Chương 7: Lão bản Cẩm nham hiểm và sự kiên cường của người đẹp họ La
Cập nhật 3 năm trước
Hai mắt Tiểu Ôn sáng ngời, cậu lập tức bát quái: "Tiểu Kê, chuyện gì trong đó vậy?"
Tiểu Kê: "..."
Câu chuyện xảy ra từ một năm trước, Ôn đại phu ʍôиɠ Cổ nổi hứng lên mà đặt nghệ danh đặc biệt hoa lệ lại dễ nghe cho chị ta là "Thủy Vân Cơ" vậy mà sau đó tự dưng lại biến thành cái tên thật dung tục là "Con gà con", đã vậy còn bị truyền lưu rất rộng một câu: đệ đệ, thật bái phục cậu, cậu đã tìm đúng người giữ trọng trách với Tiểu Kê*... Ma ma Tang thật chỉ muốn bóp chết cậu, chức em gái cậu thì có!
"Tiểu Kê?"
* Tiểu kê: Con gà nhỏ, ám chỉ cái "ấy" của bé trai.
"Nói cho riêng cho cậu biết thôi nhé, ban nãy đã có một cô gái tỏ tình với lão bản của chúng ta đấy!" Vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn, ma ma Tang thần thần bí bí nói với Ôn tuổi trẻ. Ôn tuổi trẻ khϊế͙p͙ sợ: Lão bản đã đồng ý tiếp nhận rồi sao?
Nửa giờ sau, cả sòng bạc đều biết tin bom tấn: hôm nay có một cô gái trông giống như một nữ thần dũng cảm đi theo lão bản để tỏ tình!
Các tiểu thư: Ui za, cô ta thật là đáng ghét, đến mình còn chưa dám thổ lộ đây. Chẳng biết nữ nhân chết tiệt này là ai vậy a?
Ma ma Tang trước: Ui chu choa, lão bản của chúng ta quả nhiên là một người phi thường, ngay cả đồng loại mà cũng không buông tha. Nhưng mà lão bản làm thật sao? Úi chà, cô gái kia thật là một kẻ không có đạo đức. Tại sao mới bị hù dọa có một chút mà đã chạy vội đến cầu tình lão bản như vậy hả? Tôi thề với mười quả dưa chuột, khẳng định là lão bản sẽ cho cô ta bay vèo bằng một cái tát!
Quản lý cao tầng: Rốt cục thì có đúng là lão bản muốn cùng nam nhân chúng ta tranh đoạt nữ nhân thật hay không vậy?
Các đồng chí ở phòng giám sát lại tỏ vẻ vô pháp: chúng ta đã sớm biết lão bản là biến thái! Cái người ngày đó lớn tiếng cảnh cáo giám sát viên vì nhìn mỹ nữ mà chảy nước miếng ở đâu rồi?
Dì quét sân, anh gác cửa, người chia bài cùng các nhân sĩ: Ôi chao, lão bản của chúng ta rốt cục là cũng có bạn gái rồi sao? Có đẹp hay không, vóc người ra sao? Người này từ đâu đến? Có xứng đôi với lão bản của chúng ta hay không?
...
...
Mặc kệ phía ngoài lời đồn đãi tán loạn ra sao, lúc này ở bên trong phòng làm việc của lão bản Cẩm, tạm thời vẫn rất yên tĩnh.
Cẩm Vô Song chợt mỉm cười: "Được!"
A????????????????
What? Mình nghe nhầm? Chị ấy đồng ý?
Quá không thực, quá dễ dàng! Trong ngực La Phỉ như bị áp lực của một ngọn núi đè nặng.
Sau khi thản nhiên cười xong lão bản Cẩm lại nói: "Nhưng trước hết tôi muốn nghiệm hàng." Nói rồi hết sức ưu nhã, cô đứng lên đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, tiếp tục giữ nguyên tư thế ngạo mạn khoanh tay ôm ngực, gác chân lên nhau cô nói: "Cởi ra!"
Thế này thì... La Phỉ "ngượng ngùng" che mặt: "Người ta xấu hổ nha!"
Lão bản Cẩm: "..."
"Chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa cùng nhau tâm sự trước khi tiếp xúc thân mật hơn có được không? Chưa chi chị đã vội thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy, người ta chịu không nổi a! Nếu không thì, chúng ta bắt đầu bằng cách trao đổi nhật ký đã ha?" La Phỉ vừa "ngượng ngùng" nhìn người kia qua kẽ tay vừa rụt rè đưa ra đề nghị. Ôi này, người ta chính là vô cùng thuần khiết nha!
Lão bản Cẩm: "..." Cẩm Vô Song đổi tư thế, không gác chân nữa, cô chống hai tay lên bàn trà lạnh lùng nhìn La Phỉ: "Hoặc là cởi y phục, hoặc là cô đi. Hai chọn một."
La Phỉ nhìn nàng một cách đáng thương: "Không thể có cách thứ ba sao?"
Không một tiếng trả lời.
Cẩm Vô Song đứng dậy: "Có cần tôi gọi cảnh vệ không?"
Người đẹp La chực khóc: "Được rồi, em sẽ cởi!" Đừng... Đừng đi...
Cô từ từ nhích lên một góc áo, tiếp đó lại thêm một góc. Bên phải một chút, rồi lại bên trái một chút. Tiếp đó lại lệch thêm bên trái rồi thì lệch thêm bên phải. Sau đó run lẩy bẩy nâng lên phía trước, rồi mới đến hai bên. Hai bên đằng sau, rồi phía sau, ở giữa phía sau, đâu đâu đó ở bên trái...
Cái động tác cầm áo nhích từng tí từng tí một này tính thời gian từ đầu cho đến kết thúc, tất cả hết hai mươi lăm phút tám giây.
Tà áo đã được kéo ra, sau đó là đến cúc áo. Một, hai, ba... Ha ha, tính cả áo trong lẫn áo ngoài mình có đến tận mười hai cái cúc áo... Lại mất thêm hai mươi ba phút. Cúc áo đã mở xong, cô cầm hai bên mở ra rồi lại khép lại.
Đây là cái cảnh đêm khuya tĩnh lặng, đầu đường bỗng dưng có một em gái dễ thương đi tới, cùng lúc, một kẻ biến thái đột nhiên nhảy ra, từ trong quần kéo ra một vật: nhìn này, jj của ta thật nhỏ-- La Phỉ cảm giác mình chính là kẻ biến thái nọ! Nước mắt cô lưng tròng, xin ông trời chứng giám, em mới là em gái thuần khiết đó ạ!
"Em không làm được." Cô vội vàng cài cúc áo lại. Trước hết cần đề phòng dê xồm đã! Cho dù đối phương cũng là nữ!
Lão bản Cẩm: "..."
Lão bản Cẩm cực lực nín cười, cô nàng này bản lãnh thật a! "Cô cho rằng đã bị quay phim thì không muốn hình lưu lại cũng được?"
"Kia... Kia... Vậy chị muốn thế nào!" U oán! Em đã hy sinh đến vậy, sao chị còn không hài lòng a?
Mục đích lão bản Cẩm rất đơn giản: "Cởi sạch!"
"Chị... Ban nãy rõ ràng chị chỉ nói cởi y phục!" Người đẹp họ La nổi giận đùng đùng, nói mà không giữ lời là đáng ghét nhất!
"À!" Lão bản Cẩm không thèm đếm xỉa tới vẻ tức giận của ai đó: "Bây giờ điều kiện đã thay đổi!"
"Em cởi tiếp vậy." Người đẹp La cảm thấy như tê dại cả người khi cởi bỏ hết áo ngoài, để lộ ra chiếc áօ ɭót màu trắng thuần khiết trêи người. Nghĩ lại thì, người ta không có bụng thon nổi múi nhưng dù gì cũng là con gái, cho cô xem một chút cũng chẳng sợ mang thai! Người đẹp La tự an ủi mình, coi như là mình đang mặc đồ đi bơi gặp phải người đi đường vậy!
Cẩm Vô Song thật muốn phá lên cười, người này thật ra cũng là người co được dãn được. "Nhưng tôi thích xem người đẹp thoát y, làm sao bây giờ?" Thật là làm khó cô, thật là làm khó cô rồi! Khóe miệng Cẩm Vô Song run rẩy.
"Ảo giác dễ sinh ra ham muốn!" Người đẹp La nghiêm túc nói với lão bản Cẩm: "Nhìn người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẽ nảy sinh ɖu͙ƈ vọng."
Cẩm Vô Song trầm tư: "Cô có vẻ là người có kinh nghiệm nhỉ."
"Không, không có. Là nhị thúc của em nói vậy. Trừ bản thân mình, chưa ai được xem thân thể em cả. Còn chị, có muốn cho em nhìn chị một chút không?" Lão bản Cẩm vóc người nóng bỏng, nếu mình được nhìn sẽ không chịu thiệt nha!
Lão bản Cẩm bình tĩnh vô cùng: "Được thôi, nhưng trước hết cô nên cởi sạch đã. Nếu tôi thấy hài lòng thì sẽ cùng cô lên giường. Đến lúc đó cô sẽ được nhìn."
Người đẹp La sững sờ. Đây mới chính là người "Lãnh, khốc, cuồng, kiêu ngạo, tà, ác, bá" của lời đồn hay sao? Người này thật là vô sỉ! Sao lại có thể nói về loại chuyện này trần trụi đến như vậy? Sao có thể nói ra mà mặt không đổi sắc như vậy được? Uy, chị không biết đỏ mặt hay sao? Chỉ trong nháy mắt La Phỉ lại đỏ mặt thay cho người kia.
"Nếu chị xem hết sạch người em rồi lại nói không thích thì chẳng phải em rất thiệt hay sao?" La mỹ nhân với cái nhìn xa trông rộng mà nói điều có thể xảy ra - mà thực chất là cố tình kéo dài thời gian!
Lão bản Cẩm cũng rất thực tế: "Nha, vậy thì bỏ đi. Dù sao có nhìn tôi thì cũng chẳng khác gì nhìn khúc gỗ."
Trong nháy mắt Người đẹp La nổi giận: "Vậy sao được! Khúc gỗ đâu phải vóc người a? Bên trong bộ quần áo ấy chị có được đẹp như em không? Hẳn là cái áo trong của chị chẳng khác gì áo bà cô, khuy áo thì xộc xệch. Còn em thì có mặc áo trong hay không cũng chẳng sao, như vậy cũng là đỡ tốn vải vóc đi!"
Lão bản Cẩm nhìn cô giương nanh múa vuốt mà thờ ơ: "Cô còn muốn đùa tới khi nào nữa? Tôi không có bản lãnh lớn như vậy để cùng cô trêu đùa!"
La Phỉ cuống quýt: đã đi được đường tránh xa như vậy, làm sao chị vẫn không quên a! Cũng không phải là đạo diễn phim A_V, sao chị cứ đòi em phải cởi hết cho bằng được như vậy?
"Chị à, mình có thể đợi đến đêm khuya tĩnh lặng rồi cùng nhau tắm uyên ương có được không?"
"Không được!" Cẩm Vô Song cự tuyệt!
"Thế này thì..." Lão bản Cẩm thật là khó hầu hạ. Người đẹp La thật phiền muộn! Mà Cẩm Vô Song thì mỉm cười xem kịch vui.
La Phỉ hít một hơi thở. Áo, quần, áօ ɭót, qυầи ɭót. Rốt cục là thân mình đỏ hồng, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước Cẩm Vô Song: "Thế nào? Em trông được chứ?"
Đến lượt Cẩm Vô Song giật mình. Cô không ngờ người này lại làm thật. Một lần nữa cô lại đoán xem lòng dạ người này! Cùng là phái nữ, cô không thừa nhận cũng không được, thân thể của người trước mắt này thật là xinh đẹp. Mặc dù tầm vóc người này chưa tính là tuyệt mỹ, nhưng khung xương rất cân xứng, vòng eo nhỏ nhắn, làn da tuyết trắng cùng mái tóc óng mượt, trông thật là rung động lòng người. Cô mỉm cười: "Rất đẹp!"
Cẩm Vô Song bước tới vô cùng nhẹ nhàng mà ôm lấy La Phỉ khiến người này cứng đờ. Thấy vậy Cẩm Vô Song cười đến là vui vẻ. Tình nhân cái gì chứ, chỉ là đùa cô một chút thôi mà!
Một bàn tay cẩn thận đè lên eo của La Phỉ, tay kia nâng cằm cô lên trong khi vẫn cười cười. Đầu tiên cô trêu chọc bằng cách khẽ cắn bờ môi của La Phỉ, sau đó lướt đầu lưỡi vào khoang miệng của người ta rồi từ từ khiêu khích, trêu chọc --
Người nào đó biến thành tảng đá. . TruyenHD
Cẩm Vô Song trượt tay đến bên đùi La Phỉ, tay kia vẫn là "ôn nhu" đè lại cằm La Phỉ... Ừm, nói thật lòng nha, thật ra thì cô sợ người này lại cắn mình. Nếu thấy cô ta có biểu hiện khác thường cô sẽ lập tức đem cằm kia bóp nát -- tay còn lại trượt xuống sờ tới địa phương nguy hiểm nào đó, cái nơi như sa mạc. Trong khi hai cái chân nhỏ thì lại run lên rẩy lẩy bà lẩy bẩy --
Cẩm Vô Song bât cười ha ha, cô cực kì hài lòng: "Rất tốt! Tối nay thị tẩm thôi!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Làm phía trước đáng thương đụng phải đầu 007 đồng chí thêm hơn chương một! I love you! (o)~
Cẩm lão bản:...
Cùng Cẩm lão bản ở chung một chỗ với Tiểu Phỉ Thúy
Edited: Edit đến đoạn có cái hun "ôn nhu" của Cẩm mà mỉm cười (do chưa có tg thưởng thức), đến khi beta lại thì phì cười. Tối đến đang tắm, chợt nhớ đến lại bật cười hị hị... sao giống như đang làm xiếc với rắn hổ chúa vậy hả Cẩm?