Vẻ mặt Tôn Thiên Vũ chợt biến đổi lớn, hắn nghiêm nghị hỏi:
- Anh là ai? Điện thoại của mẹ tôi sao ở trong tay anh?
- Nếu không muốn cha mẹ mày xảy ra chuyện thì đừng lắm mồm, đưa Tôn Hinh Hinh đến khu quy hoạch nhà máy khai thác đá đá ngay.
Người đàn ông trẻ tuổi bên kia nói một câu như vậy thì cúp máy.
Vẻ mặt Tôn Thiên Vũ chợt trở nên khó coi, hắn quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Chị, có thể đám khốn kiếp kia bắt cha mẹ đi rồi.
- Bọn họ muốn gì?
Tôn Hinh Hinh hỏi.
- Bảo là đưa chị đến khu quy hoạch nhà máy khai thác đá. Chị, em thấy chị đừng đi, để em và anh rể đảm nhiệm là được.
Tôn Thiên Vũ nói:
- Em đưa anh rể đến nhà máy cứu cha mẹ về, chị ở đây chờ là được.
- Chị sẽ cùng đi với Hạ Thiên, nếu bọn họ không thấy chị thì chưa chắc cho các người thấy mặt cha mẹ.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu, nàng tin Hạ Thiên có thể bảo vệ mình.
- Có nên báo cảnh sát không?
Điền Hiểu Nhã xen vào một câu.
- Đám người này không kiêng nể gì, hơn phân nửa là có cấu kết với cảnh sát, tôi thấy tốt nhất đừng báo cảnh sát.
Mộc Hàm đột nhiên nói:
- Chúng ta tự giải quyết thôi, khu quy hoạch kia ở đâu?
- Cách đây không xa.
Tôn Thiên Vũ trả lời.
- Chồng, bây giờ chúng ta đến nhà máy kia, nhanh chóng ra tay để sớm kết thúc mọi việc.
Mộc Hàm quay đầu nhìn Hạ Thiên.
- Đúng vậy, đi thôi.
Hạ Thiên cũng không thích lề mề, tất nhiên hắn tán thành lời đề nghị của Mộc Hàm.
Chỉ cần Hạ Thiên không có ý kiến thì Mộc Hàm cũng không quan tâm đến ba người còn lại, nàng bẻ tay lái chạy về phía khu quy hoạch.
Những năm nay ở đâu cũng có khu quy hoạch, một thị trấn nho nhỏ của huyện Lâm Giang cũng có quy hoạch. Nhưng khu quy hoạch này thực tế còn chưa khai phá, trên cơ bản là một vùng hoang phế, và nhà máy khai thác đá chính là một trong những hạng mục ở khu quy hoạch như vậy.
Xe chạy vào khu quy hoạch, từ xa đã có thể nhìn thấy nhưng khu nhà xưởng, mà bên trong những khu nhà xưởng kia có hàng đống đất đá, đây chính là nhà máy khai thác đá.
Mộc Hàm chạy xe đến cánh nhà máy năm trăm mét thì dừng lại:
- Chồng, hai chúng ta đi vào, để mọi người ở lại đây canh chừng.
- Không được, tôi phải đi, mục tiêu của bọn họ là tôi, nếu không có tôi thì bọn họ sẽ không giao cha mẹ ra.
Tôn Hinh Hinh lập tức phản đối.
- Hay là để Chị Hinh đi, mọi người ở lại xe chờ.
Hạ Thiên không so đo với những chuyện nhỏ nhặt thế này, hắn kéo Tôn Hinh Hinh xuống xe, sau đó đi về phía cửa chính nhà máy khai thác đá.
- Này, đứng lại.
Khi vừa đến cổng nhà máy, một tên thanh niên đi tới, hắn quét mắt nhìn hai người, ngay sau đó lại chậc chậc tán thưởng:
- Đúng là nóng bỏng, em là Tôn Hinh Hinh sao?
- Đúng vậy, tôi là Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh trả lời.
- Tốt lắm, em theo anh vào.
Tên thanh niên vẫy tay:
- Tiểu tử, cút sang một bên đứng chờ đi.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, thằng ngu này tưởng hắn cũng ngu như mình sao? Hắn ở ngoài chờ, để vợ mình đi vào, đây chẳng phải đưa cừu vào miệng sói à?
Vì vậy Hạ Thiên lập tức phóng lên tung một cước cho tên kia nằm im trên mặt đất, sau đó hắn kéo tay Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, đừng quan tâm đến thằng ngu này, chúng ta vào thôi.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh đi vào nhà máy, lúc này hắn mới phát hiện bên trong rất trống trải, hầu như chẳng có vật liệu đá gì cả. Ngoài vị trí sâu bên trong có một chồng đá cao ngất thì tất cả những địa phương khác đều trống trơn.
Hai bên nhà xưởng cứ vài mét lại có một người, trên tay đám người là ống tuýp, nếu là người bình thường tiến vào thấy tình cảnh này sẽ sợ mềm nhũn chân, tất nhiên Hạ Thiên sẽ chẳng sợ. Tôn Hinh Hinh cũng là người gặp qua nhiều tình cảnh lớn, nàng ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, nàng không có gì phải sợ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hai người đi vào sâu bên trong, phía trước đống đá ở vị trí trong cùng có hơn mười tên đàn ông vây quanh một cặp nam nữ. Người đàn ông hơn ba mươi, dáng người bình thường, hốc mắt hõm sâu làm người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi. Trên miệng người này là một điếu xì gà, nhưng xì gà lại không được châm lửa, rõ ràng chỉ lấy ra để giả vờ.
Bên cạnh người đàn ông chính là một người phụ nữ có vài phần tư sắc, đối với Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì không xa lạ gì người phụ nữ này, đây chính là chị của Trương Đại Trụ, Trương Ngọc Phân.
Trước đó Tôn Hinh Hinh đã từng nhìn thấy Trương Đại Trụ, vì vậy bây giờ nàng gặp mặt Trương Ngọc Phân mà không mấy ngạc nhiên. Nàng không quen biết nhiều người ở thị trấn này, hơn nữa đã sáu năm rồi nàng chưa về đây, có lẽ cũng chỉ còn hai chị em Trương Đại Trụ mới coi nàng là mục tiêu.
- Này, Tôn Hinh Hinh, một tháng không gặp mà đẹp hẳn ra, bây giờ có đàn ông làm dịu, đúng là không còn giống trước kia.
Trương Ngọc Phân mở lời với Tôn Hinh Hinh, giọng điệu vẫn như cũ, rất quái dị.
- Mỗi ngày cô đều có đàn ông làm dịu, sao càng ngày càng xấu ra như vậy?
Hạ Thiên đón lời, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Ngọc Phân:
- Xem ra ánh mắt của cô quá kém, tìm những tên đàn ông không đứng đắn, nào tìm được người đàn ông đẹp trai như tôi.
- Tiểu tử, câm miệng cho tôi.
Trương Ngọc Phân thẹn quá hóa giận, nàng rống lên với Hạ Thiên:
- Chính là thằng khốn này hại tôi không thể không rời khỏi thành phố Giang Hải, hôm nay mày rơi vào tay bà, bà sẽ cho mày sống không được chết không xong.
- Đầu óc cô có vấn đề rồi sao? Chẳng lẽ tìm nhiều đàn ông quá mà choáng váng? Sao tôi lại rơi vào tay cô?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, sau đó hắn không còn kiên nhẫn:
- Này, tôi không có thời gian nói chuyện với cô, mau đưa cha mẹ của Hinh Hinh ra đây.
- Hạ Thiên, bà biết mày giỏi đánh đấm, như vậy thì sao? Mày cũng không thể đánh lại quá nhiều người, hơn nữa bây giờ chúng tao có con tin, mày dám ra tay sao?
Trương Ngọc Phân cười lạnh một tiếng:
- Nếu mày dám động tay động chân thì Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga sẽ chết.
- Trương Ngọc Phân, cô không được làm bậy.
Tôn Hinh Hinh có chút nôn nóng:
- Cô muốn thế nào mới thả cha mẹ tôi ra?
- Muốn tôi thả người thì cũng rất đơn giản, cô bảo tên khốn kia đứng im để mọi người ở đây thỏa sức đánh đấm.
Trương Ngọc Phân dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, nàng hận cũng không phải là Tôn Hinh Hinh, đối tượng của nàng là Hạ Thiên.
- Trương Ngọc Phân, cô cố tình gây chuyện sao?
Tôn Hinh Hinh có chút tức giận, điều kiện kia nàng sẽ không thể nào đáp ứng:
- Cô muốn tiền phải không? Nói đi, cô cần bao nhiêu?
- Này, Hinh Hinh, có lẽ bây giờ nhiều tiền rồi nhỉ?
Trương Ngọc Phân chậc chậc cảm thán:
- Trên tay cô còn đeo cả nhẫn kim cương, xem ra cũng thật sự có tiền, nhưng đáng tiếc, hôm nay tôi không muốn tiền. Thế nào? Không nỡ đàn ông của mình bị đánh, vậy thì được, cô thay thế. Chỉ cần cô để cho tất cả đàn ông ở đây sờ mình một lần, tôi sẽ thả cha mẹ cô ra, thé nào? Ha ha ha... ....
- Chị Phân nói đúng quá!
- Cho chúng em sờ con bé này đi!
- Nhìn cặp mông kìa, chắc chắn cảm giác rất tuyệt.
- Tao muốn sờ ngực, chỗ đó mới có cảm giác.
- Ngu quá, chúng mày chỉ biết sờ hai chỗ đó sao?
- Ha ha ha... ....
Đám người cười lên hô hố, có vài tên cười đến mức ôm bụng. Đồng thời cũng có vài chục ánh mắt dâm tục nhìn về phía Tôn Hinh Hinh, bộ dạng hận không thể nuốt nàng vào bụng.
- Bốp!
Một cái tát vang lên, đám người ngưng cười ngay lập tức.
Trương Ngọc Phân vuốt gò má nóng bỏng, nàng dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Mày...Mày dám đánh bà?
- Bốp!
Hạ Thiên lại vung tay, một cái tát trả lời Trương Ngọc Phân.
Trương Ngọc Phân thiếu chút nữa đã nổi điên, nàng đột nhiên thét lên:
- Lên, lên hết cho bà, đánh thằng này thành tàn phế, sau đó thay nhau chơi con Tôn Hinh Hinh trước mặt bà.
- Trương Ngọc Phân, cô không phải con người.
Tôn Hinh Hinh nghe nói như vậy thì gương mặt tức giận đến mức trắng bệnh.
- Chị Hinh, đừng sợ, đối phó với loại người này, phải cho chính đối phương nếm thử tư vị được thay phiên làm việc.
Hạ Thiên ôm lấy tay Tôn Hinh Hinh, tay kia lấy ngân châm ra.
- Lên, đánh chết mẹ nó đi.
- Nhanh, ông muốn lên người con kia.
- Cô nàng này quá ngon, ông muốn biết thế nào là người đẹp chính thức... ....
Một đám lưu manh cùng vung ống tuýp phóng về phía Hạ Thiên, đúng lúc này Hạ Thiên vung tay lên, hơn mười cây ngân châm bay ra, đám người ngã xuống hơn phân nửa. Ngay sau đó hắn ôm Tôn Hinh Hinh đánh về phía đám người còn lại, những tiếng kêu thảm liên tục vang lên, chưa đến một phút sau, mười mấy người còn lại cũng ngã lăn lên mặt đất. Lúc này những người còn đứng chỉ là Trương Ngọc Phân và người đàn ông bên cạnh.
- Mày, mày mặc kệ Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga sao?
Vẻ mặt Trương Ngọc Phân chợt trở nên tái nhợt, rõ ràng nàng không ngờ Hạ Thiên mạnh mẽ đến mức này. Điều này cũng rất bình thường, một tháng qua nàng không có mặt ở Giang Hải, sao biết được Hạ Thiên mạnh mẽ thế nào?
- Đúng là ngu ngốc, tưởng tôi không biết bọn họ bị nhốt ở đâu sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Hai người bọn họ đang bị giữ sau đống đá này, chỉ cần tôi xử lý đám người này thì bọn họ sẽ không sao.
- Này anh bạn, chuyên gì cũng từ từ, tôi là Thái Tử... ....
Người đàn ông ở bên cạnh Trương Ngọc Phân cuối cùng cũng mở miệng, rõ ràng sự khủng bố của Hạ Thiên làm hắn sợ hãi.
Hạ Thiên đột nhiên phóng đến đạp ngã người này xuống đất:
- Ai là anh bạn của ông?
Đến lúc này người còn đứng cũng chỉ còn một mình Trương Ngọc Phân, khi thấy Hạ Thiên nhìn về phía mình, nàng không khỏi lùi về phía sau hai bước, giọng nói có chút run rẩy:
- Cậu...Cậu muốn gì? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám động đến tôi, Thái Tử sẽ không bỏ qua cho cậu.
- Yên tâm, tôi sẽ không động đến cô.
Hạ Thiên cười hì hì, ngay sau đó hắn biến thành một bóng người xẹt qua những tên đang ngã trên mặt đất, hắn dùng tốc độ cực nhanh cho mỗi người một châm.
- Trương Ngọc Phân, không phải cô muốn đám người này cùng cưỡng hiếp vợ tôi sao? Cô sẽ nhanh chóng được hưởng hương vị này.
Hạ Thiên quay lại bên cạnh Tôn Hinh Hinh, hắn nở nụ cười sáng lạn với Trương Ngọc Phân.
Hạ Thiên cũng không đợi Trương Ngọc Phân mở miệng mà đi ra phái sau đống đá, hai vợ chồng Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga bị trói lại với nhau và ném ở đây. Hạ Thiên cởi dây cho hai người và nói với Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chúng ta đi ra thôi.
.