Chương 617: Giới thượng lưu thật phức tạp ()
Cập nhật 3 năm trước
Từ hôm nay trở đi, chồng của bọn họ đã thành chồng của người khác...
Là chồng của một người khác, nghĩ tới đây những người hâm mộ càng khó chịu hơn.
Lúc đầu thất tình còn chưa tính, ngày thứ hai cầu hôn thành công, bọn họ ngay tại bên trên weibo nhìn thấy Lục Chước khoe ảnh giấy đăng ký kết hôn!
Phối hợp với việc Lục Chước vui vẻ ra mặt, đám người hâm mộ quyết định hết hâm mộ năm phút.
Đối với việc chứng nhận kết hôn này, Minh Thù không đồng ý nhưng mà Lục Chước không biết làm sao thuyết phục được bà Hứa, len lén lấy được hộ khẩu lừa gạt cô mang tới cục dân chính.
Trên đường đánh chén đồ ăn vặt, lúc Minh Thù đi ra trên tay đã cầm giấy đăng ký kết hôn.
"Vợ ơi."
Lục Chước hôn nhẹ lên má Minh Thù.
"Trở về đi."
Minh Thù bình tĩnh cất giấy đăng ký đi, không phải chỉ là đi công chứng thôi sao? Mấy cái giấy đăng ký kết hôn này trẫm có thể treo kín tường, có cái gì đâu mà kích động, thật là trẻ con!
"Vợ không vui sao?" Lục Chước cả người phấn khởi, cầm điện thoại loay hoay: "Cười lên đi."
Minh Thù nhìn không chớp mắt, chỉ hơi cong môi cười.
Lục Chước tiểu công tử: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chậu đã có hoa. Mọi người đừng gọi tôi là chồng nữa, vợ tôi sẽ nổi giận. [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh].
Người hâm mộ tổng tài: Rất tốt, bám lấy tổng tài rồi lại ép buộc tổng tài, nhìn vợ của Lục Chước kìa!
Người hâm mộ Lục Chước: Chồng à, sao anh lại vứt bỏ em.
Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài lạnh lùng bình tĩnh như vậy, vừa nhìn đã biết là người làm việc lớn, tổng tài không nên trầm mê trước sự dịu dàng của Lục Chước, cần phải tìm cho mình một dàn hậu cung mới là đúng đắn, làm sao có thể để Lục Chước được độc chiếm cưng chiều.
Người hâm mộ Lục Chước: Chồng à, chúng ta đã nói sẽ sống với nhau trọn đời, sao anh lại có thể có người khác, anh còn nhớ Tiểu Điềm Điềm bên hồ Đại Minh không?
Đợi khi về đến nhà, weibo của Lục Chước đã có cả đống bình luận.
Minh Thù mở điện thoại di động, thông báo từ weibo không ngừng nhảy ra, điện thoại một phút sau mới chạy được bình thường.
Cô mở weibo ra, tìm được bài viết kia của Lục Chước, chia sẻ bài viết.
Hứa Bắc: Ồ. @Lục Chước tiểu công tử: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chậu đã có hoa. Mọi người đừng gọi tôi là chồng nữa, vợ tôi sẽ nổi giận. [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh].
Minh Thù vừa chia sẻ tin này, nhóm người hâm mộ của tổng tài không bình tĩnh được.
Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài không nên dung túng tên mặt trắng này chứ! Xuất ra khí phách của cô, khiến cho hắn không thể làm gì được!
Người hâm mộ tổng tài: Sao ta thấy như ném thức ăn cho chó lên trước mặt ta vậy, ta không ăn, ta không ăn, ta không ăn, trả tổng tài của ta lại cho ta!
Người hâm mộ tổng tài: @Lục Chước tiểu công tử có phải ngươi đã đánh tráo mất tổng tài của ta, mau đem tổng tài giao ra đây!
Người hâm mộ tổng tài: Tổng tài nghe ta khuyên một câu, không thể cưng chiều tên mặt trắng này, cô mà cưng chiều hắn có ngày thăng thiên!
Minh Thù liếc mắt nhìn Lục Chước đang trong phòng ngủ, khẽ thở dài.
Đăng ký kết hôn xong tiếp theo chính là bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên việc này không cần Minh Thù nhúng tay đã có Hứa gia và Lục Chước lo mọi việc.
Đêm trước hôn lễ, Minh Thù nghe nói Hoắc Đình bị đá, cô gái gần nhất cặp với hắn đã bị một người khác khác cướp mất, Minh Thù mừng rỡ tranh thủ thời gian nhắn tin chúc mừng cho Hoắc Đình.
Lúc này mà không bỏ đá xuống giếng, không phù hợp với thiết lập của cô.
Sau này Hoắc Đình và người kia đại chiến mấy trăm lần, hắn chẳng những mất vợ, còn suýt chút nữa mất luôn thân phận người thừa kế Hoắc gia.
Sau đó Hoắc Đình phải bán giải trí Chí Thượng đi, ra nước ngoài cùng một tiểu thư giàu có kết hôn, lúc này mới bảo vệ được thân phận người thừa kế Hoắc gia của hắn.
Nhưng thời gian trôi qua cũng không cách nào tốt đẹp được, tiểu thư giàu có này coi đầu hắn là một thảo nguyên xanh tươi hùng vĩ, cắm trên đầu hắn một đống sừng.
Cuối cùng Hoắc Đình và tiểu thư giàu có ly hôn, nửa đời sau không kết hôn nữa, cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Hạ Liên so với Hoắc Đình còn thảm hại hơn, tên đàn ông kia giống như quỷ hút máu cứ bám lấy Hạ Liên, lúc Hạ Liên phản kháng bị gã kia chuốc thuốc rồi bán cho một tổ chức ngầm, sau lại bị bán ra nước ngoài khi Hạ gia đến cứu cô ra, Hạ Liên đã phát điên rồi.
-
"Bắc Bắc, cậu đến đây một chuyến!"
Giọng nói Phương Thất từ bên kia điện thoại truyền tới, Lục Chước bật đèn: "Ai vậy?"
"Làm sao?" Minh Thù từ trong chăn ngồi dậy, lấy quần áo mặc lên người. Lục Chước nhìn cô, nghe cô nói chuyện điện thoại với người bên kia.
"Ừ, tôi đến ngay."
Minh Thù gác máy, nhìn ánh mắt đen nhánh của Lục Chước, cúi người hôn hắn một cái: "Bên phía Phương Thất có chút việc, em đi ra ngoài một chuyến, anh ngủ đi."
"Anh đi cùng với em." Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài gặp đàn ông, lão tử có thể yên tâm mới lạ.
Minh Thù cũng không ngăn cản, chờ hắn mặc quần áo.
Phương Thất bảo Minh Thù đến thẳng chung cư của Triệu Dương, lúc cô tới chung cư của Triệu Dương đang mở cửa, bên trong có tiếng ồn ào và tiếng khóc.
Minh Thù đi vào, tình hình bên trong phòng khách hỗn loạn hơn nữa có không ít người.
Tưởng Hàm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, sắc mặt kiêu căng. Triệu Dương đứng ở ghế sô pha bên cạnh, cúi thấp đầu không thấy rõ nét mặt.
Y Đại được Phương Thất đỡ, sắc mặt trắng bệch nhìn Triệu Dương. Dương Dương thì giẫm chân lên bàn, vung tay áo chỉ vào Tưởng Hàm mắng to.
Dương Dương đối với việc vạch trần bộ mặt thật của Tưởng Hàm vẫn rất nóng lòng, nửa năm trước cô cuối cùng đã thành công để Triệu Dương nhìn thấy rõ bộ mặt Tưởng Hàm và chia tay Tưởng Hàm, lúc đó Minh Thù đang bận việc khác, cũng chỉ là nghe bọn họ nói qua mấy lần tụ tập.
Nhưng sau khi Triệu Dương và Tưởng Hàm chia tay không bao lâu, Y Đại đột nhiên có bầu mà cha của đứa bé trong bụng chính là Triệu Dương, Y Đại nói thời gian đó Triệu Dương tâm tình không tốt, bọn họ cùng nhau đi uống rượu, cho nên... Có em bé.
Y Đại không muốn sinh đứa bé này ra nhưng Triệu Dương bất ngờ bắt đầu cầu xin cô, Y Đại mềm lòng giữ lại đứa bé trong bụng.
Dương Dương lôi kéo Minh Thù qua khuyên Y Đại mấy lần, nhưng Y Đại nói cô cũng không có cách nào, Triệu Dương tìm đến cha mẹ của cô nói cho họ biết việc cô mang thai, cha mẹ cô vì không muốn cho chuyện này truyền ra ngoài chỉ có thể để cô và Triệu Dương kết hôn.
Y Đại đối với việc Triệu Dương mãi không dứt khoát cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Tưởng Hàm tìm tới cửa nói mình cũng mang thai con của Triệu Dương, buộc Y Đại và Triệu Dương ly hôn.
"Triệu Dương, nếu là đàn ông, cậu nói một câu đi!" Dương Dương mắng chán chê, chỉ vào Triệu Dương vẫn im lặng không lên tiếng.
"Triệu Dương đương nhiên là chọn tôi, đúng không, Triệu Dương." Tưởng Hàm nhìn về phía Triệu Dương.
Triệu Dương đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tưởng Hàm, sau đó ánh mắt chuyển qua người Y Đại: "Y Đại..."
"Triệu Dương." Minh Thù chắn phía trước Y Đại, tách ánh mắt của bọn họ ra: "Y Đại mới là người vợ anh đã cưới hỏi đàng hoàng."
Triệu Dương sửng sốt: "Tôi..."
"Triệu Dương, trong bụng em là con của anh." Tưởng Hàm đưa tay vuốt bụng.
"Phì, trong bụng Đại nhi không phải chắc, mày câm miệng cho tao!"
"Cô còn muốn đánh tôi sao? Tôi cho cô biết, tôi bây giờ là phụ nữ có thai, đứa bé này nếu có chuyện gì xảy ra cô bồi thường nổi sao?"
Dương Dương bị Tưởng Hàm chọc giận, nhảy qua bàn giơ tay lên định đánh Tưởng Hàm.
Triệu Dương giật mình, lập tức lên bảo vệ Tưởng Hàm: "Dương Dương, cô đừng dính vào chuyện này, đây là ta việc nhà tôi, các người đi đi."