Lúc ra ngoài đã là quá trưa, Dương Thiên muốn mời nàng ăn một bữa cảm tạ, nhưng Hà Tuyết Nguyệt không đồng ý, cả hai liền tạm biệt.
Đương nhiên mấy ngày sau cũng xuất hiện một chút tin đồn kỳ quái, nhưng mà rất nhanh bị Việt Nữ Các cùng Thanh Phong Liên Minh dập tắt.
...
Việt Nữ Các, Hà Dạ Huyền đem chiếc bàn bằng gỗ xoan đánh nát, lông mày nhíu chặt nói.
Nàng tò mò nên mới thử điều tra xem Hà Tuyết Nguyệt muốn sinh mệnh dịch để làm gì, thật không ngờ còn đưa cho một ngoại nhân, hơn nữa không có bất cứ đánh đổi nào cả, còn cùng người ta cả đêm ở võ đài, thật sự là tức chết đi mà.
“Tư liệu điều tra rõ ràng sao?”
Hà Dạ Huyền bình tĩnh hỏi, nữ tử bẩm báo kia mới thuật lại từng chuyện, từ xuất thân Dương gia dòng chính đến Nam An thành đệ nhất chiêu sinh, mười vạn điểm cống hiến đến đệ nhất sơ cấp ban thí luyện xếp hạng.
Không để tâm thì thôi, vừa điều tra thì thành tích xếp thành dãy, hai lần để hình đường chịu thiệt, đúng là một cái người thú vị.
Mặc dù rất có ý tứ, nhưng Hà Dạ Huyền ấn tượng không tốt rõ là không tốt, đối với mấy cái này cũng không coi là gì, triệt để đánh cho một cái mác người xấu, quỷ kế đa đoan.
Nàng hạ lệnh cho người chuẩn bị một chút, thăng ban thí luyện cũng mau đến rồi.
...
Thiên Nam học viện, sơ cấp ban.
“Ca ca ngươi đã đi đâu vậy, ta tìm ngươi lâu lắm đó.”
“A! Tóc ngươi đen trở lại rồi!”
Tiểu Kỳ lúc này đã là tứ biến kỳ liền léo nhéo nói với Dương Thiên. Thực tế nàng cũng nhìn ra Dương Thiên đạt đến ngũ biến kỳ rồi, nhưng nàng vẫn biểu lộ ra không hỏi, không bất ngờ không tò mò. Chỉ hơi nhắc đến màu tóc như một cái phản ứng tự nhiên.
“Tìm ta có việc sao?”
Dương Thiên xoa xoa đầu tiểu Kỳ một cái, nàng còn đang trong diện thi hành án đâu, nếu như lại nháo sự chắc chắn sẽ bị học viện khai trừ ngay.
Còn như Dương Thiên đem mấy trăm người của Thái Tử Minh đánh cái nửa tàn, Dương Thiên lại có lí không sai chút nào, mặc dù xét về tình có thể hơi sai một chút, nhưng Dương Thiên cũng không sợ. Hắn có kế của mình, hình đường động hắn chắc chắn phải ăn quả đắng ngay.
Tiểu Kỳ hơi híp híp mắt mới nói với Dương Thiên.
“Ta muốn tham gia thăng ban.”
Dương Thiên cười cười một chút, hắn biết chắc là tiểu Kỳ sẽ tham gia thăng ban thôi, nhưng lúc này đến nói với hắn là có ý gì đây?
Dương Thiên suy nghĩ một hồi cũng không ra được nguyên nhân, hơn nữa xưa nay hắn đối với tiểu ma vương này nhìn không thấu. Đừng tưởng hai người họ quan hệ hết sức thân mật, thực tế Dương Thiên chưa bao giờ rơi xuống đề phòng cả, tiểu cô nương này có quá nhiều điểm đáng nghi.
Thật lâu không thấy Dương Thiên trả lời, tiểu Kỳ ấp úng.
“Ca..không..không được sao?”
Bộ dáng bẽn lẽn thật như một đứa bé muốn mua đồ chơi lại sợ quá đắt đến bố mẹ không cho.
“Được chứ, ta cũng tham gia mà.”
Tiểu cô nương nhận được câu trả lời, lúc này mới như hoa nở mùa xuân, vui vẻ líu ríu không ngừng.
...
Ngày hai mươi tám tháng tư.
Thiên Nam học viện, sơ cấp ban, Thiên Pháp bí cảnh.
Học viên nhập học vừa vặn một trăm ngày, hôm nay cũng là thăng ban thí luyện.
Từ sơ cấp ban đến trung cấp ban.
Lược bỏ một vạn chữ diễn văn, nội dung thí luyện thì cũng không có đặc sắc, đơn giản chính là thông quan Thiên Pháp Bí Cảnh.
Nhưng không phải là thường ngày đám sơ cấp ban dùng Thiên Pháp Bí Cảnh như thế, mà là mở rộng Thiên Pháp Bí Cảnh, dạng giống như Dương Thiên đã dùng lần trước.
Hơi có điều chỉnh một chút. Đầu tiên thì lối vào sẽ là sơ cấp ban, nhưng lối ra lại là khu vực trung cấp ban, điều này cũng đơn giản, thông qua là qua luôn, khỏi dài dòng cái gì.
Thứ hai đó là các độ khó sẽ tăng dần, tổng cộng hai mươi ải chiến đấu, bắt đầu năm cửa từ độ khó cấp C, sau đó năm cử cấp B, cấp A, cuối cùng là cấp S.
Chỉ cần vượt qua ải số mười một là có thể tiến nhập trung cấp ban, đơn giản mà dễ hiểu.
Đương nhiên để thông qua được thì cũng không dễ dàng đâu, nhất là phần tinh thần ý niệm đạt đến cấp hai mới có hi vọng, điều kiện này đã loại đi chín thành chín tân sinh rồi.
Dương Thiên vì đã được dùng thử trước rồi cho nên cũng không có gì bất ngờ, nhưng đám tân sinh khác không giống.
Một đám nghe giải thích xong không khỏi trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới cái gân gà này lại lợi hại như thế.
Đám học viên cũ thì hưng phấn không ngớt, ở đủ lâu cũng nắm được thông tin chứ, bọn hắn thừa biết trung cấp ban mới là một cái mơ ước thế giới, còn sơ cấp ban chỉ là làm nóng người tân thủ thôn mà thôi.
Thái Tử Minh, Anh Hùng Môn, Việt Nữ Các, Văn Nhân Đường, dù là lần trước thi trượt vẫn là có lí do phải ở lại để phát triển thế lực, bất kể ai cũng có chung một nỗi hướng vào trung cấp ban.
Có điều Thái Tử Minh lúc này sắc mặt không mấy dễ nhìn, mỗi người trạng thái cũng không đạt được trạng thái tốt nhất, Dương Thiên hạ tay đã qua tận lực tính toán, đám người muốn trong mười ngày khôi phục cũng không khỏi quá khó khăn.
Cận Cao Hưng trong thấy phía xa xa xuất hiện hai bóng người, sát ý nghiêm nghị, thật giống như ngay lập tức sẽ xông lên động thủ vậy, đáng tiếc bộ dáng này càng làm người xung quanh cười thầm không thôi.
Hung hăng càn quấy Thái Tử Minh thế mà cũng có một ngày rơi vào cảnh như vậy, thật giống bọn hắn lúc đó.
Còn hai bóng người phía xa đứng ở một góc không mấy chú ý, không phải Dương Thiên cùng tiểu Kỳ còn có ai vào đây nữa.
Thật cũng không phải chỉ có Dương Thiên hai người, còn có mấy mươi người của Thanh Phong Liên Minh, chỉ là mọi người không quá chú ý thôi.
Cái tổ chức rời rạc này cũng mới thành lập, chẳng có được tiếng vang gì, ngẫu nhiên chống đối một chút năm đại công hội, cũng không có động tác gì lớn, nào có ai chú ý đến lắm.
Ngoài ra còn có một “người lạ”, chí ít thì đối với đám người ở đây đúng là người lạ. Nguyễn Dương hôm nay kiếm tre lại vào trong vỏ, đến đây đặc biệt nhìn ngắm tân sinh một chút.
Dù sao lâu ngày hắn cũng hứng thú ra ngoài mở mang kiến thức một lượt, tân sinh năm nay có Dương Thiên cùng cô gái băng hệ kia, quả nhiên là một thế hệ có ý tứ vô cùng.
Nói đến cô gái hệ băng kia, Nguyễn Dương nhìn tới một hướng khẽ gật đầu, đáng tiếc nàng cũng không phản ứng Nguyễn Dương, lúc này Nguyễn Dương mới không khỏi châm chọc Dương Thiên một chút.
“Ngươi là thế nào làm được?”
Tận mắt Nguyễn Dương trông thấy hai người nhìn nhau gật đầu chào hỏi, làm sao đến lượt hắn thì nàng kia không phản ứng gì vậy.
Dương Thiên thí nghiệm một chút linh cảm của mình, ở chỗ đông người hơi bị ảnh hưởng xấu một chút, công dụng mười chỉ còn có hai ba, cho nên không biết Nguyễn Dương nói cái gì, liền thành thật hỏi.
“Làm được cái gì?”
Nguyễn Dương chỉ chỉ Hà Tuyết Nguyệt nói.
“Nàng.”
Đồng thời ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn đầy nghi hoặc, còn len lỏi thật nhiều ẩn ý cổ quái.
Dương Thiên lườm Nguyễn Dương một cái, lười nhác đi phản ứng cái tên này, thí luyện cũng lục tục bắt đầu rồi.
Một lượt mười người, cũng không rõ nhìn một cái lầu nhỏ thế kia là làm sao chứa được mười người cùng lúc xông mười lăm cửa ải nữa.
Học viên cả cũ cả mới cứ vậy từ từ tiến vào, đám học viên mới thì không dám tranh, cũng không hiểu rõ nên muốn “nhìn” một cái. Giữa học viên cũ với nhau thì có sự phân hóa tương đối rõ ràng, cho nên mỗi lần xông vào cũng không có quá lớn thực lực sai biệt.
Bị loại là cả đám loại, qua được thì cả đám qua, thật hiếm khác biệt một hai cái hơi kém hoặc hơi mạnh mà thôi.
...
Dương Thiên trong mấy ngày này, so với trước mạnh hơn nhiều lắm, riêng thân thể đã có mười vạn cân rồi, so riêng lực lượng đã cường một đoạn với lúc trước. Chưa kể đến cái trạng thái đặc thù hôm đó mà Dương Thiên mở ra.
Đó chính là linh cảm, bản thăng cấp của khí cảm.
Dương Thiên trở về tìm hiểu thật lâu cuối cùng cũng biết nó là cái gì, thậm chí càng bất ngờ là Nguyễn Dương cũng như hắn có linh cảm cái đặc biệt này, cũng là lí do vì sao mà Nguyễn Dương có thể đón được đòn tất cả tấn công của Dương Thiên như vậy. Cả hai thâm nhập tìm hiểu, cũng giúp Dương Thiên mở mang được một lĩnh vực kiến thức rất nhiều.
Hơn nữa Dương Thiên cũng từ đó đoán ra được rất nhiều thông tin.
Điều chắc chắn đầu tiên là Hà Tuyết Nguyệt từ lâu có được linh cảm rồi, thậm chí linh cảm rất mạnh, nàng dễ dàng kiểm soát thế trận với Dương Thiên chính là bằng chứng rõ nét nhất.
Tiếp theo thì Nguyễn Dương, tên này mở ra linh cảm cũng tương đối lâu rồi, cách đây cũng gần ba năm thời gian, nhưng phạm vi cảm ứng cũng chỉ có ba mươi mét mà thôi, bằng với Dương Thiên lúc này, Dương Thiên không khỏi có một cái vui vẻ nhô nhỏ khi vượt trội hơn con hàng này một chút.
Cuối cùng chính là linh cảm tri thức, thứ này nói theo Nguyễn Dương chính là tinh thần ý niệm độ cụ thể hóa, cho nên theo tinh thần ý niệm mạnh mẽ, linh cảm sẽ theo đó tăng lên.
Khí cảm tăng lên thành linh cảm, linh cảm tăng lên thành linh thức. Chỉ có trở thành linh thức rồi, mới chân chính coi như là “nhìn” được, còn linh cảm vẫn chỉ là mờ mịt cảm nhận thôi, không phải thật sự là nhìn thấy đâu.
Tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ ba mới thường mở ra được linh cảm, nhưng một số hạng người tài trí hơn người có thể trước thời hạn mở ra, có điều tăng lên sẽ khó khăn lắm.
Kết hợp một chút với linh hồn huyền bí ở trong Thiên Âm hồn quyết, Dương Thiên rõ ràng đây là phần nào cực hạn rồi. Là cảm nhận cực hạn, mặc dù dính líu một phần đến phương diện linh hồn, nhưng “cảm nhận” hai chữ này, rõ ràng vẫn liên quan đến thân thể nhiều hơn.
Giống như thân thể, tốc độ, lực lượng, ba chiều thuộc tính, “cảm giác” chính là chiều thuộc tính thứ tư, và Dương Thiên đã đột phá cực hạn thành công, linh cảm so với người khác mạnh mẽ hơn chính là ban thưởng, thiên linh hoa kết lần này so với mọi lần nhỏ hơn rất nhiều, Dương Thiên hoài nghi là mình cũng không đột phá cực hạn hoàn toàn.
Linh cảm thứ này, nghe Nguyễn Dương nói đây là chiến pháp đột phá chân không cảnh điểm mấu chốt, cũng là chìa khóa thông quan quan ải thứ năm độ khó cấp S.
Nghe nói mấy quái vật kia chính là ở cái cấp độ này bên trên, Dương Thiên thật háo hức “nhìn” thử một lần phong thái của bọn hắn, Phong Vân Bảng trước mười.
...
p/s: Huyền biến cảnh là ta thiết lập nhiều bí mật nhất cho nên rất nhiều năng lực nhắm vào tự thân huyền giả. Từ sau huyền chân cảnh là đất diễn của huyền linh mất rồi. Phần này đang đến giai đoạn đổ về sau rồi, một trăm chương vô khoáng thế chiến đấu, nói thật ta cũng hơi run khi bắt đầu mở cảnh hoành tráng haha.