Keng keng keng!
Dương Thiên tay cầm một cái búa lớn, đều tăm tắp gõ đập xuống một tấm thép. Đây cũng không phải là một tấm vật liệu đặc biệt gì, chỉ là sắt thép bình thường mà thôi.
Theo mỗi búa đập xuống, tấm thép nóng đỏ lại mỏng xuống một đoạn rõ ràng, liên tục bảy mươi hai búa, tấm thép đã nhỏ đi một nửa biến thành một khối thép cỡ bàn tay, lúc này Dương Thiên mới dừng lại, gật đầu hài lòng.
Thời gian đảo mắt đã qua hai tháng kể từ ngày Dương Thiên theo thầy giáo Sùng Lôi học luyện khí thuật.
Tiến bộ của hắn cũng không phải là nhỏ chút nào, từ một khối sắp bình thường hóa thành bách luyện tinh thiết Dương Thiên chỉ dùng có bảy mươi hai búa mà thôi, thành tích đã gọi là nổi bật trong đám học viên.
Sùng Lôi yêu cầu rất cao, khi nào sử dụng ít hơn tám mười búa luyện một khối thép bình thường thành bách luyện tinh thiết được thì mới cho luyện huyền binh.
Bách luyện tinh thiết nói đơn giản chính là thép được rèn một trăm lần, tính bền lẫn tính dẻo đều so với sắt thép bình thường gấp mấy chục lần, hơn nữa trong quá trình rèn đánh có chút trọng thứ tự trước sau cùng huyền khí phối hợp, sau cùng sắt thép bình thường có thể dùng để rèn ra cấp một huyền binh, sắc bén vô cùng.
Bách luyện tinh thiết đối với thợ rèn bình thường cũng coi là trân quý nhưng ở trong mắt của một luyện khí sư chỉ là vật phẩm để luyện tập nhập môn mà thôi.
Dương Thiên trong vòng hai tháng này ngoại trừ rèn luyện loại bỏ tạp chất ra, cũng bắt đầu luyện chế huyền binh rồi, nhưng mới dừng lại ở cấp một huyền binh mà thôi.
Mặc dù tạo nghệ huyền văn của Dương Thiên rất giỏi, nhưng không có nghĩa là tài luyện khí của hắn cũng giỏi như vậy.
Việc khắc họa huyền văn lên huyền binh mặc dù hơi phức tạp nhưng đối với Dương Thiên lại chẳng có khó khăn gì cả, uy lực cũng không thua kém bất kỳ ai. Nhưng việc dung hợp vật liệu lại làm cho Dương Thiên rất là đau đầu.
Tỉ lệ không sai nhưng không thể hòa hợp một cách toàn vẹn được, đến lúc huyền văn kết hợp không trôi chảy, cho nên huyền binh mà Dương Thiên làm ra chỉ là thường thường mà thôi, cũng không hóa thành tinh phẩm được.
Nhưng biểu hiện của Dương Thiên rơi vào trong mắt của Ninh Văn, khiến hắn khiếp sợ không thôi. Hắn học luyện khí nhiều năm, cũng rất tâm đắc với thiên phú của mình, nhưng đến bây giờ cũng chỉ là luyện khí sư cấp một mà thôi, mãi vẫn chưa luyện ra huyền binh cấp hai được.
Dương Thiên lại chỉ dùng hai tháng, thành tích chỉ hơi kém hắn một đoạn mà thôi, làm Ninh Văn vốn rất tự tin về thiên phú kia bỗng cảm thấy xấu hổ không thôi. Lúc này thấy Dương Thiên kết thúc luyện tập, Ninh Văn mới khà khà tiến lên cười nói.
“Ngươi tiến bộ thật là nhanh đó.”
Dương Thiên chỉ hơi gật đầu hiếu kỳ nhìn Ninh Văn. Ở đây cũng có một chút thời gian cho nên hăn biết Ninh Văn sẽ thường rời đi Khí Đường lúc năm hoặc sáu giờ chiều, làm sao hôm nay lại chời đợi hắn không biết nữa, cho nên cũng hơi trêu chọc nói.
“Không phải vẫn không lợi hại bằng ngươi sao? Đúng rồi, làm sao giờ này mà ngươi còn ở đây?”
Ninh Văn sắc mặt tươi cười thoáng chút hơi trầm xuống nói.
“Có chút chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”
Dương Thiên hiếm khi thấy Ninh Văn nói chuyện nghiêm túc như vậy, cũng thu hồi đùa cợt của mình, nó với Ninh Văn.
“Đi. Đến chỗ ta rồi nói.”
Ninh Văn gật đầu, không nói thêm gì thành thật đi cùng Dương Thiên rời khỏ Khí Đường.
Hai tháng thời gian, Dương Thiên cũng thu xếp lấy một vị trí tiểu viện độc lập, đã không phải ăn nhờ ở đậu nhà của Dương Tiềm Ngạn nữa rồi. Hiện tại Dương Thiên là Phong Vân Bảng thứ tám mươi sáu, một lần khiêu chiến thành công sau đó liền im hơi lặng tiếng làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn.
Có điều do im lặng thời gian dài như vậy, Dương Thiên danh tiếng cũng mờ nhạt đi rất nhiều, chỉ còn một chút các vị cao tầng của các thế lực chú ý đến hắn mà thôi. Trái ngược hoàn toàn với Tiểu Kỳ.
Lúc này đã thực chính danh xưng đại ma vương rồi.
Có điều do im lặng thời gian dài như vậy, Dương Thiên danh tiếng cũng mờ nhạt đi rất nhiều, chỉ còn một chút các vị cao tầng của các thế lực chú ý đến hắn mà thôi. Trái ngược hoàn toàn với Tiểu Kỳ.
Lúc này đã thực chính danh xưng, phong hào Nữ Ma Vương, phong vân bảng thứ sáu mươi ba.
Nàng một thân một mình chống đối ngũ đại công hội, giương cao Thanh Phong Liên Minh cờ hiệu, hai tháng thời gian khiêu chiến ba mươi mấy trận lớn nhỏ, đánh thẳng Phong Vân Bảng thứ sáu mươi ba.
Hơn nữa mỗi trận đấu của nàng ra tay cũng cực kỳ nặng, lần nào cũng cần giáo viên can thiệp vào, ra tay ác liệt vô cùng, cho nên lấy phong hào Nữ Ma Vương cũng không ai phản đối.
Mới ngày hôm qua nàng còn hạ chiến thư với Phong Vân Bảng thứ năm mươi chín, cũng đã được đối phương đáp ứng rồi, chuẩn bị lại có một trận quyết chiến nữa đây.
...
Về đến tiểu viện của Dương Thiên, Ninh Văn đối với nơi này cũng hơi quen thuộc nên không khách khí lắm thoải mái ngồi xuống, còn Dương Thiên thì rót cho hắn một chén trà.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Dương Thiên thẳng thắn hỏi.
Nĩnh Văn hít sâu một hơi, cũng không uống trà mà cẩn trọng nói.
“Chuyện hai tháng vừa rồi, ngươi rõ ràng chứ?”
Dương Thiên thoải mái gật đầu cũng biết là Ninh Văn đang nói chuyện gì. Việc này ai ai cũng nói nữa kìa, làm sao mà hắn lại không biết được. Còn chưa kể cứ cách nửa tháng hắn lại tiến đến tiểu quán của Lê Tĩnh một lần, nghe ngóng một chút thông tin cùng bố cục công việc, làm sao có thể không biết chuyện lớn như vậy.
Hai Tháng vừa rồi có thể nói là toàn bộ Đông Nam Vực rung chuyển, là trong bảy mươi năm trở lại đây sự kiện lớn nhất, cũng tổn thất nặng nề nhất.
Thú triều bạo phát quy mô lớn, bắt đầu từ dãy Trường Sơn về sau liền lan đến toàn bộ Đông Nam Vực, toàn bộ những thành trì đều lâm vào thú triều liên miên. Ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận mạnh, liên miên không dứt.
Chỉ ngắn ngủi thời gian hai tháng mà thôi, tổng cộng cả ba Vương Triều đã có sáu cái thành trì bị hủy diệt, số người chết lên đến mấy trăm triệu người. Vừa nghe đã khiến người ta sửng sốt đau thương không thôi.
Trong sáu thành trì này tổn thất lớn nhất chính là Càn Lang Vương Triều, mất ba thành Thanh Hoa, Ưng Hỏa, Tích Vũ. Vân Lan Vương Triều mất hai thành trì là Ngân Liêu cùng Lạng Giang.
Bất ngờ nhất đó là Đường Đô không hề gần với dãy Trường Sơn vẫn như cũ mất một cái thành trì, đó là duyên hải thành Đà Hoa, bị hải yêu cùng yêu thú liên tiếp tập kích nửa tháng trời cuối cùng tan nát.
Các Vương Triều đối với việc này cũng không để yên được, phái thêm nhiều trọng binh đến các thành trì trấn giữ đồng thời đến dãy Trường Sơn điều tra tình hình nguyên nhân, nhưng tin tức gì cũng không tiết lộ ra ngoài.
Điểm duy nhất thông tin hữu dụng đó chính là đám yêu thú tạo thú triều lần này tính tình rất là táo bạo, đánh đánh giết giết giống như đánh mất linh trí của mình vậy, từng con hung hãn không sợ chết lại còn liều mạnh đánh đấu, thật làm người ta đau đầu.
Ninh Văn gật đầu, chuyện này đúng là rất rung động, nhưng Dương Thiên luyện tập luyện khí cả ngày rất có thể là không biết đến. Nhưng Dương Thiên đã rõ rảng rồi thì hắn càng đỡ mất công giải thích, Ninh Văn từ từ nói.
“Thành Ngân Liêu vừa mới thất thủ cách đây không lâu, ta có một người bằng hữu quê nhà ở gần đó, trong lòng có chút lo lắng muốn đến xem thế nào. Nhưng ngươi cũng biết thực lực của ta đó...”
Nói đến đây, Ninh Văn liền ấp úng len lén nhìn Dương Thiên. Dương Thiên hơi ngạc nhiên một chút. Ninh Văn thực lực cũng không tệ, ở trong trung cấp ban cũng coi như trung đẳng nhưng đúng là đi ra ngoài vào thời gian này thực lực như thế cũng không đủ lắm.
Thú triều về sau mặc dù yêu thú rút hết hoặc thảm bại mà rút quân, nhưng cấp thấp yêu thú thì trở nên hoành hành không cố kỵ gì, lúc này ra ngoài có thể nói là yêu thú đi đầy đất.
Cấp hai yêu cấp ba yêu thú tùy tiện có thể bắt gặp mà cấp một yêu thú thì vơ được cả nắm, tứ biến kỳ cũng chỉ tương đương với cấp ba yêu thú hơi mạnh một chút mà thôi, đương nhiên tự vệ là vừa đủ nhưng nói đến việc đi một quãng đường xa như vậy thì lại hơi thiếu.
Dương Thiên cũng hiểu ý tứ của Ninh Văn rồi, ý hắn muốn Dương Thiên làm bảo tiêu cho hắn đây mà. Nhưng ngẫm nghĩ sâu lại, Ninh Văn cũng chẳng nhất thiết phải tìm hắn làm gì. Bỏ mấy nghìn kim ra thuê một vị huyền chân cảnh bảo tiêu cũng không phải là không có khả năng, chỉ là bán nhiều mấy cái huyền binh mà thôi, đối với Ninh Văn cũng đâu khó khăn gì.
Huyền Chân cảnh cao thủ so với Dương Thiên chả tốt hơn mấy chục lần, mặc dù không nhất định mạnh hơn Dương Thiên, nhưng chắc chắn hơn nhiều.
Nghĩ kỹ lại thì khả năng Ninh Văn muốn tìm một người có thể tin tưởng được mà thôi, hơn nữa lấy Ninh Văn tính tình hắn có thể sẽ không ngần ngại đến khu vực kia, nhưng vẫn muốn Dương Thiên đi cùng, vậy lí do lớn nhất là có người bạn kia cùng đi và Ninh Văn không quá chắc có thể bảo vệ được người bạn này.
Sau khi suy luận chắc tám chín phần, Dương Thiên hơi chần chừ nói.
“Nửa tháng học viện có một sự kiện rất quan trọng.”
Nửa tháng sau là Tiên Long bí cảnh mở ra, Dương Thiên rất không muốn lỡ mất cái cơ hội này. Nhưng Ninh Văn đối với hắn cũng tính là thân thuộc, tính tình rất tốt, thiên phú ở luyện khí cũng là cực cao, Dương Thiên rất muốn kết giao cho nên không mới hơi lâm vào khó xử.
Ninh Văn gật đầu, đối với Tiên Long Bí Cảnh hắn cũng biết một chút, cho nên cũng hiểu rõ là mình hơi làm khó Dương Thiên. Nhưng hắn tính toán rồi, chuyến này đi nếu như thuận lợi chỉ là một tuần lễ thì trở về, nếu như có chút cản trở thì mười hai mười ba ngày, chắc chắn sẽ không kéo lâu, cho nên cắn răng nói với Dương Thiên.
“Dương Thiên, ngươi yên tâm chuyến này sẽ không tốn quá mười ngày thời gian đâu.”
Nói rồi Ninh Văn từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một hộp gỗ, dài chừng bảy mươi phân, dày rộng chừng hai mươi phân, đặt lên mặt bàn nói.
“Ta không có nhiều bằng hữu, cũng chẳng biết nhờ vả ai cả. Đồ vật này là ta chuẩn bị gần một tháng nay, hi vọng ngươi giúp đỡ ta lần này.”
Nói xong Ninh Văn còn muốn đứng dậy cúi người với Dương Thiên nhưng rất may là Dương Thiên nâng đỡ kịp thời.
Trầm ngâm một lúc, Dương Thiên gật đầu đồng ý.
...