Thực sự không sao cả.
"Chu đại nhân."
Minh Thù yếu ớt gọi hắn.
Chu đại nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ngươi muốn bỏ đói trẫm sao?" Để có thể kế thừa hoàng vị của trẫm sao?
Minh Thù không biết từ đâu lấy được một cái ghế, lúc này ngồi ở trước Dưỡng Tâm điện một cách rất nghênh ngang. Chân phải đặt ở sát mép ghế, tay chống đầu gối, long bào bị nhiệt lưu lay động, kim long phía trên bay lượn.
Tất cả xung quanh đều là người nằm trên mặt đất kêu rên, trong đó Mạnh Lương và Ninh Phù Dung nhìn qua thảm nhất, chí ít... xét từ biểu hiện, hai người này thảm nhất.
Mà Diệp Mạc Trần không thấy đâu.
Một cái chân khác của Minh Thù giẫm trên người Ninh Phù Dung. Khí thế kia phảng phất như đứng ở trên đỉnh cao thế giới, quân lâm thiên hạ, khí chất phóng khoáng đập vào mặt.
"Đến đây, Chu đại nhân, đùi gà trẫm bảo ngươi mang tới đâu rồi?"
Chu đại nhân: "..."
Chu đại nhân cầm một túi giấy dầu tiến lên, rất cung kính trình lên cho Minh Thù, tận đáy lòng kêu gào tuyệt vọng, hoàng đế nào lại đi làm ra việc như thế này.
Minh Thù nhìn Chu đại nhân nhoẻn miệng cười: "Chu đại nhân, trẫm phong ngươi làm thừa tướng!"
Đại thần cho đùi gà là đại thần tốt.
Chu đại nhân nhìn thừa tướng đang bị Minh Thù giẫm ở dưới chân...
Bệ hạ, người không thể tùy tiện như vậy chứ!
"Cứ quyết định như vậy đi." Minh Thù giải quyết dứt khoát, cầm đùi gà chỉ huy Chu thừa tướng mới nhậm chức.
"Đến đây, bắt thừa tướng tiền nhiệm lại."
"Đông Khuynh, ngươi rốt cuộc là thứ gì!" Ninh Phù Dung giống như mới hoàn hồn, lúc này hoảng sợ hét lớn.
Trải qua sự việc vừa rồi, nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Con người có thể như vậy sao?
Nàng cho là mình đã thấy được... địa ngục.
Minh Thù thu hai chân lên ghế, cười híp mắt nói: "Nhìn ngươi giống như một thứ gì đó."
Ninh Phù Dung: "..."
"Chu đại nhân, nàng ta căn bản không phải Đông Khuynh." Ninh Phù Dung đột nhiên hét lên với Chu thừa tướng tân nhiệm.
"Nàng ta không phải người, nàng... nàng ta là ác ma, một người giết nhiều người như vậy, căn bản không thể nào. Con người không làm được. Đúng, nàng ta chính là yêu ma, nàng ta nhất định là yêu ma."
Nói đến phần sau, Ninh Phù Dung có chút không mạch lạc.
"Chu đại nhân, nàng ta không phải là bệ hạ của ngươi, bệ hạ đã bị nàng ta hại." Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao nàng ta đối với mình trước sau thay đổi nhiều như vậy.
Nàng ta có thể trọng sinh...
Chứng minh trên thế giới này cũng có yêu ma quỷ quái khác.
"Bệ hạ nhất định bị nàng ta hại chết!"
Chu thừa tướng tân nhiệm lau mồ hôi lạnh: "Bệ hạ, người xem những phản quân này nên xử trí thế nào?"
Ha ha, hắn có điên mới dám gây sự với bệ hạ bây giờ.
"Đông Khuynh, người đã bắt đầu bố trí từ khi nào?" Mạnh Lương tỉnh táo hơn nhiều so với Ninh Phù Dung.
Nàng điều toàn bộ cấm quân xuất cung, để cho lúc bọn họ tiến vào không chịu nhiều quấy nhiễu.
Nhưng nàng bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?
Minh Thù cắn đùi gà một miếng, nhai hai cái, chậm rãi cười nói: "Ngươi muốn biết sao?"
Nói nhảm, hắn không muốn biết, hỏi người làm gì.
Minh Thù tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Trẫm không nói cho ngươi." Cho ngươi tức chết.
Mạnh Lương: "..."
Chu thừa tướng tân nhiệm tiếp tục lau mồ hôi lạnh, người khác không biết khi nào nàng đã bắt đầu an bài, hắn thì biết rất rõ ràng.
Từ khi nàng thả hắn ra ngoài thì đã bắt đầu căn dặn hắn làm việc.
Sau thời điểm cứu giúp nạn thiên tai, nàng lại nhân cơ hội điều một nhóm người xuất cung. Những cấm quân kia mặc dù là người của Mạnh tướng quân nhưng Minh Thù có thừa biện pháp để bọn họ nghe lời nên cuối cùng một nhóm cấm quân xuất cung.
Đến khi dịch bệnh lan tràn, trong cung hỗn loạn, nàng cũng không để ý hỗn loạn trong cung, vì vậy lại có một nhóm người lặng lẽ ra khỏi hoàng cung.
Sau đó nàng lại cho mình thời gian chuẩn bị, nói là chẳng mấy chốc sẽ có kịch hay. Dựa theo kế hoạch, hắn thấy tín hiệu trong cung liền mang theo đội ngũ mai phục bên ngoài tiến vào cung.
Nhưng trên thực tế hắn căn bản không làm gì cả.
Đại khái... chỉ mang đùi gà vào cho nàng?
Sau đó hắn được thăng lên làm thừa tướng.
Về sau trong lịch sử, hắn đại khái là người đầu tiên vì đùi gà mà được thăng chức thừa tướng.
Nghĩ xem việc này kỳ lạ như thế nào?
Mạnh Lương nhìn chằm chằm Minh Thù, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, Minh Thù nhịn không được nhìn lại.
Đôi mắt Mạnh Lương co rút lại, nhanh chóng rời ánh mắt đi.
Gần như lúc đó, trước mặt Mạnh Lương đột nhiên xuất hiện một lớp sương mờ. Không quá mấy giây, Mạnh Lương và Ninh Phù Dung đã không thấy đâu nữa.
Chu thừa tướng trợn tròn mắt.
Đang yên đang lành người sao lại không thấy đâu nữa.
Minh Thù bình tĩnh cắn hai miếng đùi gà, sau đó có vẻ suy nghĩ nhìn về chỗ Mạnh Lương biến mất.
Thú vị.
"Bệ... bệ bệ bệ hạ..." Chu thừa tướng giọng run run, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Minh Thù lấy ra một cái đùi gà mới: "Sợ cái gì, cũng chưa biến thành yêu tinh ăn thịt ngươi."
"Người người người... không thấy đâu nữa."
"Ừ, không thấy."
Chu thừa tướng tiếp tục run run: "Bệ hạ, người không thấy đâu nữa."
"Ta thấy rồi." Không phải là không thấy người thôi sao? Cũng không phải đồ ăn vặt biến mất, có cái gì mà ngạc nhiên thế chứ.
Trẫm bây giờ cũng không thể giết chết Ninh Phù Dung, phiếu đổi đồ ăn vặt không thể chết.
"Bệ hạ! Thừa tướng và Mạnh tướng quân biến mất không thấy đâu rồi." Chu thừa tướng cắn răng nói.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi không phải ở đây sao?"
Quên mất chính mình mới vừa nhận chức...
Nhưng hắn muốn biểu đạt không phải là ý này!
Bệ hạ người chú ý tới trọng điểm được không, trọng điểm thì người lại không thấy.
Người! Không! Thấy! Đâu!
Minh Thù ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, tắm một phát rồi đi ngủ."
Chu thừa tướng: "..."
Ngủ cái gì mà ngủ!
Vừa rồi có người tạo phản đó!
"Bệ hạ... người đừng đi! Đợi đã... mọi người mau đuổi theo, nhìn ta làm gì, bệ hạ người chờ ta với..."
Núi hoang ngoài hoàng thành.
Thân thể Mạnh Lương và Ninh Phù Dung chợt xuất hiện, phá vỡ núi rừng yên tĩnh.
Ninh Phù Dung thở hổn hển, cảm giác hôn mê khiến nàng không thoải mái, một lúc lâu mới phát hiện thân mình đã thay đổi vị trí.
Trong lòng Ninh Phù Dung căng thẳng, nàng ta nhìn chằm chằm Mạnh Lương với ánh mắt quái dị: "Ngươi là ai?"
Tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đưa nàng đến nơi đây?
Mạnh Lương liếc mắt nhìn Ninh Phù Dung, vịn tảng đá bên cạnh đứng lên: "Không cần biết ta là ai, mục đích của ta và ngươi giống nhau."
Mạnh Lương coi như cứu nàng một mạng, Ninh Phù Dung thở ra một hơi: "Tại sao ngươi muốn nàng ta chết?"
"Không liên quan tới ngươi."
Ninh Phù Dung cảm thấy ngữ điệu nói chuyện của Mạnh Lương thay đổi, có chút lạnh lùng như coi nàng là một đồ vật có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mắt Ninh Phù Dung chuyển động: "Ngươi không phải đã thuyết phục phụ thân ngươi sao? Sao hắn lại không xuất hiện? Ngay cả một binh một tốt cũng không đưa cho ngươi..."
Mạnh Lương nhướng mày, cắt đứt lời nói của Ninh Phù Dung. "Chuyện tối hôm nay, ngươi cảm thấy cho dù cha ta xuất hiện là có thể xoay chuyển càn khôn sao?"
Ninh Phù Dung bỗng dưng sửng sốt.
Trước mắt nàng dường như hiện lên cảnh tượng lúc đó.
Không có đổ máu.
Nhưng so với bất cứ cục diện đổ máu nào đều khiến người khác rùng mình hơn.
Ninh Phù Dung vô ý nắm chặt vạt áo: "Nàng ta rốt cuộc là gì?"
Mạnh Lương liếc nhìn nàng: "Người."
"Không thể nào!" Ninh Phù Dung lớn tiếng phản đối.
"Nếu không... ngươi cho rằng nàng ấy là gì?"
"Ta không biết..." Ninh Phù Dung lắc đầu.
"Nhưng chắc chắn không phải người, sao có người có thể làm như vậy."
Ninh Phù Dung có bị đánh chết cũng không tin ngày hôm nay người khiến nàng ta chấn động mạnh như vậy là người.
Khóe miệng Mạnh Lương lành lạnh giật giật.
Ninh Phù Dung không hiểu, rùng mình lui về phía sau, phòng bị nhìn chằm chằm Mạnh Lương.
Lúc vừa rồi, Mạnh Lương cho nàng cảm giác vô cùng kỳ lạ...