Chương 2

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Hề Thời ngủ một giấc an ổn, sau khi thức dậy cô kéo tấm rèm ra nhìn thấy mặt trời, đột nhiên cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống.


WeChat lại nhận được mấy tin nhắn.



Mấy tin nhắn của đám chị em plastic hôm kia cô cũng chưa trả lời, bọn họ vẫn tiếp tục bám riết không tha mà “quan tâm”.


Hề Thời chỉ đơn giản xóa bạn tốt từng người một.


Cô biết ở trong đám chị em này cô không được chào đón cho lắm, một là bởi vì mọi người tụ hợp lại với nhau chỉ khoe khoang của cải, mà nhà họ Trần mấy năm nay chỉ còn cái danh, chứ nội bộ đã sớm không còn dư dả tiền bạc gì, hai là bởi vì bản thân mình mặc dù trong nhà không có tiền nhưng lại có tầng quan hệ kia với Giang Hành Triệt, cho dù Giang Hành Triệt lạnh nhạt với cô hơn đi chăng nữa thì qua mấy năm, cô đều sẽ xuất hiện với cái danh vị hôn thê dưới nhiều hoàn cảnh, như vậy ít nhiều gì cũng sẽ dẫn tới sự ghen ghét.


Hề Thời xóa bạn tốt xong, cô tải vài app tìm việc làm.


Nửa năm trước cô đã tốt nghiệp đại học rồi, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình sắp phải gả cho Giang Hành Triệt làm phu nhân toàn thời gian, cho nên cô không đi tìm việc làm, kết quả bây giờ cô đã gần như bỏ lỡ mùa tuyển dụng của các công ty, không dễ tìm việc làm cho lắm.


Chuyên ngành đại học của Hề Thời ít được chú ý, không dễ để tìm được một công việc tương xứng, cô lướt lướt rồi lại tìm tìm trên app, cả một ngày vẫn nộp không ít sơ yếu lý lịch.


Liên tiếp mấy ngày, Hề Thời nhốt mình trong khách sạn tìm việc làm, nhưng đại đa số lý lịch mà cô nộp ra ngoài đều như đá chìm đáy biển, có lời hồi âm thì cơ bản đều là tin từ chối.


Hề Thời nhìn tin từ chối, tuy rằng hơi chán nản nhưng cô cũng cảm thấy bình thường.



Khi học đại học người khác đều bận thực tập, bận nghiên cứu, chỉ có cô một lòng một dạ nhào vào trên người Giang Hành Triệt, cho nên hiện tại sơ yếu lý lịch của cô trống rỗng, không hấp dẫn chút nào.


Nhưng chi phí khách sạn vẫn phải trả từng ngày, cứ tiếp tục như vậy thì thật sự phải ăn ngủ đầu đường rồi.


Hề Thời gãi đầu thở dài, sau khi nộp đi không biết bao nhiêu bản sơ yếu lý lịch, cuối cùng cô cũng nhận được một tin hồi âm không phải là lời từ chối.


“Công ty văn hóa truyền thông Ngu Hạ, thông báo phỏng vấn quản trị viên tập sự.”


Hề Thời kích động đến mức thiếu chút nữa muốn nhảy lên.


Thành phố B là trung tâm văn hóa chính trị, công ty văn hóa truyền thông lớn nhỏ nhiều vô số kể, Hề Thời chưa từng nghe nói tới công ty Ngu Hạ này, trước tiên cô tìm kiếm trên mạng một chút, tuy rằng công ty không lớn nhưng thủ tục đầy đủ, thoạt nhìn vẫn tính là chính quy, bên dưới có một vài idol không biết tên.


Thời gian phỏng vấn là ngày mai.


Hề Thời sửa soạn cho bản thân một chút, trước khi ra cửa còn nở một nụ cười thật tươi trước gương, sau đó dựa theo địa chỉ trên email, cô đến địa điểm phỏng vấn sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, ở trong một tòa văn phòng có hoàn cảnh không tệ lắm.


Hề Thời đăng ký ở quầy lễ tân rồi chờ nửa tiếng, người phỏng vấn bảo cô đi vào.


Trong phòng phỏng vấn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng trang giấy lật qua lật lại, Hề Thời thở ra một hơi nói với bản thân mình rằng đừng căng thẳng, lúc đi vào, cô nhìn thấy người phỏng vấn hình như đang cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của cô.



Hề Thời chào hỏi hai người phỏng vấn rồi ngồi xuống ghế ở đối diện, cô khép chân lại, hai tay đặt trên đầu gối.


Người phỏng vấn dường như đã xem hết sơ yếu lý lịch của cô, ngẩng đầu chuẩn bị đặt câu hỏi cho cô: “Cô Hề, đúng không?”


Hề Thời nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đúng vậy.”


Cô phát hiện ra lúc người phỏng vấn ngẩng đầu nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó quan sát cô từ đầu tới chân.


“Vì sao trong sơ yếu lý lịch của cô Hề lại không có ảnh chụp kèm theo?”


Hề Thời không ngờ rằng vấn đề đầu tiên người phỏng vấn hỏi mình lại là chuyện này.


“Ừm,” Cô suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Sơ yếu lý lịch do phần mềm tìm việc tự đồng điền thông tin, trên đó không để chỗ chèn thêm ảnh chụp.”


Người phỏng vấn gật gật đầu, lại hỏi cô thêm mấy vấn đề liên quan đến công ty.


Hề Thời cảm thấy mình trả lời khá tốt.


Trả lời xong câu hỏi cuối cùng, cô căng thẳng quan sát vẻ mặt của hai người phỏng vấn.


Hai người phỏng vấn ghé đầu vào nhau nói gì đó, sau đó một người trong đó gật đầu cười cười với cô: “Làm phiền cô Hề chờ một chút, công ty chúng tôi có một người phỏng vấn khác muốn gặp cô một lần.”


Lần đầu tiên Hề Thời tìm việc làm nên cô cũng không biết quá trình phỏng vấn tiêu chuẩn là như thế nào, cô gật đầu một cái: “Được.”


Chỉ chốc lát sau, phòng phỏng vấn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi tiến vào, không phải âu phục giày da không như hai người phỏng vấn kia, người đàn ông này ăn mặc giản dị, dáng vẻ thoạt nhìn coi như là hiền lành.


Hề Thời cảm thấy người đàn ông vừa bước vào liền nhìn chằm chằm mình từ đầu tới chân không sót chỗ nào, nhưng hiện tại cô rất cần công việc này, thế là cô nuốt nước bọt một cái, ngồi thẳng hơn một chút.


Diệp Sâm ngồi xuống, anh không nhìn người trước mà trực tiếp cầm lấy sơ yếu lý lịch của Hề Thời ở trên bàn, nhanh chóng lướt qua.


Nhìn dáng dấp thì đây có lẽ là người lớn hơn hai người phỏng vấn kia, bàn tay đặt trên đầu gối của Hề Thời không khỏi siết chặt.


Gần đây Diệp Sâm đang đau đầu vì tiến cử thực tập sinh đi thi đấu lần này, công ty có tất cả bốn slot, còn slot cuối cùng chưa quyết định, anh xem qua sơ yếu lý lịch trước mắt, phát hiện ra trên sơ yếu lý lịch hình như không có ảnh chụp, thế là anh mới ngẩng đầu.


Vừa nhìn một cái, đôi mắt lập tức sáng lên, anh đã hiểu rõ vì sao bộ phận nhân sự HR thường xuyên thấy nữ minh tinh xinh đẹp vừa rồi lại kích động như vậy, nhất định phải bảo anh tới gặp một lần.


Khí chất của cô gái rất sạch sẽ, ăn mặc cũng cực kỳ đơn giản, thậm chí cũng không trang điểm gì, nhưng gương mặt đó quả thật là khiến cho người ta nhìn rồi thì khó có thể rời mắt.


Khuôn mặt không phải là kiểu quá xinh đẹp nhưng ngũ quan lại tinh xảo, đôi mắt nai tơ, da trắng như sứ, khuôn mặt nữ chính của phim thần tượng vườn trường, cô chỉ đứng ở đó thôi đã khiến Diệp Sâm không nhịn được mà muốn đặt cô ở vị trí center nhóm nhạc nữ.


Diệp Sâm kiềm chế nội tâm kích động, anh ngồi hơi nghiêng về phía trước, nở nụ cười với Hề Thời, hỏi: “Cô Hề, tôi là người phụ trách bên bộ phận quản lý nghệ sĩ, tôi muốn hỏi cô vài câu được không?”


Bộ phận quản lý nghệ sĩ? Hề Thời nghe xong mà trong lòng hơi mờ mịt, nhưng cô vẫn gật đầu một cái.



Diệp Sâm hỏi ngay vào điểm quan trọng nhất: “Hiện tại tình trạng quan hệ tình cảm của cô Hề như thế nào? Có bạn trai chưa?”


“Hả?” Hề Thời không nghĩ tới anh sẽ hỏi chuyện này, cô hơi nghi ngờ mà a lên một tiếng.


Cô nhìn Diệp Sâm, người đàn ông với vẻ mặt đứng đắn, giống như là không có ý gì khác, thế là cô lắc đầu: “Không có.”


Nói đến tình cảm, Hề Thời vẫn nhớ tới Giang Hành Triệt.


Thậm chí bây giờ cô cũng không rõ ràng, lúc mình từng tự nguyện đơn phương, lúc mình lên giường với Giang Hành Triệt, quan hệ của hai người có tính là bạn trai bạn gái hay không.


Hay là trong mắt Giang Hành Triệt, cô chỉ là một công cụ không dùng thì phí mà thôi.


Hề Thời đột nhiên cúi thấp đầu.


Diệp Sâm tiếp tục hỏi: “Vậy cô Hề có năng khiếu gì không, tài nghệ, hát nhảy, rap, các kiểu.”


“Hả?” Hề Thời lại ngẩng đầu, suy nghĩ bị kéo đến vấn đề vừa rồi của Diệp Sâm.


Năng khiếu, tài lẻ, hát nhảy… rap?


Bây giờ phỏng vấn một quản trị viên tập sự không chỉ hỏi tình trạng quan hệ tình cảm mà còn phải hỏi đến tài nghệ sao?


Hề Thời lại căng da đầu thành thật trả lời: “Khiêu vũ, ừm, khi còn bé tôi có múa ba lê mấy năm, có điều bây giờ đã không múa nữa, hát thì biết hát nhưng hát không hay lắm, về phần rap…,” Hiểu biết của Hề Thời đối với rap thật sự là có hạn, trong ấn tượng của cô, đó đại khái chính là một loại công phu miệng lưỡi yo yo yo, cô cố gắng nhớ đến những việc mình trải qua mà có thể liên quan đến rap, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Khi còn bé tôi từng tham gia thi đấu đọc diễn cảm ở trường nhận được thưởng, có tính là rap không?”


Lúc nghe thấy thi đấu đọc diễn cảm, nụ cười trên mặt Diệp Sâm cứng ngắc trong phút chốc.


“Được.” Anh gật đầu, hít vào một hơi.


Ngoại trừ rap ra thì những đáp án này cũng không vượt ngoài dự đoán của anh.


Không sao, hát nhảy rap không được đều OK, chỉ cần có khuôn mặt là được rồi.


Thực tập sinh tài năng có thực lực hát nhảy đều tốt thì nhiều đó, nhưng có mấy người thực sự nổi tiếng? Trong thế giới thực tế lại tàn nhẫn này, cái gì cũng có thể đóng gói được, phế vật cũng có rất nhiều người thích, nhưng chỉ có sắc đẹp mới thực sự là tài nguyên khan hiếm, giá trị nhan sắc là chính nghĩa.


Diệp Sâm gần như đã xác định được ứng cử viên, anh lại quét mắt qua sơ yếu lý lịch của Hề Thời ở trước mặt, cuối cùng ngẩng đầu, hai tay đặt trên bàn, mỉm cười với Hề Thời: “Là thế này cô Hề à, chúng tôi cảm thấy vị trí quản trị viên tập sự này có thể không phù hợp với cô lắm.”


Lúc Hề Thời nghe tới đó thì trong lòng lập tức lộp bộp một cái: “Tôi…”


Diệp Sâm: “Chúng tôi cảm thấy điều kiện của cô khá tốt, muốn hỏi cô xem cô có hứng thú trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty chúng tôi không.”



Trên mặt Hề Thời viết dấu chấm hỏi: ?


Diệp Sâm vừa thấy cô gái này không quan tâm đến giới giải trí cho lắm, đoán chừng cô cũng không theo đuổi thần tượng, cho nên anh đổi cách nói: “Chính là bây giờ cô ký hợp đồng với công ty chúng tôi, chúng tôi đưa cô ra mắt trong giới giải trí, làm minh tinh.”


Hề Thời hít vào một hơi, sau đó cô cười khan một tiếng, nhớ lại những kỹ năng cần thiết của nữ minh tinh: “Ừm, chuyện đó, tôi không biết mấy cái hát nhảy rap mà anh nói, ừm, tôi cũng không biết diễn xuất.”


Diệp Sâm cười đến vô cùng mê hoặc: “Không sao, cô có gương mặt.”


Hề Thời: “... … …”


Diệp Sâm: “Cô có xem qua chương trình thi đấu tuyển chọn nhóm nhạc nam năm ngoái không? Năm nay tổ chương trình làm phiên bản nữ, gọi là , chúng tôi muốn lấy danh nghĩa công ty chúng tôi tiến cử cô đi dự thi, nếu như Hề tiểu thư có thể tham gia thì tôi tin cô nhất định có thể vào nhóm debut.”


Hề Thời nhớ lại năm ngoái một chút, chương trình này rất hot, hot đến độ ngay cả người không theo đuổi thần tượng như cô cũng từng nghe nói tới, đại khái chính là hơn một trăm thực tập sinh cùng nhau luyện tập mấy tháng, cuối cùng chọn ra mười người để tạo thành một nhóm.


Diệp Sâm nhìn Hề Thời bằng ánh mắt đầy mong chờ.


Hề Thời nghĩ đến tình cảnh túng quẫn sắp lưu lạc đầu đường xó chợ của mình trước mắt, sau đó cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh tất cả các thực tập sinh ở ký túc xá trong chương trình năm ngoái.


Cô đột nhiên hỏi Diệp Sâm: “Nếu như tôi đi tham gia thi đấu thì trong thời gian thi có phải là được bao ăn ở không?”


“Hả?” Diệp Sâm nghe được ba chữ “bao ăn ở” thì suýt chút nữa không kịp phản ứng, sau đó anh lại gật đầu theo phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên, đương nhiên là bao ăn ở.”


Hề Thời: “Vậy tôi muốn đi thử một chút.”


Diệp Sâm mở to miệng, có đánh chết anh cũng không nghĩ tới cuối cùng việc này thành công nhờ ba chữ “bao ăn ở”.




Hề Thời kết thúc phỏng vấn, quay về khách sạn, Wechat của Diệp Sâm gửi từng tin nhắn đến cho cô.


Anh bảo cô ngày mai bắt đầu đến công ty để luyện tập màn biểu diễn đầu tiên trên sân khấu với ba thực tập sinh cố định còn lại.


Hề Thời trả lời OK.


Cô ở trong khách sạn điên cuồng kéo thanh tiến độ để xem nhanh mấy tập năm ngoái, sau đó cô phát hiện ra mặc dù có một trăm người dự thi nhưng trên thực tế thì người có hiệu quả ống kính cũng không được bao nhiêu, ngoại trừ thành viên nhóm debut và một vài thí sinh có một chút phong cách đặc biệt thì cả đa số người trong chương trình đều không có danh tiếng.


So với chương trình năm ngoái, Hề Thời thực sự không hề cảm thấy nếu không biết hát cũng không biết nhảy càng không biết rap thì mình ở trong chương trình cũng có thể nổi tiếng, nhưng mà cũng không sao cả, tổ chương trình có thể bao ăn ở đã là rất tốt rồi.


Một bên khác, Diệp Sâm ký kết được với Hề Thời thì phấn khích đến mức đi tới đi lui trong văn phòng.


Hôm nay vừa nhìn thấy cô, trong đầu anh liền tự động lên kế hoạch xong cho con đường mấy năm tiếp theo rồi.


Đầu tiên là tham gia lập nhóm debut, lấy bề ngoài đảm đương hình tượng thiếu nữ khí chất thanh thuần, sau khi tích lũy được độ hot thì lại đưa đi quay phim, khuôn mặt này nếu chỉ để ở trong nhóm nhạc nữ thì cực kỳ đáng tiếc, nhất định phải đóng phim, không có kinh nghiệm diễn xuất cũng không sao, quay vài bộ phim ngọt ngào không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất nhiều, phù hợp với hình tượng tiểu bạch hoa của bản thân cô từ từ cọ xát, quay thêm mấy bộ thì kỹ thuật diễn xuất cũng có thể luyện ra được, chỉ cần nhan sắc không tàn thì tương lai sẽ xán lạn.


Diệp Sâm nghĩ đi nghĩ lại, anh không kịp chờ đợi mà cầm điện thoại lên bắt đầu liên hệ với tổ chương trình , nói thực tập sinh thứ tư mà bọn họ tiến cử dự thi đã được quyết định xong rồi.


Chỉ có điều lúc cầm điện thoại lên anh cười đến phấn khích bao nhiêu thì lúc để điện thoại xuống vẻ mặt lại sụp đổ bấy nhiêu.


Trợ lý nhỏ nhìn vẻ mặt của Diệp Sâm, cô ấy nhịn không được hỏi một câu: “Anh Diệp, làm sao vậy?”



Diệp Sâm mắng một câu thô tục.


Bởi vì công ty bọn họ lần lữa chưa gửi thông tin của thực tập sinh dự thi thứ tư nên tổ chương trình đã đưa slot cho một công ty lớn khác.


Đây rõ ràng là bắt nạt công ty bọn họ nhỏ, slot nói đổi là đổi.


Nhưng mà ba thực tập sinh trước Hề Thời đã sớm quyết định rồi, hợp đồng cũng đã ký hợp đồng với tổ chương trình, bây giờ muốn để Hề Thời thay thế một trong ba người đó thì không khả quan lắm.


Diệp Sâm hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, bấm gọi tổ chương trình lần nữa.


Nhận được câu trả lời giống như vừa rồi, chỉ có điều thêm được một câu, để bày tỏ lòng áy náy và tương lai còn muốn tiếp tục hợp tác với công ty các anh, chúng tôi có thể đổi cho các anh thành một slot giới thiệu trong chương trình của tổ chương trình bên cạnh.


Chương trình có vòng sơ tuyển trước khi bắt đầu, slot giới thiệu chính là người này không cần tham gia sơ tuyển mà trực tiếp tiến vào ghi hình tập đầu tiên của vòng loại.


Sau khi Diệp Sâm nghe được mấy chữ thì nhướng mày lên.




Ngày hôm sau, Hề Thời đến công ty rất sớm.


Diệp Sâm không đưa cô đến phòng luyện tập mà đưa cô đến văn phòng.


Anh nói cho Hề Thời biết chuyện tổ chương trình đã đưa slot cho công ty lớn mà mình mới biết hôm qua.


Hề Thời nghe xong, cô có một loại cảm giác bị lừa gạt.


Diệp Sâm nói xong, bản thân cũng cảm thấy mình giống như một tên lừa đảo, mặc dù anh không có lừa cô.


Sau đó anh nghĩ đến slot dự thi đổi được, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Hề Thời, là gương mặt học sinh tốt tiểu bạch hoa vô hại tiêu chuẩn.


Anh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.


Hề Thời mím môi, cô khảy ngón tay, có chút uể oải: “Vậy có phải là tôi có thể tiếp tục đi tìm việc làm rồi không?”


Hợp đồng cô ký là hợp đồng môi giới, không phải là hợp đồng lao động, chỉ cần không phát triển trong ngành giải trí thì sẽ không trì hoãn việc cô tìm công việc bình thường.


Diệp Sâm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh quyết định chắc chắn.


Chương trình gì cũng không quan trọng, đi chơi một vòng thì đi chơi một vòng, từ bây giờ trở đi tích lũy kinh nghiệm ống kính mới là quan trọng nhất.


Anh xác định, chỉ dựa vào khuôn mặt cảnh đẹp ý vui này, chỉ cần cô tham gia thì tổ chương trình chắc chắn sẽ cho ống kính.


Đối với một người mới mà nói thì không có gì quan trọng hơn khuôn mặt.


Diệp Sâm: “Tôi đã sắp xếp một chương trình khác cho cô.”


“Cũng bao ăn ở.” Anh nhấn mạnh.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]