Chương 37: Mùa xuân của lão bản Hoàng

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

"Vẻ mặt của tiểu thụ Cẩm nhìn cứ như một đống béo phệ!"

Đây là giải thích của các đồng chí bát quái dùng để miêu tả tâm tình tồi tệ của lão bản Cẩm! Tiểu thụ Cẩm là danh hiệu mới nhất của lão bản Cẩm. Danh hiệu mới này được một số đồng chí nam nhiệt liệt tán dương. Thế nhưng rất nhiều đồng chí nữ lại cực kỳ phản đối: Nếu lão bản của chúng ta là thụ thì vẫn có khí chất mãnh liệt của một công!

Mặt của lão bản Cẩm cho đến tận buổi trưa vẫn một màu đen kịt. Theo lời những người có gặp cô thì "một ánh mắt cũng có thể giết chết người". Căn cứ vào lời kể của những người phải lên phòng lão bản Cẩm chiều nay để làm việc thì bọn họ đều phải chịu vô hạn chèn ép cùng chê bai. Nếu không có việc gì thì không ai dám bén mảng tới lầu 7, nếu có việc thì cũng ghim giữ lại, trường hợp giữ không được thì tìm thủ hạ yếu thế đi chết thay. Có thể tránh không gặp mặt thì kiên quyết tránh!

Dĩ nhiên, người đẹp La của chúng ta vốn là người thông minh nên lại càng tìm mọi cách trốn tránh thật xa, xa, xa, xa, rất xa. Đừng nói vì hôm nay cô bề bộn nhiều việc, mà cho dù có rảnh rỗi thì cô cũng không dại gì đâm đầu vào chỗ chết! Có điều, cô thật muốn nhìn xem vẻ mặt của lão bản Cẩm a. O(∩_∩)O ha ha, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy vui vẻ rồi, nhất định là vẻ mặt ấy vô cùng đặc sắc!

But but but but, tìm hoan mua vui là đáng quý nhưng giá trị sinh mệnh còn đáng quí hơn. Giả sử lão bản Cẩm điên lên mà đánh cô một trận thì phải làm sao bây giờ? Mà cô thì chỉ là một cô gái yếu ớt (tự nhận) một tay trói gà không chặt...

Bỏ đi!

Người đẹp La bỏ qua mọi suy nghĩ phiền muộn về hiểm nguy cùng tâm tình náo loạn. Bây giờ, cô đang bận việc gì vậy?

Cô đang bận trông trẻ.

Trông trẻ?

Đúng thế! Là trông trẻ!

Đồng chí Ôn mặc dù chỉ là bác sĩ của cái phòng khám bệnh nho nhỏ chuyên chăm sóc sức khoẻ cho những người làm trong sòng bạc, nhưng có đôi khi cậu cũng biết hạ mình làm nơi cho trẻ nhỏ ở tạm. Với những người làm cha, mẹ đơn thân or cặp cha mẹ không tìm được người trông con theo giờ thì tuổi trẻ Ôn ôn nhu, dễ tính rõ ràng là đối tượng nhờ cậy đáng tin tưởng nhất để họ dựa vào. Như hôm nay chẳng hạn, một bà mẹ trẻ xinh đẹp bị báo phải làm thêm giờ, con lại không có người trông vì vậy mà tìm đến cậu để gửi gắm.

Có điều, hôm nay bác sĩ Ôn lại được nghỉ phép, trong phòng chỉ có mỹ nhân xinh đẹp nào đó đang rất happy khi chúi mặt vào máy điện thoại mà xem diễn đàn bát quái. Sau khi nghe xong người mẹ trẻ trình bày, mỹ nhân liền vui vẻ nhận giúp. Người mẹ trẻ dù trăm vạn không yên lòng, nhưng bất đắc dĩ mà phải đem con gửi gắm, vì thế La mỹ nhân liền thực happy cùng đứa trẻ chơi đùa!

Ban đầu là cùng cô bé xem Đôrêmon, tiếp theo là chú dê vui vẻ, sau đó là nuôi nhỏ ma tiên. Sau đó là chơi búp bê vải, cho búp bê thay quần áo, buộc đầu tóc, mang giày cao gót. Sau đó mở party chào hỏi bạn tốt của mình, sau đó nữa là đọc một hồi sách thiếu nhi, sau đó tiếp nữa, nhóc con rốt cục ngủ thϊế͙p͙ đi!

La Phỉ đem tiểu gia hỏa đặt lên giường khám bệnh còn mình thì ngồi một bên chơi game. Tiểu gia hỏa ngủ một giờ thì tỉnh giấc, la hét muốn đi WC, La Phỉ liền mang cô bé đi WC. Cô bé chạy đi trước muốn chơi trò trốn tìm, kết quả là bị vấp ngã liền oa oa khóc. La Phỉ tiến lên ôm lấy cô bé, dỗ dành bé: "Được rồi, nín, nín đi. Dưới đầu gối con gái có vàng đó, bởi vậy nên không thể cứ thích khóc liền khóc, cẩn thận kẻo rớt con ngươi nha!"

Con ngươi!!!! Một người đi qua nghe được mà một trán đổ mồ hôi! Thật là đáng sợ!

Tiểu tử mập mạp đưa bàn tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhõng nhẽo: "Nhưng bà nội nói chỉ bé trai mới có nha!"

"Nói nhảm, bé gái cũng có, hơn nữa còn có nhiều hơn nha!"

Hai mắt cô bé sáng trưng háo hức nhìn cô, La Phỉ hăng hái nói: "Bé trai thì chỉ được mạ vàng, còn bé gái mới là vàng ròng, đáng giá hơn nhiều!"

Đôi mắt tiểu gia hỏa sáng long lanh: "Có thật không?"

"Đương nhiên! Vì thế em không được khóc nhè. Khóc nhè thì sẽ không đáng giá nữa!"

Cô bé lập lức dùng sức hít sâu cái mũi, như muốn đem nước mắt hít sâu trở về: "Vậy Tiểu Anh Anh sẽ không khóc nhè nữa. Bà nội hay nói em là hàng để bồi thường."

"Mới không phải! Là bà nội đố kỵ em xinh đẹp hơn bà lúc còn nhỏ!"

Cô bé hoang mang trợn to hai mắt: "Em xinh đẹp sao?"

"Cực kỳ xinh đẹp!" Cô nắm tay đứa nhỏ dắt đi: "Đi nào, chúng ta đi WC!"

"Tỷ tỷ mới là người xinh đẹp. Tiểu Anh Anh không xinh đẹp!"

"Còn bé cứ như vậy mà đã tự ti, lớn lên thì phải làm sao đây! Em phải có tự tin đối với chính mình! Nào, hãy nói theo tỷ tỷ "lớn lên tôi sẽ là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành!"

"Em... em..."

"Em gì mà em? Phải tự tin hơn mới được. Nào, nói to lên "lớn lên tôi sẽ là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành!"

" Em... em... lớn.. lớn... lên sẽ... sẽ... là đại... đại... mỹ nữ nghiêng... nghiêng... nước nghiêng... thành!" Cô bé con lắp ba lắp bắp, rốt cục rồi cũng nói xong những lời này, gương mặt của bé nhỏ vốn là trắng nõn giờ trở nên đỏ ửng. La Phỉ cười hì hì giơ ngón tay cái lên: "Sau này ai còn nói với em là hàng để bồi thường thì hãy tự nói với mình: mới không phải, sau này tôi sẽ là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành! Nhớ chưa?"

"Dạ nhớ!"

"Giỏi lắm! Đi WC thôi, đi WC thôi!" Cô đây cũng đang rất cần.

Hai người đang cực kỳ vui vẻ, cùng tạo thành một hình ảnh thật hài hòa cùng hướng về phía phòng WC nằm ở cuối hành lang, bỗng nhiên có người gọi giật: "Tiểu thư La -- "

La Phỉ quay đầu lại. Người mà cô nhìn thấy chính là lão Phật gia, giờ đang đứng ở phía sau chỉ cô cách vài mét, bên cạnh là hai tên hộ vệ. La Phỉ thật vui vẻ kêu lên, còn không quên dạy người bạn nhỏ chào hỏi: "Phật gia! Nào, Tiểu Anh Anh, chào đi! Chào Phật gia!"

Cô bé thẹn thùng trốn ra phía đằng sau lưng cô, dùng giọng nói thật nhỏ mà cất tiếng chào: "Con chào Phật gia!"

Phật gia mừng rỡ cười khà khà: "Tốt, tốt lắm!"

"Phật gia tìm đến A Song đánh bạc sao?" Ha hả, Cẩm a, lão bản Cẩm a, giờ này còn đang phát giận nha!

Phật gia xoa xoa tay, trêи mặt thậm chí lại ra vẻ ngượng ngùng khó tin: "Ờ thì, chỉ là có chút việc, là có chút việc mà thôi! Vì sao lần trước cô lại không quay trở lại?"

"Lần trước tôi... Đột nhiên có chút khó ở, chỉ vì không muốn làm phiền các ngài đang vui vẻ nên tôi đi ngủ trước. Ngượng ngùng a! Còn có một nguyên nhân khác a, chủ yếu là Phật gia quá lợi hại, tôi sợ là mình mà thua nhiều quá thì sẽ bị A Song đánh, cho nên không dám quay lại!" Vẻ mặt La Phỉ đầy tiếc nuối còn giọng nói lại cứ nửa thật nửa giả, khiến cho Phật gia lại ha ha cười to: "Đâu có a, tiểu thư La lại cứ nói đùa! Lần tới sẽ lại cùng tôi chơi chứ?"

"Được thôi! Bất quá Phật gia phải nhường tôi một chút, nếu ngài cứ thắng mãi thì tôi sẽ không chơi với ngài nữa!"

Phật gia vui vẻ xoa xoa tay: "Được, được, được! Ha ha!"

"Bây giờ chúng tôi phải đi WC đã. Ngài đi tìm A Song hay sao?"

"Tiểu thư La là thích hài tử?" Phật gia nhìn thoáng qua cô bé ngấp nghé phía sau La Phỉ, hỏi: "Đây là..."

"Có bà mẹ muốn làm thêm giờ, tôi trông giúp cô ấy."

"Thì ra là như vậy! Tiểu thư La thật có lòng tốt!"

"Dù sao tôi cũng đang rảnh mà! Chào ngài!"

"Chào cô!" Phật gia vẫy vẫy tay, cứ vậy nhìn theo một lớn một nhỏ cho đến khi biến mất ở cuối hành lang rồi mới đi tìm Cẩm Vô Song. . TruyenHD

Phật gia vốn tên là Diệu Tổ, trong nhà chuyên sản xuất thép, là một người rất có tiền. Lúc xế chiều ông ta có gọi điện cho Cẩm Vô Song, muốn mời cô buổi tối cùng nhau ăn cơm, thuận tiện nói một ít chuyện. Nhưng vì Cẩm Vô Song vừa bị La Phỉ nhắm trúng đang hết sức tức giận nên lấy cớ có việc mà cự tuyệt, Phật gia kềm nén không được, liền chạy đến đây. Về phần là chuyện gì ư? Nói đến thì có chút thẹn thùng nha, nhưng là, Phật gia coi trọng La Phỉ rồi. Ông ta trở về suy nghĩ mất mấy ngày, trong lòng vẫn là không bỏ xuống được, coi bói còn nói ông có số Hồng Loan tinh động. Hôm nay vừa mới đến đây mà ông đã gặp được người mà mình nghĩ đến suốt mấy ngày hôm nay, trước mắt lại được chứng kiến một màn kϊƈɦ thích như vậy. Phật gia... đừng nói là người trung niên thì ưa ra vẻ nha, nhưng, Phật gia chúng ta có cảm giác như mình đã gặp được chân mệnh thiên nữ vậy!

Cẩm Vô Song không ngờ người này vậy mà vẫn tìm tới cửa, nên không thể không nhìn tới. Cô đành phải khách khí đi ra tiếp đón ông ta: "Hôm nay Phật gia muốn chơi gì vậy?"

Phật gia lắc đầu: "Không, không, không! Hôm nay không phải tôi tới chơi bài, chỉ là muốn đến nói chuyện với cô một chút!"

"Nha?" Cẩm Vô Song ngồi xuống phía đối diện, vẻ mặt thì như nói: "Xin lắng tai nghe".

Phật gia cố ý nhìn quanh, biết rõ còn cố hỏi: "Vị bằng hữu lần trước của cô còn ở đây không?"

Trong lòng Cẩm Vô Song không hiểu sao bỗng nhảy lên một cái, cô có chút cảm giác không thoải mái: "Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu rồi! Cô ấy rất không bình thường!" Khi nói ra những lời này Cẩm Vô Song rõ ràng có chút "tôi cũng phải bôi đen cô", nhưng vừa nói xong Cẩm Vô Song lại thống hận chính mình – thật đáng buồn cho tâm tính của mình!

"Tôi nghe nói..." Phật gia làm thủ thế, hai ngón trỏ đâm vào nhau: "Các cô là một đôi?" Ánh mắt của ông ta thật cẩn thận xem xét. Điều này làm cảm giác không thoải mái trong Cẩm Vô Song càng lúc càng mạnh, thật là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Không biết là thanh danh của cô... bây giờ đã bại hoại đến mức nào rồi đây?

"Lão bản Hoàng, sao ông cũng nghe mấy lời bịa đặt, đồn đại kia nhỉ. Đó chỉ là đồn đại của bên ngoài mà thôi."

"Có điều là tôi nghe nói, chính người của các cô nói như vậy."

Cẩm Vô Song cười khẽ: "Đúng là mọi người quá nhàm chán nên loạn dựng chuyện. Thực tế thì tôi và cô ấy ngay cả quen thuộc còn không phải, nói như vậy để ngài biết được mức độ quen biết của chúng tôi."

"A! Thì ra là vậy..." Lão bản Hoàng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy không phải là bạn gái của cô, vậy thì tốt rồi! "Thật ra thì tôi cũng không tin, ha ha... Tôi cũng chỉ là tiện thể hỏi thăm thôi."

"Vậy lão bản Hoàng tìm tôi...?" Cẩm Vô Song cẩn thận mở miệng, trong lòng có chút thắc mắc.

"Là thế này, tôi muốn hỏi thăm một chút... Là thế này... Cô có thể giới thiệu cho chúng tôi làm quen với nhau một chút được hay không?" Thật khó tin là nét mặt già nua của Phật gia có chút đỏ, lúc nói chuyện cũng có chút xíu xấu hổ!

Cẩm Vô Song khẽ mỉm cười, giả bộ ngu: " Phật gia nói gì a, hai người không phải đã biết nhau rồi sao! Cô ấy gọi ngài là 'Phật gia' đó thôi!"

"Không phải là biết kiểu đó, mà là biết kiểu này này!" Lão bản Hoàng nháy mắt làm ra vẻ "cô cũng thừa hiểu mà"!

Cẩm Vô Song thật không muốn hiểu. Cô ra vẻ kinh ngạc, giống như là không chắc chắn mà hỏi: "Lão bản Hoàng thích La Phỉ?"

"Đúng vậy a! Tôi đã trở về suy nghĩ suốt mấy ngày nay, cảm thấy cô gái này rất tốt, rất hợp với khẩu vị của tôi! Cho nên hy vọng là lão bản Cẩm giúp tôi giới thiệu với cô ấy!"

"Việc này thì tôi không dám chắc. Dù sao cô ấy cũng không phải là nhân viên của tôi." Ngụ ý của Cẩm Vô Song chính là cô ấy không phải là tiểu thư ở nơi này, có tiền cũng không chắc mua được.

Lão bản Hoàng dĩ nhiên hiểu: "Ý tôi không phải là như vậy. Ý tôi nói phù hợp là cái kiểu kia... Như vậy đi, tối nay chúng ta... Hừ, tối nay cô lại có việc, không được. Vậy thì ngày mai, ngày mai cô định thời gian đi. Tùy cô định, tôi thì lúc nào cũng rảnh. Buổi trưa cũng tốt, buổi tối cũng tối, ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm, tâm sự trò chuyện để nuôi dưỡng tình cảm. Chỉ cần cô mang cô ấy tới... cô đưa cô ấy tới là tốt rồi, còn cơ hội sẽ do chính tôi sẽ tự tạo, như vậy thì thế nào? Tôi chỉ nhờ cô một lần này thôi, nếu thành tôi sẽ không quên ân tình của cô!"

Mặt lão bản Hoàng đầy vẻ "trông cậy vào cô", Cẩm Vô Song làm như suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Kể ra thì cũng không thành vấn đề!"

Lão bản Hoàng vỗ tay một cái: "Tôi biết lão bản Cẩm là người rất hào phóng mà! Tốt! Cứ như vậy nhé. Tôi chờ điện thoại của cô!" Ông ta đứng lên: "Tôi đi đây. Nhớ nha! Tạm biệt!"

Rồi đi thẳng!

Ông ta vừa đi khỏi mặt Cẩm Vô Song liền trở nên đen kịt, sau đó, lại nặng nề nhếch môi cười!

Đôi lời của tác giả: Hôm nay dậy được sớm. Tâm tình hảo. Hạ sốt rồi!

(^o^)/~

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]