Chương 660: Khinh nhược trình quy ()
Cập nhật 3 năm trước
"Liễu Khinh, ta thật không nghĩ đến, con bây giờ lại thành như thế này, Tâm Duyệt là tỷ tỷ của con, con sao có thể không có lương tâm, Liễu gia ta nuôi con nhiều năm như vậy, con báo đáp chúng ta như vậy sao?"
"Con làm gì?" Minh Thù không hiểu ra sao, một lát sau mới nghĩ ra: "Không phải cha nghĩ là con nói xấu tỷ ấy đấy chứ?"
Liễu Tâm Duyệt vì bảo vệ mình, rất có khả năng sẽ nói như vậy.
Liễu Tâm Duyệt lau nước mắt: "Khinh Khinh, ta biết muội giận ta nói cho cha việc muội lén trốn ra khỏi phòng, nhưng là ta cũng không thể nói dối cha."
"Ồ, chính là ta làm đấy, vậy thì sao nào?" Minh Thù khóe miệng mỉm cười, hào phóng nhận luôn: "Chẳng lẽ tỷ tỷ không hẹn hò với nam nhân thật sao? Ta nhìn thấy hết rồi, người kia tên là gì nhỉ? Đúng rồi… Lý Thân."
Trong đáy mắt Liễu Tâm Duyệt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Ngay cả ông Liễu cũng giật mình kinh hãi, nàng dĩ nhiên thừa nhận mình làm?
"Khinh Khinh muội... Muội nói bậy!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Tâm Duyệt tràn đầy tức giận: "Sao muội lại nói xấu ta, muội muốn ép chết ta sao?"
Minh Thù lắc đầu: "Không dám, không dám, ta nào dám để cho tỷ chết."
Ngươi mà chết, giá trị thù hận của trẫm không còn nữa rồi.
"Nếu cha không tin, đi gọi Lý Thân tới hỏi xem." Minh Thù nhìn ông Liễu cười: "Như vậy sẽ biết con nói thật hay không."
Ông Liễu nhìn về phía Liễu Tâm Duyệt, sắc mặt tái nhợt, nhìn đáng thương như là bị người khác đổ oan nhưng không có cách nào minh oan được.
"Cha, cha đừng nghe Khinh Khinh nói lung tung, con không có..." Liễu Tâm Duyệt không ngừng lắc đầu với Liễu phụ.
"Hai người các ngươi đều trở về phòng hết cho ta." Ông Liễu im lặng một lúc: "Quản gia, trông coi chúng nó thật kỹ, không được phép của ta, không cho phép chúng nó ra ngoài."
Quản gia lau mồ hôi lạnh: "Vâng."
Ông Liễu phất tay áo rời đi, chuyện này hắn phải điều tra cho rõ.
Minh Thù cảm thấy không sao cả nhún vai rời đi, trẫm đã làm tốt việc nhận tội thay cho người khác.
Làm nghề "Đổ Vỏ" luôn luôn sẵn sàng.
"Liễu Khinh!"
Liễu Tâm Duyệt gọi Minh Thù lại.
Nàng chạy đến trước mặt Minh Thù: "Vì sao khi muội nói chuyện không bị nói lắp?"
"Ta gặp được một ông lão, ông ấy nói ta trời sinh khả năng kỳ lạ muốn thu ta làm đồ đệ, sau đó ta khỏi bệnh nói lắp." Minh Thù mở miệng nói bừa: "Thế nào, lý do này được chưa, không được ta sẽ đổi một lý do khác."
Liễu Tâm Duyệt: "..."
Liễu Tâm Duyệt không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Minh Thù, nàng vì sao không nói lắp nữa, có rất nhiều khả năng, nhưng bây giờ...
"Liễu Khinh, vì sao muội lại ở bên ngoài nói hươu nói vượn (1)?"
"Ta có nói hươu nói vượn hay không trong lòng tỷ phải hiểu rõ chứ?" Khóe môi Minh Thù khẽ mỉm.
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi." Minh Thù gạt tay Liễu Tâm Duyệt đang chỉ mình ra: "Tỷ tỷ, có phải là tỷ nhớ cảm giác ta đánh tỷ không? Ta không ngại... Được rồi, tỷ có vu oan cho ta cũng không sao cả, ta không ngại, tỷ vu oan cho ta một lần, ta sẽ đánh tỷ một lần."
Liễu Tâm Duyệt trợn mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh mình bị đánh, trên người bây giờ còn đau đến khó chịu. Nàng chợt lui về phía sau, phòng bị nhìn Minh Thù.
Minh Thù cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng rời đi.
Liễu Tâm Duyệt đứng tại chỗ, không hiểu sao nàng lại bị Liễu Khinh dọa cho sợ hãi. Nàng chỉ là một người cổ đại, làm sao có thể dọa cho mình sợ hãi?
Nhất định là do chuyện ngày hôm nay phát sinh bất ngờ, trong lòng nàng không chuẩn bị trước.
Nhưng nữ nhân kia... Thực sự rất kỳ lạ.
Vì sao không nói lắp nữa? Chuyện nàng hẹn hò riêng với nam nhân, vì sao lại biết được?
"Đại tiểu thư, xin cô cũng trở về!" Quản gia sắp xếp xong cho Minh Thù, quay lại gặp Liễu Tâm Duyệt còn đứng ở đó, cẩn thận nhắc nhở Liễu Tâm Duyệt.
"Quản gia." Liễu Tâm Duyệt cầm lấy cổ tay hắn: "Ngươi có thấy Khinh Khinh rất kỳ lạ không? Vì sao muội ấy lại đột nhiên không nói lắp nữa?"
Chẳng những không nói lắp, khí chất cũng thay đổi, nụ cười trên mặt dường như chưa bao giờ biến mất.
"Việc này... Nhị tiểu thư có lẽ là khỏi bệnh rồi?" Quản gia không dám nói lung tung.
Liễu Tâm Duyệt nhìn dáng vẻ của quản gia nói năng quá mức cẩn thận, trong lòng tỉnh táo lại vài phần, buông quản gia ra: "Cha ta đang ở thư phòng đúng không?"
"Vâng!"
"Ta đi tìm cha ta."
"Đại tiểu thư, lão gia bảo cô trở về phòng."
Liễu Tâm Duyệt liếc mắt nhìn quản gia.
Quản gia nhất thời im bặt, cũng không dám cản trở nàng nữa.
-
Ngày hôm sau.
"Nhị tiểu thư, không xong rồi." Một người hầu vội vã chạy đến trước mặt Minh Thù, thở gấp nói: "Bên ngoài bất ngờ tung tin đồn người hẹn hò riêng với nam nhân là tiểu thư..."
"Ồ." Đã sớm đoán được.
Bất kể là Liễu phụ hay là Liễu Tâm Duyệt cuối cùng nhất định sẽ đẩy chuyện này lên đầu nàng, một người vì bảo vệ bản thân mình, một người vì bảo vệ con gái của mình.
"Nhị tiểu thư, cô..." Người hầu bị thái độ lạnh lùng bình tĩnh của Minh Thù làm cho bối rối.
Nghe được tin tức này, nhị tiểu thư cũng không tức giận sao?
Minh Thù cắn bánh báo, phất tay ý bảo gã giúp việc xuống phía dưới.
Người hầu muốn nói gì đó lại thôi, cẩn thận rời khỏi, nhị tiểu thư đã trở nên rất kỳ lạ.
Hắn vừa đi, Liễu phụ liền phái quản gia tới gọi nàng.
Trong thư phòng, không chỉ có Liễu phụ, Lý Thân cũng đã ở đó.
Hắn có chút rụt rè đứng ở một bên, nhìn thấy Minh Thù đi tới, đầu Lý Thân càng cúi thấp hơn.
"Choang!"
Chén trà vỡ tan tành bên cạnh chân Minh Thù, Minh Thù vẫn đi tới như không có việc gì, tìm một chỗ ngồi xuống: "Tìm con có việc gì?"
"Liễu Khinh, ngươi..." Liễu phụ thấy nàng không có quy củ như vậy, mở miệng quát lớn: "Ngươi là đồ nghiệp chướng, ai cho ngươi ngồi, quỳ xuống cho ta!"
"Cha chết con sẽ suy nghĩ tới việc này." Minh Thù chống cằm: "Muốn thấy con quỳ, hay là cha chết thử một lần xem."
Liễu phụ đập bàn một cái, âm thanh lớn đến nỗi toàn bộ thư phòng đều vang vọng.
"Ngươi muốn chống đối?"
"Đúng vậy."
Liễu phụ ngực phập phồng, chỉ vào Minh Thù tay run run: "Liễu Khinh, chuyện của ngươi và Lý thân ta biết cả rồi, ngươi còn dám đổ oan cho Tâm Duyệt, ta làm sao lại nuôi một bạch nhãn lang (2) như ngươi chứ!"
"Bạch nhãn lang đâu có xinh đẹp như con." Minh Thù nhẹ nhàng trả lời.
Liễu phụ: "..."
Lời này khiến hắn làm sao nói tiếp?
Nàng còn rất đắc ý, đắc ý cái gì? Làm một bạch nhãn lang rất đắc ý sao?
"Ngươi đừng làm loạn ở đây nữa, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể che giấu quá khứ, Lý Thân đã nói tất cả rồi." Ông Liễu nhìn về phía Lý thân.
Lý thân theo bản năng nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Lý Thân không hiểu sao thấy sợ sợ, phía sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh: "Ta... Nàng..."
"Vừa rồi nói như thế nào, bây giờ nói lại đúng như vậy!" Liễu phụ giọng cực lớn.
"Nghĩ kỹ rồi hãy nói." So với dáng vẻ tức giận của Liễu phụ, Minh Thù ôn hòa hơn nhiều, giọng điệu không nhanh không chậm, như nhẹ nhàng như thể thấm vào ruột gan.
Lý Thân tay không tự chủ được run lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn hơi há miệng, nhưng mãi cũng không nói ra lời.
"Nói!" Liễu phụ nhìn hắn chằm chằm vô cùng uy hiếp: "Ngươi dám cùng nó hẹn hò riêng, bây giờ lại không dám thừa nhận?"
"Ta..." Lý Thân hận không thể tìm một chỗ chui vào, không muốn đối mặt hai người này, nhưng hắn không thể.
"Ta... Ta và..."
***
(1) Nói hươu nói vượn: Nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.
(2) Bạch nhãn lang: Người có tâm địa độc ác.