Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Phật giáo có nói về nhân quả tuần hoàn. Trong quá trình giải quyết vụ án, tôi cũng tin rằng mọi thứ đều có nguyên nhân. Câu hỏi đặt ra là, điều gì đã gây ra những cái chết bởi một loạt tai nạn liên tiếp của người dân ở làng Nhai Sơn? Nếu bạn có thể tìm ra lý do, vụ án lớn này sẽ được giải quyết.


Tâm trạng của Trí Quân vẫn chưa bình tĩnh trở lại, chúng tôi phải đợi thêm một lát, anh ta mới dần ổn định hơn. Tiểu Kiều kéo tôi, sau đó chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
Tôi hiểu ý cô ấy, trời đã muộn, chúng tôi phải ghé qua hai anh em nhà họ Bạch. Mặc dù tôi không thích anh em này cho lắm, nhưng đây là việc quan trọng nên tôi vẫn phải đi.


"Anh Trí, cảm ơn anh đã giúp đỡ trong vụ án này. Chúng tôi còn có việc phải đi. Nếu nhớ ra điều gì đó, anh có thể liên hệ với chúng tôi. Ngày tang lễ của anh Trương được ấn định, tôi cũng sẽ thông báo cho anh sớm nhất có thể".


"Để tôi tiễn các người! Nhân tiện, tôi cũng muốn đi dạo". Trí Quân đứng lên đi theo. Tất cả chúng tôi đều hiểu, những điều này đã đè nén trong lòng anh ấy quá lâu, bây giờ tất cả mọi thứ lại đột ngột tuôn ra. Những người sống tình cảm thật ra khá yếu đuối.


Tiểu Kiều cũng không quên dặn dò: “Anh cũng nên cảnh giác, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho chúng tôi.”
“Tôi sẽ cẩn thận!” Trí Quân gượng cười.


Sau khi rời khỏi công ty thủy sản của Trí Quân, thang máy vẫn chưa đến, do đó chúng tôi phải đợi một lúc. Bức tường bên ngoài của văn phòng này là một bức tường bằng kính, ánh nắng chiều mùa thu có thể xuyên qua. Cuối hành lang hai bên thang máy cũng là bức màn bằng kính.


Trí Quân bước đến mép bức tường thủy tinh nói: "Có muốn tới xem không. Phong cảnh ở đây cũng không tệ. Lúc không có việc gì tôi thường đến đây để ngắm cảnh. Ở đây mọi người có thể nhìn thấy làng Nhai Sơn từ xa!"
“Thật không!” Tôi liền đi qua đó. Chiều cao của tầng mười bảy quả thực có thể nhìn rất xa, có thể chứng kiến toàn bộ khung cảnh của thành phố. Trí Quân nói rằng ở đây có thể thấy làng Nhai Sơn tuy có chút khoa trương, nhưng hướng này quả thực là về phía làng Nhai Sơn. Tôi nhìn xuống, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, tất cả đều giống nhau, chắc hẳn chúng đều do Trí Quân để lại. Hiện giờ nhân viên vẫn đang bận rộn với công việc, ông chủ của bọn họ sẽ không để cho nhân viên có thời gian rảnh ở đây ngắm cảnh.


Tiểu Kiều đi theo, nhìn một lượt rồi khen: “Phong cảnh thật đẹp, mỗi ngày đều được ngắm cảnh đẹp chắc tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, về đêm chỗ này chắc còn đẹp hơn nữa.”


Tôi nhìn lại thì thấy Lôi Chính Long vẫn đứng trước thang máy không dám di chuyển.
“Qua đây xem đi!” Tôi lên tiếng. Lôi Chính Long do dự một chút, chậm rãi đi tới, liếc nhìn xuống dưới, dưới chân chúng tôi là một con đường đông đúc. Vẻ mặt của anh ta đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Tiểu Kiều cũng nhận ra liền cười nói: “Lôi Chính Long, anh không phải là sợ độ cao đó chứ!”
“Ai nói vậy!” anh ta vẫn không chịu không thừa nhận. Vũ Ba đứng phía sau Lôi Chính Long lên tiếng: “Ở độ cao này mà ngã thì chết chắc, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.”


Có vẻ như Vũ Ba cũng mắc chứng sợ độ cao. Số liệu khảo sát nước ngoài cho thấy 91% người dân thành thị hiện đại từng có triệu chứng sợ độ cao. Họ không dám đi thang máy trong suốt chứ đừng nói là đứng trên ban công, độ cao của tầng 4 còn không chịu được chứ đừng nói là đi máy bay.


Tiểu Kiều cố ý hỏi tôi: “Bác sĩ pháp y, anh nói xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đẩy Lôi Chính Long xuống?” nói xong cô ấy còn cố tình kéo anh ta một cái. Lôi Chính Long sợ hãi trốn sau lưng tôi, Trí Quân nhìn chúng tôi cười, vẻ mặt thoải mái.


Tôi lên tiếng: "Ngã từ trên cao là một trong năm loại vụ án lớn mà bác sĩ pháp y không thể xác định được. Nói chung, bác sĩ pháp y không thể xác định đây là một vụ giết người hay một vụ tự sát. Trừ khi có dấu vết của dụng cụ bị hư hỏng rõ ràng trên cơ thể, nếu không khả năng giết người sẽ bằng không ".


" Ồ, còn vậy nữa sao"Tiểu Kiều tò mò hỏi tiếp: "Tại sao lại như vậy á? "


"Chết vì ngã từ trên cao, xác chết có muôn hình vạn trạng. Có câu nói cùng một người ngàn lần ngã, có ngàn lần hình dạng. Để phán đoán có sự tác động do con người gây ra hay không, cần phải có sự tìm hiểu, điều tra của đơn vị thụ lý vụ án, đôi điều tra tại chỗ,… còn bác sĩ pháp y không thể xác định được tích chất của vụ án. Khi tôi còn đi học ở Quảng Châu, một vụ án kinh điển đã xảy ra trong đó một phụ nữ rơi từ trên cao xuống, không có dấu hiệu đánh nhau tại hiện trường, tử thi cũng phù hợp với đặc điểm của thương tích do ngã từ trên cao. Tuy nhiên, cảnh sát điều tra phát hiện, bạn trai cô ta rất tình nghi, cuối cùng vụ án đó quy thành giết người, người phụ nữ là do bạn trai đẩy ngã. "


Lôi Chính Long và Vũ Ba mặt gần như tái xanh khi nghe tôi nói. Vũ Ba không dám nhìn phong cảnh nữa, đi xem thang máy đã đến chưa. Tiểu Kiều nói một cách tinh quái: “Lôi Chính Long, tôi muốn đẩy anh xuống đó.”


“Xem mấy người bị hù kìa.” Trí Quân nói, “Tôi hầu như mỗi ngày đều đến đây. Kính này là kính cường lực, tương đối rắn chắc. Hơn nữa, ở đây còn có lan can bảo vệ. "


Để chứng minh rằng lan can thực sự hữu dụng, Trí Quân đã cầm lan can lắc mạnh.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Lan can phát ra tiếng kim loại cọ xát, nghe không ổn.
“Anh Trí, đừng rung nữa, nguy hiểm lắm!” Tôi lập tức nhắc nhở.


“Làm sao có thể nguy hiểm chứ!” Trí Quân có chút cố chấp, thay vì dừng lại, anh lại tăng thêm sức mạnh.
Lôi Chính Long, Vũ Ba và những người khác còn chưa kịp phản ứng, tôi đã quay đầu lại, hét lên: "Các người đang làm gì vậy? Mau giữ anh ta lại."


Lôi Chính Long đồng ý, đưa tay ra kéo muốn Trí Quân. Vào lúc này, ngay khi mi mắt của tôi vừa hạ xuống, một thảm cảnh đã xảy ra!
Lan can bằng kim loại phát ra tiếng kêu cót két rồi vỡ ra, Trí Quân thu lực không kịp, người đập mạnh vào tấm kính. Tiểu Kiều chưa kịp phản ứng, cả người đứng chết lặng. Tôi vươn tay định kéo Trí Quân, nhưng cơ thể không theo kịp tốc độ phản ứng. Tôi trơ mắt nhìn Trí Quân cùng lan can kim loại và kính va vào nhau, rầm, ào ào, một vụ va chạm đã xảy ra, kính vỡ, Trí Quân ngã xuống!


Vài giây sau, tôi nghe thấy âm thanh nghẹt thở của một vật nặng rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, bộ não của chúng tôi trở nên trống rỗng. Biểu cảm của Trí Quân trong giây cuối cùng hiện ra trước mắt tôi, hai mắt anh ấy mở to vẻ mặt không tin đây là sự thật. Gió lạnh từ khe cửa sổ bị vỡ tràn vào, phả vào người khiến toàn thân chúng tôi lạnh như băng.


Sau nửa phút, Tiểu Kiều mới kịp phản ứng,
run rẩy nói: “Tại sao… tại sao anh ấy lại rơi xuống!” Sự thật đang ở ngay trước mặt, Lôi Chính Long còn muốn thăm dò nhìn xuống.
Tôi túm lấy anh ta và nói to "Đừng nhìn, người đã chết. Đây là hiện trường, anh đừng phá hư nó. Mau liên hệ các đồng nghiệp của anh, yêu cầu họ qua đây càng nhanh càng tốt."


Lôi Chính Long khuôn mặt thất thần, hoàn toàn không nghe tôi đang nói gì.
"Nghe tôi nói! Anh mau đi xuống lầu bảo vệ hiện trường." Tôi lại hét lên, lúc này anh ta mới hồi phục lại tinh thần.
“Anh Tríiiii!” Vũ Ba mặt tái nhợt vì sợ hãi, ngồi bệt xuống đất và hét lên. Những nhân viên trong phòng lúc này cũng có phản ứng, đồng loạt chạy ra khỏi văn phòng.
"Cô yêu cầu mọi người yên lặng không cho ai người tới gần, bảo vệ hiện trường." Tôi cũng sắp xếp nhiệm vụ cho Tiểu Kiều, cô ấy gật đầu và đi đến thuyết phục Vũ Ba. Thực ra, bản thân Tiểu Kiều cũng rất sợ hãi.


Trên mặt đất có một vài mảnh thủy tinh nhỏ, tôi nhặt nó lên và xem xét, sau đó nhìn lên miệng chỗ vỡ, đây hoàn toàn không phải là kính cường lực mà là kính thủy tinh thông thường.


Tai nạn? Lời nguyền? Tôi không chắc nữa!
Tôi nhớ lại âm thanh kỳ lạ do lan can tạo ra, cộng với mảnh vỡ vừa tìm được, rõ ràng là có dấu vết hư hại do con người gây ra. Qua một thời gian dài, miệng chỗ vỡ rơi xuống một ít bụi bặm. So sánh với vết gãy mới hình thành, nó rất rõ ràng, tôi lấy điện thoại di động ra rồi chụp lại.


"Chuyện gì xảy ra? Tình hình thế nào?" Sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ, bảo vệ cùng bộ phận an ninh của tòa nhà đưa người lên.
Tiểu Kiều liền nói: "Chúng tôi là cảnh sát, đã xảy ra một vụ giết người ở đây. Xin hãy giúp chúng tôi duy trì trật tự tại hiện trường."


Khi biết rằng chúng tôi là cảnh sát, thái độ của bảo vệ đã tốt hơn rất nhiều.


Tôi cầm một mảnh kính, bước đến chỗ đội trưởng an ninh và hỏi: "Đây không phải là kính cường lực, mà là kính thông thường, bên ngoài có phủ một lớp giấy bóng kính. Không phải các anh ăn bớt vật liệu đó chứ, nếu vậy các anh sẽ đang gặp rắc rối lớn"


"Không phải!" Khuôn mặt của đội trưởng an ninh thay đổi ngay lập tức. Hét lớn: "Đồng chí cảnh sát, anh phải trả lại cho chúng tôi sự vô tội. Tất cả kính đều là kính cường lực đặc. Rất chắc chắn. Nếu không tin, tôi sẽ đập một cái cho anh xem."
"Vậy những mảnh vỡ này là như thế nào?" Tôi hỏi ngược lại.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]