Ninh Văn thất thố nhưng chẳng nói được lời gì. Dương Thiên không muốn giúp thì hắn nói cái gì được chứ, dù sao Dương Thiên muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Dương Thiên đứng dậy chắp tay với trưởng làng, mặc dù trưởng làng không hề đứng thẳng người lên, nhưng Dương Thiên cũng mặc kệ, nói.
“Vãn bối sức hèn lực mọn, làm sao có thể gánh vác được trọng trách cứu vác đại vực được cơ chứ. Vãn bối vẫn biết tự lượng sức mình, trưởng làng cho phép ta cáo từ.”
Trưởng làng ánh mắt hơi thất vọng một chút, trong mắt hắn Dương Thiên có giá trị hơn Ninh Văn rất nhiều. Hắn có thể cảm nhận được Dương Thiên tâm tính rất tốt, không nóng không vội, thích hợp làm việc này hơn.
Nhưng chính vì Dương Thiên tâm tính tốt nên không thể nhờ được việc này, chẳng giống một thiếu niên mười sáu tuổi gì cả.
Trưởng làng còn muốn cố gắng thuyết phục Dương Thiên gì đó, đột nhiên khuôn mặt biến sắc, lòng kêu không ổn, thân hình vọt tới, một tay nắm lấy Ninh Văn, tay kia chộp lấy Dương Thiên, cả người phóng lên không trung.
Đồng thời một bóng đen xuất hiện, “ôm” lấy cả ba người, bao phủ cả ba vào trong bóng tối. Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng gì liền thấy mình bị bao bọc chặt chẽ, còn mang theo một chút cảm giác ấm áp giống như phủ lên một lớn chăn nhung.
Dương Thiên muốn mở lời, liền thấy chấn động kịch liệt bao phủ đến, cũng may có lớp ba phủ này mà Dương Thiên không bị tác động gì, chỉ hơi bị rung động nhẹ mà thôi.
Không biết thời gian đi qua bao lâu, Dương Thiên cảm nhận được rung động yếu dần rồi dừng hẳn, cảm giác trói buộc bao phủ cũng lỏng dần rồi, Dương Thiên có thể nhúc nhích được chân tay.
Lúc này hắn mới cảm nhận được có bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, nhưng trong lòng cũng đoán được một chút nguyên nhân rồi, cho nên không giãy giụa nữa, thành thật đứng im tại chỗ.
Cảm giác trói buộc đột nhiên buông lỏng, Dương Thiên trong đêm tối mặc dù không thể nhìn rõ ràng, nhưng vẫn trông thấy được cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc đến không thôi.
Chỉ thấy thân mình đang lơ lửng ở tận mấy trăm mét trên không trung, có thể thu được hết cảnh vật dưới chân vào trong mắt.
Mà phía dưới, rõ ràng là thôn làng Mộc Miên. Dương Thiên có thể khẳng định bởi vì hắn có thể trông thấy ngọn núi quanh năm mây mù che phủ kia.
Nhưng dưới chân, mười mấy dặm khu vực thôn xóm, nào còn có gì tồn tại, nhà cửa, cây lớn đều không còn xót lại chút nào, chỉ có vực sâu hun hút, sâu không thấy đáy, đen kịt một màu.
Dương Thiên chăm chú nhìn một cái, cũng không phải không xót lại cái gì, mấy khu vực cấm địa của làng cũng bị thổi bay một phần, nhưng chí ít vẫn còn xót lại, lộ ra dưới bầu trời.
Dương Thiên cảm thấy thân hình lắc một cái, sau đó đáp xuống một một khu vực mềm mại. Dương Thiên lấy lại tầm nhìn nhận ra mình đã đứng ở trên lưng của một con huyền linh, bên cạnh Ninh Văn hai chân đứng cũng không vững vàng lắm, còn trưởng làng thì đứng phía trước giống như che chắn cho hai người.
Ninh Văn thân hình ổn định, ánh mắt nhìn xuống dưới, cả người giống như bị thiên lôi đánh trúng, cơ thể không tự chủ run rẩy lên. Sức công phá này quá lớn, quả thật đánh vỡ nhận thức của Ninh Văn, làm hắn nhất thời khó mà tiếp nhận được, sợ hãi trước sức mạnh kinh khủng này.
Còn Dương Thiên hơi kinh ngạc mà thôi, hắn còn tự mắt thấy hai người đánh nhau ở trên không mấy chục dặm, chỉ là vô ý mấy chiêu rơi ra ngoài, đã đem cả dãy Thiểm Thiết Sơn đánh thành vực sâu, lúc này còn hóa thành hồ lớn rồi.
Cho nên tinh thần hắn trấn định hơn rất nhiều, thậm chí Dương Thiên còn kinh ngạc vì ngọn núi kia vẫn không chút tổn hại nào, vẫn mây mù che phủ đỉnh núi, mấy cái cấm địa cũng không bị đánh nát hoàn toàn.
Dương Thiên đang muốn nhìn xem có ai sống xót ha không thì đột nhiên một cỗ khí thế kinh khủng nổ bắn ra, sát khí kinh thiên như Vô Tận Hải, bao trùm chẳng biết mấy trăm dặm, làm không khí giống như nặng nề hơn.
Dương Thiên bị cỗ khí thế kinh thiên này bao trùm, thân thể trầm xuống, cả người lạnh toát, giống như có một lưỡi đao đang kề trên cổ của mình. Cương phong như từng lưỡi đao quất lên trên người, cơ thể đứt ra từng vết thương như bị mèo cào kéo dài.
Đây cũng không phải thật sự là cương phong mà là linh thức đã mang theo một phần thực chất rồi, từ hư hóa thực, đã tác động được đến thực tại. Hơn nữa dưới ảnh hưởng của linh thức, linh cảm của Dương Thiên tự nhận thành cơ thể bị cương phong cắt chém, thân thể tự hóa thành vết thương theo phản ứng bình thường.
Dương Thiên hừ một cái, linh hải chấn động, tinh thần hồn lực dạt dào đổ ra, thoáng cái không còn bị cương phong ảnh hưởng nữa. Nhưng vẫn không thể động đậy được, khí thế kia đã giam cầm cả hai người bọn hắn.
Dương Thiên nhìn ra phía trước, vị trưởng làng này khí thế thật khủng bố, mạnh hơn Dương Chấn Sơn mấy trăm lần, đương nhiên cũng có thể là Dương Chấn Sơn đã nương tay với Dương Thiên. Nhưng xét về tu vi thì đúng là trưởng làng cao hơn thật.
Trưởng làng tu vi đã đến tam phủ cảnh, hơn Dương Chấn Sơn một tiểu cảnh giới, chênh lệch cũng không nhỏ chút nào.
Chỉ thấy phía trước ba cái thân hình khổng lồ đang hướng phía này bay đến, mà từng tiếng ầm ầm rung chuyển mặt đất cũng có hai bóng hình hướng đến đây.
Ba con yêu thú bay trên bầu trời lần lượt lượt là.
Tứ Dực Kim Sí Đại Bằng.
Tốc Nhĩ Ảnh Miêu.
Thị Huyết Hắc Giao.
Trong đó Tốc Nhĩ Ảnh Miêu dáng bay có chút kỳ lạ, hai tai giống như đôi cánh, chậm rãi mà vỗ, tốc độ cũng không nhanh lắm, mỗi lần vỗ tai cũng bay thẳng phía trước mấy chục mét.
Vù vù!!!
Khi ba con yêu thú bay đến cách trưởng làng hơn ba trăm mét, yêu khí trùng thiên, thân hình to lớn che rợp cả bầu trời thì Dương Thiên trông thấy từ dưới mặt đất phóng lên trên không trung.
Thiết Quân cùng Kim Thành, hai người bộ dáng có chút chật vật, Kim Thành còn đỡ một chút, Thiết Quân thì toàn thân nhuốm máu, áo bào đã vỡ nát, cơ thể lộ ra có chút dong dỏng.
Thiết Quân huyền linh là một con Minh Tiêu Cầm.
Mặc dù Thiết Quân đã tu luyện đến Huyền Phủ Cảnh nhưng Minh Tiêu Cầm cũng chỉ lớn có sải cánh hơn năm mét mà thôi, so với cùng cấp thì nhỏ đến đáng thương. Hơn nữa chỉ có sải cánh chứ thân hình cũng chỉ có gần một mét, bám vào trên lưng của Thiết Quân, đem hắn nâng lên trên không trung.
Kim Thành thì khác lạ hơn nhiều, hai tay chắp sau lưng đứng lơ lửng ở trên không trung, không hề thấy huyền linh ở đâu cả, quần áo cũng thẳng tắp không thấy chút nào chật vật.
Cả hai sát khí trùng thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba đại yêu thú, vũ khí đã nắm ở trên tay.
Khí thể của trưởng làng lúc này mới hơi thu hồi, giống như lúc này mới chút ý đến Dương Thiên hai người, cho nên đè nén lại lửa giận. Trưởng làng phất tay một cái, một cỗ huyền khí bao bọc lại hai người đưa xuống khói huyền linh.
Lúc này Dương Thiên mới trông thấy được trọn vẹn thân hình huyền linh của trưởng làng. Chỉ thấy con yêu thú này giống như một con hổ lớn, bộ lông màu xanh đen đan lẫn đồng thời trên lưng mọc ra một đôi cánh dài, lông vũ đồng màu với thân thể. Trên đầu có một vòng lông màu vàng, giống như một chiếc vương miện của bậc đế vương.
Đông Khung Quân Hổ.
Quân Hổ thân hình hơn bốn mươi mét, to lớn giống như một chiến hạm ở trên bầu trời, uy vũ bá khí. Thật khó có thể tưởng tượng được đây lại là huyền linh của vị trường làng gầy yếu thân thiện kia.
Dương Thiên được cỗ nhu lực đưa xuống dưới mặt đất, tốc độ giống như một cái lông vũ thong dong chậm rãi. Dương Thiên cúi đầu, có thể thấy mấy chục người đứng ở quanh cây gạo giữa làng, xung quanh cây gạo tồn tại một tầng bảo hộ mờ nhạt, ngăn cản lại đợt công kích vừa rồi.
Quả nhiên không phải vật bình thường, làng gọi nó là thần thụ cũng không sai.
. Dương Thiên cúi đầu, có thể thấy mấy chục người đứng ở quanh cây gạo giữa làng, xung quanh cây gạo tồn tại một tầng bảo hộ mờ nhạt, ngăn cản lại đợt công kích vừa rồi.
Quả nhiên không phải vật bình thường, làng gọi nó là thần thụ cũng không sai.
...
Vừa rồi trưởng làng kích hoạt lên Tản Vân Đao đưa cho Thiết Đao, ngoài mục đích chứng minh thân phận ra, còn cử hành một cái nghi thức lên người đám trẻ của làng.
Có lẽ cùng kế hoạch “Hỏa Chủng” trong miệng của Lan Ngọc Hân cùng trưởng làng nói lúc đầu.
Dân làng đương nhiên không chỉ có một nhúm như thế này, nhưng hiện tại chỉ còn có bốn mươi mấy người, kết cục thế nào hẳn là xác định rồi, tro cốt cũng không còn.
“Hân, ngươi không sao chứ?”
Ninh Văn xuống được một đoạn nữa mới trông thấy Lan Ngọc Hân, lập tức hô lớn, Tên này từ lúc hạ xuống cứ căng mắt ra nhìn, đương nhiên là tìm kiếm thân hình của nàng.
Lan Ngọc Hân sắc mặt hơi tái nhợt, mờ mịt nhìn vào vực sâu thăm thẳm phía trước, hồn vía đã lạc đi nơi nào rồi. Nghe được Ninh Văn gọi, trong mắt nàng mới lấy lại một chút ánh sáng, nhưng cơ thể run rẩy hơi nhấc được chút cằm lên liền giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực rồi, muốn ngã xuống trên mặt đất.
Ninh Văn từ còn gần hai trăm mét liền nhảy hẳn xuống dưới, tức tốc hướng Lan Ngọc Hân phóng đi, cuối cùng trước khi chạm đất đã bắt được nàng, sau đó hai chân mới dẫm ra một tiếng vang lớn, nhưng mặt đất chẳng có tổn hại chút nào.
Lan Ngọc Hân run rẩy trong lòng của Ninh Văn, đè nén cuối cùng bộc phát, phát ra một tiếng khóc nức nở.
Yêu thú phá trận, trận nát người vong.
Cũng vì nàng ngăn cản Trảm Cấm Tế, khiến cho số người chết nhiều như vậy. Nếu không thì mọi người đã rút đi từ lâu, lại thêm mọi người tụ tập tại đây, khi yêu thú công kích cũng không đến nỗi bị tan xương nát thịt như vậy.
Vô tận tự trách nổi lên trong lòng.