- Đợi đến khi cậu có thời gian thì điện thoại cho tôi, ông nội vẫn luôn muốn gặp mặt cậu để cảm ơn, tôi cũng hy vọng người một nhà có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng dịu dàng nói.
- Được rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đến.
Hạ Thiên suy nghĩ nói, thật ra hắn cũng rất muốn cùng mỹ nữ tỷ tỷ đến thế giới của riêng hai người, nếu cùng với ông cụ Diệp Thiên Nam dùng cơm thì hắn cũng không có hứng thú.
- Ừ, quyết định như vậy đi.
Diệp Mộng Oánh có chút vui sướng:
- Đúng rồi, các người đến đây thuê văn phòng làm gì? Định mở công ty sao?
- Đúng vậy, Diệp tiểu thư, chúng tôi định mở công ty kỹ thuật.
Khổng Mính trả lời.
- Rất tốt, trước nay tôi cũng rất bội phục các công ty công nghệ.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Tôi tin mọi người sẽ thành công.
- Đa tạ lời chúc mừng may mắn của Diệp tiểu thư.
Khổng Mính có chút ngượng ngùng:
- Thật ra chúng tôi chỉ làm công cho Hạ Thiên, anh ấy mới là ông chủ.
- Sao?
Diệp Mộng Oánh có chút kinh ngạc:
- Có thể nói rõ tình huống cho tôi biết được không?
Diệp Mộng Oánh có chút hứng thú, Khổng Mính tất nhiên cầu còn chưa được, vì vậy nhanh chóng giới thiệu tình huống đại khái khi lập công ty Lam Thiên, thuận tiện cũng nói ra những phiền toái khi đến thuê văn phòng.
- Các người cần văn phòng như thế nào?
Diệp Mộng Oánh nghe xong thì mở miệng hỏi.
- Chỉ cần bốn mươi năm mươi mét vuông là đủ, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Khổng Mính vội vàng trả lời.
- À, lầu sáu mươi tám còn một văn phòng một trăm mét vuông, nơi đó tạm thời đang để trống, mọi người đến xem, nếu thỏa mãn thì có thể dùng làm văn phòng của công ty Lam Thiên.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ, sau đó mở miệng nói.
Đầu tiên Khổng Mính rất vui sướng, nhưng sau đó lại lắc đầu ngượng ngùng:
- Diệp tiểu thư, văn phòng lớn như vậy chúng tôi không đủ tiền để thuê.
- Trước tiên có thể nợ tiền thuê, đợi đến khi công ty kiếm được tiền thì trả lại cũng không muộn.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Trước tiên cô cứ xem xét, nếu cảm thấy không có vấn đề, sau khi dùng cơ xong tôi với cô có thể ký hiệp nghị.
- Điều này... ....
Khổng Mính nhìn Tôn Hinh Hinh, nàng vẫn không rõ quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh là thế nào. Hơn nữa nàng cũng không rõ vì sao Tôn Hinh Hinh lại chẳng quan tâm đến những hành động thân mật giữa Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên?
- Thức ăn lên rồi, mọi người ăn cơm trước đi.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng, những cô nhân viên phục vụ xinh xắn đã bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Bữa cơm này tất nhiên tương đối phong phú, Khổng Mính thầm oán kẻ có tiền, đồng thời cũng không nhịn được phải thòm thèm. Gần đây Hạ Thiên ăn rất nhiều, hôm nay cũng không ngoại lệ. Còn hai người Tôn Hinh Hinh và Diệp Mộng Oánh, cũng không biết có tâm sự hay không mà ăn rất ít.
Sau khi dùng cơm xong thì đã hơn một giờ, Khổng Mính cuối cùng cũng quyết định đi thuê văn phòng, không những có thể khất tiền thuê, mà văn phòng kia lại là của tập đoàn Thiên Nam, như vậy cũng làm cho công ty kỹ thuật Lam Thiên tăng thêm chút uy vọng. Nói tóm lại thì Khổng Mính thấy văn phòng này có rất nhiều điểm tốt, không có gì vướng mắc, là chuyện tốt lớn bằng trời.
Tất nhiên Khổng Mính cũng không ngốc, nàng biết rõ tất cả mọi thứ kéo đến cũng chỉ vì quan hệ đặc biệt giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Nếu không phải Hạ Thiên là ông chủ của công ty, sợ rằng Diệp Mộng Oánh cũng sẽ không nhường cho một văn phòng như vậy.
Đoàn người lại tiến vào tòa nhà Hải Giang, mọi người cùng vào thang máy tiến lên lầu sáu mươi tám.
- Diệp tiểu thư.
- Chào Diệp tiểu thư.
... ....
Khi đám người đi trong hành lang, mỗi người gặp mặt Diệp Mộng Oánh đều chào hỏi rất khách khí, Diệp Mộng Oánh chỉ gật đầu đáp lại, trên mặt cũng không có nụ cười, bộ dạng lạnh như băng. Điều này làm Khổng Mính thầm cảm thấy hiếu kỳ, vừa rồi nàng còn thấy Diệp Mộng Oánh nở nụ cười nhẹ nhàng, nàng còn tưởng rằng Diệp tiểu thư rất dễ gần. Bây giờ xem ra sự việc không đơn giản là như vậy, sợ rằng Diệp Mộng Oánh nở nụ cười phần lớn cũng vì nguyên nhân có Hạ Thiên.
Diệp Mộng Oánh đưa đám người Khổng Mính vào trong văn phòng kia, đầu tiên Khổng Mính cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó nàng theo Diệp Mộng Oánh vào phòng làm việc để ký hiệp nghị. Diệp Mộng Oánh chỉ lấy tiền thuê một tháng mười ngàn, còn cho thuê khất nợ vô thời hạn, nói trắng ra giống như tặng không.
Điều này càng làm cho Khổng Mính ý thức được quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh là không tầm thường.
- Tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Diệp Mộng Oánh.
Khi hai bên ký kết xong hợp đồng thì bên ngoài phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ.
Khi nghe được âm thanh này thì Hạ Thiên đang ngồi nhàm chán lại trở nên hứng thú, đây không phải tên ngu ngốc Diệp Thiếu Kiệt sao?
- Cho anh ta vào.
Diệp Mộng Oánh mở miệng nói với người bên ngoài.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Kiệt đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc, khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì chợt ngây người, nhưng hắn lập tức rống lên với Diệp Mộng Oánh:
- Cô có ý gì? Cô thu hồi xe của tôi, thu hồi nhà của tôi, ngay cả tài khoản của tôi cũng bị đóng, có phải cô không muốn tôi sống được mới thỏa mãn không?
- Tôi thấy anh hồ đồ rồi thì phải, xe cũng không phải của anh, nhà cũng không phải của anh, tất cả đều được anh lấy tiền của tập đoàn Thiên Nam ra mua. Anh đã lấy đi rất nhiều tài chính của tập đoàn, có thể nói anh trộm đi rất nhiều tiền của tôi.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng lạnh lùng nói:
- Tôi không báo cảnh sát bắt anh, như vậy cũng đã nể mặt anh rồi, anh nên cảm thấy may mắn, nói cách khác, đáng lý ra bây giờ anh phải ở trong nhà giam.
- Diệp Mộng Oánh, cô đừng làm việc quá đáng.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt có chút dữ tợn:
- Nếu cô không để cho tôi sống, chúng ta cùng nhau cá chết lưới rách.
- Anh cảm thấy có thể uy hiếp được tôi sao?
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng.
Hạ Thiên ở bên cạnh cũng rất bất mãn:
- Này, Diệp Thiếu Kiệt, muốn chết phải không? Lần trước anh bỏ qua cho chú, chú nên cám ơn trời phật, bây giờ con dám đến uy hiếp vợ anh, chú có tin anh ném chú từ lầu sáu tám xuống đất không?
- Ngon thì cứ ném tao xuống.
Diệp Thiếu Kiệt rống lên với Hạ Thiên:
- Dù sao ông đây cũng bị đôi gian phu dâm phụ chúng mày ép cho không còn đường sống.
- Sao không còn đường sống mà chẳng tự sát?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Căn cứ vào phán đoán chuyên nghiệp của anh, chú nhảy xuống từ tầng sáu mươi tám thì nhất định sẽ chết.
- Mày muốn tao tự sát sao? Không dễ vậy đâu.
Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Dù tao chết cũng phải kéo chúng mày theo cho vui.
- Hạ Thiên, cậu đừng quan tâm đến hắn, cứ để tôi xử lý là được.
Diệp Mộng Oánh ngăn cản Hạ Thiên còn định lên tiếng, ngay sau đó nàng nhìn Diệp Thiếu Kiệt, giọng nói lạnh lùng:
- Bây giờ anh có thể đi, mặc khác tôi cũng phải nhắc nhở anh, anh tham ô tiền bạc tài sản, không những thu xe, thu nhà và khóa tài sản, hơn nữa anh còn thiếu nợ bao nhiêu sẽ có người thống kê đưa ra con số cụ thể.
- Cô.
Diệp Thiếu Kiệt nghe thấy lời này mà thiếu chút nữa đã chết ngất:
- Diệp Mộng Oánh, cô muốn tôi phải làm ăn mày sao?
- Anh có thể đi.
Diệp Mộng Oánh phất tay:
- Nhớ để nhẫn trên tay lại, đó cũng là tài sản của tập đoàn Thiên Nam.
- Diệp Mộng Oánh, cô... ...
Lúc này Diệp Thiếu Kiệt thật sự sinh ra xúc động muốn nhảy lầu tự sát.
- Tôi nghĩ anh nhất định hy vọng đi ra khỏi tòa nhà này với chút thể diện, có phải vậy không?
Diệp Mộng Oánh lạnh lùng nói.
- Tốt, Diệp Mộng Oánh, để rồi xem.
Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt oán hận nhìn Diệp Mộng Oánh, ngay sau đó hắn xoay người đi ra khỏi cửa. Hắn tất nhiên đã nghe rõ lời nói của Diệp Mộng Oánh, nếu hắn không đi thì nàng sẽ cho người đuổi đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Thiếu Kiệt tức giận rời khỏi tòa nhà Hải Giang, Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thật ra hắn rất muốn xử lý trực tiếp tên này, nhưng Diệp Mộng Oánh không cho hắn ra tay, vì vậy hắn cũng không muốn ra tay.
Nhưng khi thấy Diệp Thiếu Kiệt rời khỏi phòng làm việc thì Hạ Thiên vẫn chưa muốn từ bỏ ý định:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có nên bắt thằng ngu Diệp Thiếu Kiệt lại không? Hắn quá đáng ghét.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Không, tôi cần hắn còn sống.
- Soa vậy?
Hạ Thiên nghĩ mãi không hiểu.
- Tôi vừa nắm tập đoàn Thiên Nam trong thời gian ngắn, toàn bộ Diệp gia có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng, tôi cần một người để lập uy, mà Diệp Thiếu Kiệt chính là đối tượng rất tốt.
Diệp Mộng Oánh cũng không che giấu, dù nàng biết bên cạnh còn người ngoài, nhưng nàng cũng không ngại để người khác biết được mục đích của mình:
- Tôi muốn cho bọn họ thấy, Diệp Thiếu Kiệt năm xưa là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải uy phong thế nào, bây giờ trở thành một tên ăn mày khốn khổ.
Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đối với Diệp Thiếu Kiệt thì cái chết không đáng sợ, không có tiền mới là thứ hắn khó thể chịu đựng được, không có tiền thì hắn sẽ ngày càng đau khổ.
- Như vậy nên để hắn sống lâu thêm.
Diệp Mộng Oánh nói rõ ý đồ, cũng không muốn Hạ Thiên lập tức xử lý Diệp Thiếu Kiệt.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh lại không nhịn được phải hỏi một câu:
- Diệp tiểu thư, chị không sợ hắn trả thù sao?
Diệp Mộng Oánh cười nhạt:
- Tôi đang chờ anh ta trả thù, chỉ sợ hắn không dám mà thôi.
Tôn Hinh Hinh cũng không ngốc, nàng nghe thấy như vậy thì hiểu ngay. Diệp Mộng Oánh đã sớm có chuẩn bị, nếu Diệp Thiếu Kiệt thật sự muốn trả thù thì kết cục còn thảm bại hơn.
- Em là hoa hồng của anh, em là hoa... ....
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc chợt vang lên, Tôn Hinh Hinh lấy điện thoại ra xem, nàng thấy Phương Hiểu Như điện thoại đến.
- Hiểu Như, sao vậy? Cửa hàng quá bận rộn sao?
Tôn Hinh Hinh nhận điện thoại rồi hỏi.
- Chị Hinh, không tốt, có một đám người hung ác đến bao quanh cửa hàng hoa.
Phương Hiểu Như bên kia rất lo lắng.
- Cái gì?
Tôn Hinh Hinh chợt kinh ngạc:
- Chuyện gì xảy ra? Bọn họ muốn gì?
- Bọn họ nói muốn tìm Hạ Thiên, cũng không biết có chuyện gì, chị hỏi Hạ Thiên xem, anh ấy đắc tội với ai vậy?
Phương Hiểu Như trở nên kinh hoàng:
- Chị Hinh, chị mau đưa Hạ Thiên về thu phục chuyện này, bọn họ nói nếu nửa giờ sau mà Hạ Thiên chưa quay về thì sẽ đập nát cửa hàng.
- Tốt, chúng tôi sẽ quay về ngay.
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói một câu, ngay sau đó nàng cúp điện thoại nhìn qua Hạ Thiên ở bên cạnh:
- Hạ Thiên, cửa hàng hoa xảy ra chuyện, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi đi trước... ....