốc nhưng đó cũng là hoàng đế, nếu gương mặt này không phải đệ nhất, e không ai dám xưng là đệ nhất.
Say mê mỹ sắc phản diện thì sao?
Quân Tuyệt muốn làm một người nhẫn nhịn vì thù hận, điều này với hắn mà nói có chút khó khăn. Dù sao hiện tại hắn thầm muốn lấy đao chém chết cái người nghĩ và nói không thống nhất này, khẩu thị tâm phi, còn thần kinh nỗ lực phá nhân vật người khác.
Hít sâu!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
“Bệ hạ có thể đổi cho ta một thân phận.” Quân Tuyệt quả thật có chút mẫn cảm với thân phận này, nhưng đổi một thân phận thì lại khác, dù có người biết cũng sẽ không khơi ra.
“Vì sao trẫm phải phí công sức với ngươi như vậy.”
Vì sao? Lão tử dáng dấp đẹp còn chưa đủ sao? Nhìn Thương Trụ phát rồ vì Đát Kỷ làm bao nhiêu chuyện thất đức, ngươi không thể học một ít đi?
Ánh mắt Quân Tuyệt nghiêm túc: “Bệ hạ, ta có thể giúp người.”
Minh Thù trong lòng cảm thán, nếu ngươi có thể cho ta điểm giá trị thù hận, đó chính là giúp ta rồi.
Ừm...
Hài Hòa Hiệu dường như chưa gửi nhiệm vụ phụ.
[Nhiệm vụ phụ...]
Ngươi xem tiểu yêu tinh đánh lộn đến quên luôn rồi sao!
[... Thu hoạch giá trị thù hận Mạnh Lương.]
“...”
Hết rồi sao?
[Hết rồi.]
Minh Thù: “...” Chuyện này không khoa học!
Liên quan gì đến chuyện Mạnh Lương?
Minh Thù tự tay xoa xoa chân mày: “Liên Tâm, đưa hắn trở về trước.”
“Bệ hạ.” Giọng nói Quân Tuyệt cao cao: “Để cho ta ở lại bên cạnh người, người nhất định sẽ không hối hận, ta có thể giúp người.”
Minh Thù phất tay.
Liên Tâm vội vàng mời Quân Tuyệt đi ra ngoài.
-
Mạnh Lương hơi rụt rè, hắn nhìn nữ hoàng đứng ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện một chút, nàng đứng ở đằng kia nhìn mình cả nửa canh giờ làm gì thế nhỉ?
Áp lực tâm lý thật lớn...
Mạnh Lương hít thở sâu một hơi, đi về phía Minh Thù: “Bệ hạ, đêm đã khuya.”
Minh Thù lắc đầu.
Mạnh Lương không biết Minh Thù lắc đầu có ý gì, chỉ có thể hỏi dò xét: “Bệ hạ không ngủ được sao?”
Minh Thù vẫn không nói, Mạnh Lương suy nghĩ một chút: “Bệ hạ muốn trò chuyện sao?”
Không muốn!
Minh Thù vung long bào, vào Dưỡng Tâm điện.
Mạnh Lương bị long bào quét qua, gió kia lạnh run run, có chút ngơ ngác nhìn hình bóng Minh Thù biến mất ở cửa điện.
Một đêm lặng yên qua đi, chân trời hé lên ánh sáng nhạt.
Sương mù sáng sớm tràn ngập, toàn bộ Dưỡng Tâm điện dường như đều bị bao phủ trong sương mù.
Quân Tuyệt đi trong sương mù sáng sớm để đến, Liên Tâm cầm đèn cung đình bát giác khắc hoa dẫn đường ở phía trước, xua tan một mảng sương trắng.
Thân thể hắn có chút đơn côi, sương mù sáng sớm làm mờ ảo khuôn mặt của hắn nhưng không cách nào làm mờ nhạt thân thể đầy khí chất kia.
Mạnh Lương canh giữ trước cửa điện, thấy Quân Tuyệt qua đây, hắn nhíu mày lại, tự tay ngăn người: “Liên Tâm sớm như vậy, bệ hạ vẫn chưa thức giấc.”
“Tiểu Mạnh tướng quân, là bệ hạ triệu kiến.”
Liên Tâm cẩn thận trả lời.
“Sao ta lại không biết?”
“Vừa rồi tiểu Mạnh tướng quân rời khỏi.” Liên Tâm cười cười:
“Mong tiểu Mạnh tướng quân nhường qua một bên, bệ hạ đang chờ bên trong.”
Mạnh Lương như là hoài nghi, hoặc như là gì khác, dùng ánh mắt quan sát Quân Tuyệt từ trên xuống dưới nhiều lần, chậm rãi buông tay xuống.
Quân Tuyệt thoáng ngẩng đầu, cười thản nhiên với hắn.
Mạnh Lương chau mày, nhìn Quân Tuyệt theo Liên Tâm vào Dưỡng Tâm điện, khoảnh khắc Liên Tâm từ Dưỡng Tâm điện đi ra, cũng đóng cửa lại...
Đóng cửa làm gì!
-
Trong điện.
Minh Thù mang quần áo chỉnh tề, ngồi ở sát mép giường rồng, vuốt vuốt một miếng ngọc phía dưới có tua.
Quân Tuyệt đứng ở trước mặt nàng, lên tiếng: “Bệ hạ.”
Minh Thù ngẩng đầu: “Qua đây.”
Quân Tuyệt lưỡng lự một chút rồi từ từ đi qua, Minh Thù giơ tay lên thắt ngọc ở bên hông hắn: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người đứng đầu hậu cung này, phượng quân của trẫm.”
Đồng tử Quân Tuyệt hơi co lại, chuyện này... chuyện này có điểm không giống với hắn nghĩ!
Không phải ngươi nói mọi người sẽ đập đầu vào cột trên Kim Loan điện sao?
“Không vui sao? Trước đó không phải la hét muốn ở bên cạnh ta sao?” Minh Thù thu tay về.
“Bây giờ hối hận rồi?”
Phượng quân...
Gần quan được ban lộc.
Vì nhiệm vụ... thiệt thòi một chút cũng được, dù gì lão tử co được duỗi được, trở về lại là một trang hảo hán.
“Bệ hạ muốn phong ta làm phượng quân thật, hay là chỉ cho ta một thân phận?”
“Thích ngươi sao?” Minh Thù cười:
“Ngươi cũng quá đề cao mình rồi.”
Lão tử đẹp mắt như vậy, thích không phải rất bình thường sao!
“Bệ hạ là đồng ý hợp tác với ta?” Hắn cũng không nghĩ rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, không chừng kẻ thần kinh này lại có chủ ý xấu gì nữa, cần đề phòng một chút.
“Cứ coi là vậy đi.”
Minh Thù chỉ muốn phong hắn làm phượng quân mà thôi, chỉ đơn giản như vậy. Nhưng hắn muốn nghĩ nhiều, Minh Thù cũng sẽ không giải thích.
Quân Tuyệt suy nghĩ một chút: “Bệ hạ sẽ nạp những nam tử khác sao?” Chuyện này vẫn rất quan trọng, lão tử co được duỗi được, không có nghĩa là lão tử có thể tiếp nhận chuyện ngoài lão tử ra còn người khác.
“Có lẽ có, có lẽ không, ai biết được.” Minh Thù cười khẽ: “Sao, rất để tâm sao?”