Song Đầu Hầu do bị hỏa diễm thiêu đốt, không moi được ký ức gì có ích cả. Còn Cửu Vĩ Hồ Ly mặc dù không chống cự gì bị diệt sát, nhưng ký ức cũng vỡ nát tán loạn, chẳng có nhiều thông tin hữu ích.
Chỉ biết được chuyện Đường Hào muốn tìm thân thể của mình, đồng thời cũng là kẻ kích động thú triều, hủy diệt thành trì. Ngoài ra tên Đường Hào này rất quỷ dị, không có cơ thể nhưng chẳng kiêng kỵ những con yêu thú này, thậm chí có chút lợi hại, khắc chế lại yêu thú.
Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút thấy điều này quá là không đúng. Nếu như nơi này phong ấn thân thể một tên huyền phủ cảnh đỉnh mà thôi, trận thế này quá to lớn so với việc phong ấn chỉ một thân thể.
Chưa kể đến việc Tiểu Đao Thánh bước vào mà không ra được, rõ ràng không đơn giản chỉ là một cỗ thân thể chứ, hẳn phải có người còn sống, nếu không ai là kẻ đã nguyền rủa cả gia tộc sau đó bị buộc thành lập ngôi làng này. Một vị Vương Giả đỉnh phong lại không đối phó được thân thể của một tên huyền phủ cảnh đỉnh hay sao chứ.
Còn lần mê hoặc Dương Thiên hôm qua nữa, một cỗ thi thể còn có thể mê hoặc linh hồn người khác hay sao. Đây rõ là có ý thức tồn tại mới làm được, hơn nữa còn rất mạnh chứ không phải chỉ có thân thể.
Lại nhớ đến cái đống đất đen kinh dị này, yêu thú cấp chín rơi xuống cũng phải táng thân, hai con hợp lực lại mới miễn cưỡng thoát khỏi vòng vây, đây là một huyền phủ cảnh có thể làm được à.
Chuyện này có quá nhiều sự lừa gạt, càng hiểu biết thì Dương Thiên càng cảm thấy sợ hãi, quyết tâm rời khỏi càng mãnh liệt.
Ý nghĩ đã được thành lập, Dương Thiên chẳng còn chần chờ gì nữa, yêu thú đang lũ lượt nhảy xuống vực tự sát, chính là cơ hội tốt nhất cho Dương Thiên.
Phân ra một cỗ lực lượng trấn áp hết bốn cái huyền linh, để bọn nó an phận trong linh hải. Dương Thiên ý niệm rời khỏi linh hải đến ngoại giới.
...
Đỉnh núi mây vụ lập lờ, từng tiếng nước đọng tí tí tách vang lên.
Hắc Giao thu nhỏ thân thể của mình lại chỉ còn dài hơn ba mét, lách mình tiến vào thông đạo trên đỉnh núi. Xương mù nơi này dày đặc quỷ dị, Hắc Giao cũng không thể nhìn thấy gì, bốn phía như một, như lạc vào mê cung một bước cũng khó tiến. May mà có Đường Hào dẫn dắt phương hướng, nếu không Hắc Giao cũng chưa thể vào trong này được.
Bước vào trong thông đạo ở miệng núi, sương mù cũng không vào theo sau, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách chúng tiến vào vậy. Thông đạo ở đây tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù có đem yêu khí quán thâu vào hai mắt Hắc Giao cũng không trông thấy cái gì.
Đường Hào lấy ra một viên Dạ Minh Châu để chiếu sáng, sau đó cả hai từ từ đi xuống. Thông đạo này không lớn lắm, chỉ khoảng ba mét cao và ba mét rộng, hướng xuống phía dưới. Dọc đường cũng có không ít ngã rẽ, giống như một cái mê cung dưới lòng đất.
Đường Hào có khả năng cảm ứng cho nên cũng không có đi sai chút nào, thẳng một hướng cũng không bị lạc, cả hai thuận lợi đi xuống cũng không có trở ngại.
Nhưng qua một thời gian, cả hai có lẽ đi được hơn nghìn mét, Hắc Giao hơi nhíu mày nói.
“Sức mạnh của ta tại sao lại bị hạn chế rồi?”
Đường Hào không ngừng lại, nhàn nhạt nói.
“Có gì lạ chứ, ngươi bị sức mạnh của phong ấn ảnh hưởng thôi.”
Hắc Giao hơi ngẫm nghĩ một chút cũng không nói gì nữa. Những loại phong ấn mạnh này thường ảnh hưởng đến những vật xung quanh, cũng chẳng phải điều lạ lùng. Yêu tộc không tinh trận pháp nhưng đối với điều này cũng có hiểu biết nhất định.
Đồng thời, Hắc Giao cũng ngưng trọng lại, thực lực bị áp chế lại đồng nghĩa với khả năng ứng đối nguy hiểm cũng hạ xuống. Mặc dù lúc này mới bị áp chế một chút xíu, nhưng ai mà biết đến sau cùng bị áp chế đến bao nhiêu cơ chứ. Thân thể của Đường Hào bị trấn áp ở đây, không biết khủng bố đến thế nào mà phải dùng loại phong ấn mạnh như thế này.
Hắc Giao linh trí đã rất cao, có thể đã gặp qua là không quên được. Cho dù đi qua mấy chục cái ngã rẽ, nó vẫn nhớ đường đi như in. Thời gian chầm chậm qua đi, trong thông đạo cũng không có nguồn sáng khác, thời gian lộ ra hết sức không có ý nghĩa.
Mấy giờ sau, Hắc Giao có thể trông thấy phía cuối thông đạo có ánh sáng vàng phát ra, giống như có người ở đó nhóm một ngọn lửa. Hắc Giao trong lòng hơi thở ra một hơi, nhưng rất nhanh tinh thần lại kéo căng lên cảnh giác.
Đoạn đường đến đây rất dài, Hắc Giao không chú ý đến khoảng cách, nhưng có vấn đề để nó muốn từ bỏ, đấy là sức mạnh của nó bị áp chế xuống, lúc này chỉ ngang hàng với cấp năm yêu thú mà thôi, thật sự khó mà tưởng tượng được. Nếu như có nguy cơ gì thì nó rất khó ứng đối được.
May mà đã đến phần cuối rồi, thực lực không cần lại giảm xuống nữa. Dù thế Hắc Giao vẫn nâng cao đề phòng, từ đầu đến cuối cũng không dám đi gần Đường Hào, hắn cũng không muốn bị Đường Hào giết giao diệt khẩu đâu.
Đột nhiên Đường Hào quay đầu lại nhìn Đường Hào khàn khàn nói.
“Cẩn thận một chút. Phong ấn cũng không phải đơn gian như thế đâu.”
Hắc Giao gật đầu đồng ý, quãng đường đến đây nhìn tựa như dễ dàng nhưng thực tế là một cái mê cung không đơn giản, nếu như không có Đương Hào dẫn đường rất khó đến được đây.
Nhưng nếu chỉ có như thế đã muốn vây khốn một vị cường giả nào đó còn lâu mới đủ, hẳn phải có trận pháp cao mình cùng người canh giữ nữa kìa. Chỉ riêng cái trận pháp bên ngoài kia cũng ngăn cản yêu thú cấp chín công kích bình thường được rồi, nếu không phải thần thông của Hắc Giao có chút đặc biệt thì còn lâu mới phá được.
Cả hai ngưng trọng tiến lên, mặc dù không có điều gì bất ổn, nhưng càng đến gần nguồn sáng, không khí càng trở nên ngưng trọng hơn, làm cho tinh thần người ta căng cứng.
Đường Hào cùng Hắc Giao ngừng lại, ánh mắt liếc nhau một cái lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Bọn họ đã đến cuối thông đạo, nơi phát ra ánh sáng đúng là một cái cửa vòm cao ba mét, ánh sáng vàng tràn ngập.
Vấn đề là cả hai người không thể nhìn thấu qua cửa vòm, giống như đây chỉ là một bức tranh treo trên tường vậy, ánh sáng vàng chói mắt đã ngăn cản mọi cách có thể thăm dò, chẳng biết phía sau cửa vòm có đồ vật gì.
Chẳng nhỡ phía sau chính là phong ấn, bước vào một cái liền rơi vào trong vây khốn, vạn kiếp bất phục thì đây chính là hành động ngu nhất, tự chui đầu vào rọ. Hắc Giao gầm gừ một tiếng hỏi Đường Hào.
“Ngươi không biết trong đó là thứ gì sao?”
Đường Hào trầm ngâm một hồi lâu, giống như nhớ ra cái gì mới nói.
“Chỉ biết nơi đấy là vùng trong phong ấn, nhưng nó không tác động đến người xâm nhập đâu. Có điều...”
Nói đến đây, Đường Hào lắc đầu thở dài bộ dáng muốn nói lại thôi khiến cho Hắc Giao trong lòng khó chịu. Đám nhân loại tại sao cứ thích úp úp mở mở thế không biết, nói thẳng một lời ra thì không được à, nếu không có ý định nói ra thì đừng có nói chứ. Chửi thầm vài câu, Hắc Giao hỏi.
“Có điều cái gì?”
“Có điều bên trong có thể có người canh giữ.”
Hắc Giao nghe thế thì con ngươi hơi co rút lại hỏi.
“Thực lực như thế nào?”
Đường Hào lắc đầu.
“Không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không cao hơn chúng ta đâu, dù sao mọi người đều bị áp chế như nhau.”
Hắc Giao nghe thế cũng an tâm hơn, nhưng lại hỏi.
“Làm sao ngươi biết được? Không lẽ ngươi trốn từ chỗ này đi ra?”
Đường Hào cười xòa, giọng vẫn khàn khàn như cũ nói.
“Ngươi quá đề cao ta rồi, ta mà thoát được từ đây ra thì nói chuyện gì, cũng không cần phải để các ngươi khổ sở tìm kiếm thế chứ.
Chuyện này là ta cảm ứng mơ hồ với thân thể nên mới biết thôi.”
Hắc Giao hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi đến nữa, Đường Hào có thể mơ hồ cảm ứng được thân thê cũng dễ nói, nếu không bọn hắn làm sao có thể tìm đến nơi này được. Về phần liên hệ được thì Hắc Giao từ chối cho ý kiến.
Vấn đề có người canh giữ, Hắc Giao đương nhiên sẽ không làm con chuột ngu ngốc rồi, hắn đi theo đến đây cũng có mục đích cả, nhưng lợi ích có lớn thì cũng phải còn mạng mới hưởng được chứ. Tự nhiên biết có người mai phục rồi mà còn xông thẳng vào thì là ngu ngốc chứ không phải anh dũng đâu.
Đột nhiên Hắc Giao thấy hơi hối hận vì đã không gọi bốn con còn lại đi theo, có năm con yêu thú cấp chín cùng xông vào thì sợ cái gì, trừ khi có Vương Giả đứng chắn đường trong đó mới đẩy lui được.
Đường Hào cũng biết thừa tâm tính của Hắc Giao rồi, nhưng hắn không lừa Hắc Giao mà nói ra sự thật, đây cũng là có tính toán từ trước, phía sau vẫn còn cần mượn lực của Hắc Giao nữa, nếu như tên này không chịu ra sức thì kế hoạch của hắn đổ bể hết. Đường Hào vẫn nắm rõ được đạo lý thả con săn sắt bắt con cá rô.
Đường Hào khẽ lật bàn tay, cũng chẳng biết thân thể như đám khói đen này giấu đồ vật ở đâu mà có thể lấy ra được, nhưng trong tay thật sự xuất hiện hai viên Phong Thuật Châu, đẳng cấp cũng không thấp hơn Phong Thuật Châu của Dương Thiên. Cả hai viên đều đạt đến cấp bảy, uy lực kinh người.
Loạn Lôi Bạo Đạn.
Long Quyển Thiết Cắt.
Đều là huyền linh thuật loại quần công, uy lực hết sức kinh người. Một viên trong số này có thể đem phạm vi mười mấy dặm đánh thành bình địa, quét ngang một cái đại quân cũng không có gì lạ.
Hắc Long nhìn thấy hai viên Phong Thuật Châu này trong lòng cũng có chút khen hay. Trong hoàn cảnh bị áp chế thực lực thế này, dùng hai viên Phong Thuật Châu thăm dò, cho dù không đánh chết đối thủ cũng đủ làm trọng thương, sau đó có thể tiến vào mà không lo lắng gì cả rồi.
Đường Hào lắc tay một cái, hai viên linh thuật châu hơi sáng lên từng khe nứt, nhưng nó chưa kịp vỡ vụn thì đã xuyên qua bức tường ánh sáng, bắn vào trong mái vòm. Khuôn mặt mỉm cười tự tin chờ đợi kết quả. Đề cử Tặng quà Chương trước Chương sau {} bình luận
<option v-for="{ name, id, index } in commentSortList":key="index":value="id"> {} </option> <textarea class="form-control bg-light" v-model="commentContent" placeholder="Bình luận của bạn"></textarea> <v-spinner />
- Cấp {} {} {} 0">