Chương 577: Hầu Hạ Ngô Hoàng (Hết)
Cập nhật 3 năm trước
Đây chính là cung điện mới mà Minh Thù cho người đi xây dựng, từng chỗ đều được chế tác tỉ mỉ, những tấm lụa mỏng bay phấp phới như Tiên cung.
Minh Thù dẫn Quân Tuyệt lên chỗ cao nhất của Đăng Tiên lâu nhìn xung quanh, cả hoàng thành đều được thu bé lại vừa trong tầm mắt.
Mà lúc này, hoàng cung bốn bề đều treo lụa đỏ như đang ở trong đám lửa bập bùng, từ trên cao nhìn xuống vô cùng choáng ngợp và tuyệt hảo.
Quân Tuyệt: “…” Hắn thật sự đã trở thành Đắc Kỷ hại nước hại dân sao?
Đạo diễn, hình như kịch bản này không đúng lắm!
Minh Thù đẩy Quân Tuyệt xuống chiếc giường êm ái, mắt nhìn hắn: “Thích không?”
Hắn mà nói không thích, sẽ bị đánh chết sao? Điều hắn muốn chính là sự yêu thích của nàng dành cho hắn. Cho hắn những thứ vật chất này là có ý gì đây.
“Thích.” Quân Tuyệt trái lương tâm nói: “Bệ hạ làm vì ta, ta đều thích cả.”
“Sao ngươi biết ta vì ngươi mà làm?” Minh Thù cười.
“Bệ hạ không phải làm vì ta, vậy thì vì ai?” Vì quỷ sao?
Minh Thù cười một nụ cười thật xấu xa: “Vì người kế nhiệm của ngươi.”
Quân Tuyệt thầm mắng trong lòng, hắn còn chưa chết nha, nha đầu này đã nghĩ đến người kế nhiệm. Tại sao nàng không đi chết đi!
Cút đi!
Quân Tuyệt bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Bệ hạ thật biết nhìn xa trông rộng.”
Minh Thù tiếp tục chọc tức hắn: “Thế nào, tham khảo một chút, có chỗ nào không tốt, trẫm sẽ cho người sửa đổi.”
Quân Tuyệt cong khóe môi: “Bệ hạ cho người hủy hết đi, thật quá tệ.”
Minh Thù cười rộ lên nhìn hắn.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy soái ca sao?
Minh Thù ngồi đối diện với hắn, rót một chén rượu ngon. Mùi vị chất rượu ngào ngạt tỏa hương, nàng cẩn thận nâng chén rượu, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”
Quân Tuyệt nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy đều tràn ngập bóng dáng của nàng, giống như cả đất trời chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Có gì muốn nói với nàng?
Nàng muốn nghe gì?
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lụa mỏng phấp phới bay bổng, phía chân trời dường như có tiếng chuông nhẹ đưa.
Trên Đăng Tiên lâu hoàn toàn tĩnh mịch, hai người hình như rơi vào một thế giới kỳ lạ khác, không có ai mở miệng nói chuyện.
Minh Thù uống rượu ngon hết ly này đến ly khác, Quân Tuyệt nhìn mây trắng phiêu du trên bầu trời, ánh mắt lướt nhanh, không biết nghĩ gì.
“Bệ hạ.”
Minh Thù để ly xuống, chờ câu nói tiếp theo của Quân Tuyệt.
Sau một hồi, Quân Tuyệt mới nói: “Quay về thôi.”
Minh Thù yên lặng chốc lát, uống xong ly rượu cuối cùng rồi đứng dậy ôm hắn trở về tẩm cung mới ở Đăng Tiên lâu.
Ngày hôm sau, Quân Tuyệt hôn mê, mạng sống bị đe dọa. Cả ngày thái y lo lắng chờ đợi, chỉ sợ hơi lơ đễnh một chút, phượng quân sẽ không còn.
Cả hoàng cung đều rơi vào bầu không khí ngột ngạt.
Minh Thù đã lâu không còn lên triều, cả ngày ở Đăng Tiên lâu cùng Quân Tuyệt.
Mặc kệ các triều thần khuyên thế nào, nàng cũng không bước vào điện Kim Loan một bước.
“Bệ hạ…” Thái y muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói đại: “Có thể chính là đêm nay rồi…”
Đêm nay…
Bánh ngọt trong tay Minh Thù bị bóp nát, bánh ngọt nhỏ vụn từ đầu ngón tay nàng rơi xuống khay.
“Không còn cách nào sao?”
Thái y thở hổn hển quỳ xuống: “Thần đã tận lực.”
Minh Thù phủi tay đuổi tất cả mọi người ở Đăng Tiên lâu đi, chỉ còn nàng và Quân Tuyệt ở lại Đăng Tiên lâu.
Quân Tuyệt nằm trên giường, bờ môi trắng bệch. Minh Thù tự tay lay hai cái, nàng cúi người xuống, thấp giọng nói: “Quân Tuyệt, ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Lông mi Quân Tuyệt hơi run, chật vật mở mắt, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, hình như không nhìn thấy gì cả. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác, nhìn người trước mặt.
Bờ môi hắn khẽ nhếch lên, giọng khàn khàn: “Bệ hạ… ta thích người.”
Minh Thù nắm tay hắn hơi chặt.
Quân Tuyệt tự cảm thấy hắn nhất định sẽ không nhận được câu trả lời của nàng. Ý thức ngày càng xa vời, cảnh tượng màu sắc sặc sỡ ở trong đầu nhảy loạn, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ còn hình bóng của nàng.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ…
Quân Tuyệt dùng hết sức lực mới có thể cầm tay Minh Thù lên.
Hắn kề sát tai Minh Thù, nói từng chữ: “Ta tên Kỳ Ngự, đừng quên, ta…”
Buông tay nàng, Minh Thù ngẩng đầu, người đó đã không còn thở nữa.
Ban đầu Minh Thù hơi hoảng hốt, sau đó ngồi thẳng người. Sắc mặt nàng nhìn qua rất bình thường, dường như Quân Tuyệt chỉ đang ngủ, còn nàng đợi lúc hắn tỉnh lại.
Trong điện nến đỏ bập bùng.
Lúc này trời chạng vạng, từ đường chân trời ánh sáng mờ mờ hiện ra, người ở mép giường mới tự mình sửa sang lại y phục cho Quân Tuyệt.
Nàng đứng dậy bên giường, đôi mắt ủ rũ.
“Minh Thù.”
Ta tên Minh Thù.
Minh Thù đứng trong chốc lát, mở cửa điện đi ra ngoài.
“Phượng quân đã chết.”
Trong hoàng thành, lụa đỏ đổi thành lụa trắng, tang lễ phượng quân tổ chức hết sức long trọng.
Liên Tâm nhìn hình bóng ở xa xa, hơi thở dài.
Người trong thiên hạ đều biết bệ hạ thích phượng quân, duy chỉ có phượng quân là không biết.
Sau khi Quân Tuyệt chết, hậu cung luôn bỏ không. Mặc kệ các đại thần khuyên thế nào, Minh Thù cũng không nạp thêm người mới.
Ngược lại thỉnh thoảng đều cho người đưa đồ đến Đăng Tiên lâu, giống như chủ nhân của Đăng Tiên lâu vẫn còn sống như thường.
Khi vào triều càng lúc càng vô kỷ luật, ăn vặt, bỏ đi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bãi triều đều là chuyện nhỏ…
Bọn triều thần chỉ tức giận mà không dám nói gì, tức đến mức tóc đều bạc, ngay cả Chu thừa tướng hết sức bình tĩnh cũng nhiều lần suýt chút nữa bị chọc tức đến phát bệnh tim.
Cũng may ngoại trừ lúc vào triều hay chọc giận người khác, việc chính sự cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Các đại thần chỉ có thể vừa tức vừa bất đắc dĩ, chọn lựa một nữ vương như vậy, bọn họ có thể làm sao?
Tập thể tạo phản sao?
Một năm sau.
Diệp Mạc Trần tạo phản, Minh Thù cũng không phản kháng, cho người ta tùy tiện chống lại rồi thoái vị.
Đúng vậy, chính là thoái vị. Nàng ném ngọc tỷ đại diện cho ngôi vị hoàng đế cho tên tạo phản Diệp Mạc Trần, một cây đuốc đốt Đăng Tiên lâu, xoay người rời khỏi hoàng thành.
Nàng chỉ mang theo tro cốt của Quân Tuyệt, những thứ còn lại đều không lấy.
Sau này Diệp Mạc Trần phục hồi Đăng Tiên lâu lại như cũ, nhưng những lão nhân trong cung đều cảm thấy đã thiếu đi thứ gì.
Đăng Tiên lâu này không phải Đăng Tiên lâu đó.
Minh Thù trở lại phòng mây trắng đã là vài năm sau, chết vì phong hàn.
Dù sao cái chết của nàng thật sự không bình thường, phong hàn cũng được xem là căn bệnh bình thường nên Minh Thù mắc bệnh rất bình tĩnh.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 250000
***: *****
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch giá trị thù hận 20000
Trên màn hình mây trắng hiển thị chữ, chính là tư liệu của nàng. Minh Thù nhìn thoáng qua cũng thu tầm mắt lại, ngồi xếp bằng trên một đám mây trắng.
“Hài Hòa Hiệu, chúng ta tâm sự nào.”
[Ký chủ muốn tâm sự gì?]
Minh Thù nghiêng đầu cười: “Chắc là ngươi phải nói cái gì đó cho ta biết.”
Một tên thần kinh là đủ rồi, còn xuất hiện thêm kẻ thứ hai…
[Ký chủ muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn?]
Minh Thù: “…” Ai muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn, trẫm là loại người như vậy sao!
Hài Hòa Hiệu lanh lẹ thả tiểu yêu tinh đánh lộn với Minh Thù.
Minh Thù không biết Hài Hòa Hiệu giả ngu hay ngu thật.
Nói chung nàng cũng không hỏi được gì, nàng vừa hỏi đã bị Hài Hòa Hiệu thả tiểu yêu tinh đánh lộn, thật sự không biết xấu hổ.
Điểm then chốt còn chưa hỏi được!
Tà giáo thế này nên tố cáo!
Phần mười sáu đã xong.
Mọi người không bỏ phiếu chính là tà giáo, ta muốn tố cáo!