- Cùng với Diệp Trần so khí thế!
Bắc Minh Huy cười nhạt, chợt hắn dùng chân nguyên truyền âm cho Diệp Trần.
- Cẩn thận, Thiên Hổ Bào Hao của hắn rất cổ quái, ẩn chứa ý chí trùng kích, có thể chấn động không gian.
- Ta đã thấy!
Diệp Tràn gật đầu, ở trên cổ địa hoang dã, Yến Phượng Phượng cùng với Mặc Sĩ của gia tộc Thiên Hổ thuộc bộ tộc nửa yêu giao thủ qua. Lúc đó, bản thân hắn cũng đã thấy Mặc Si thi triển Thiên Hổ Bào Hao. Uy lực tuy rằng xa xa không được như Hổ thiếu, thế nhưng về bản chất là như nhau.
- Xem chiêu!
Hổ thiếu phát sinh rống giận, thân hình nhoáng lên, một trảo bổ tới..
Lần này, Hổ thiếu không có bảo lưu thực lực như lúc nãy nữa. Mười thành thực lực của hắn đều được thi triển, yêu lực hình thành hổ trảo thật lớn tạo ra thanh thế rất lớn.
Thần sắc Diệp Trần không hề thay đổi, hắn bước tới một bước nghên ngang tiếp đón. Phá Tà Kiếm cũng đã được rút ra khỏi vỏ.
Diệp Trần khác Bắc Minh Huy. Bắc Minh Huy đối mặt với Diệp Trần không có đến bao nhiêu thời gian phản ứng. Mười thành thực lực cũng chỉ có thể thể hiện được tám phần. Mà kiếm bộ của Diệp Trần cực nhanh, tuy xuất sau nhưng đến trước, không chỉ nhanh hơn Hổ thiếu mà khả năng xuất thủ cũng vượt xa so với đối phương. Phá Tà Kiếm lóe lên, trong hư không xuất hiện một điểm hàn tinh.
Xuy!
Hổ thiếu không thể nào nghĩ được, chính mình xuất chiêu trước nhưng vẫn bị rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy hộ thể chân nguyên sẽ bị đâm thủng, cái đuôi sau lưng hắn vòng lên phía trước, định cùng với Diệp Trần lâm vào cục diện lưỡng bại cầu thương. Hắn có đủ tự tin, chính mình nhiều nhất chỉ bị vêt thương nhẹ, còn Diệp Trần chính là bị thương rất nặng.
Thân thể yêu thu so với thân thể của nhân loại cường đại hơn rất nhiều.
Chỉ là! Hắn đã tính sai.
Diệp Trần sau khi đâm ra một kiếm liễn triệt thoái về phía sau một bước. Cái đuôi của Hổ thiếu cũng chỉ vừa lướt qua ngực Diệp Trần. Mà hổ trảo yêu lực kia cũng không thể nào làm Diệp Trần bị thương được.
Leng keng!
Vai của Hổ thiếu bị đâm một kiếm, hỏa tinh văng khắp nơi. Áo giáp Hổ thiếu mặc bên trong cũng không phải vật phàm. Chỉ sợ nếu không phải mà bán cực phẩm áo giáp đỉnh phong thì cũng phải là ngụy cực phẩm áo giáp.
Khóe miệng tràn ra tiên huyết, Hổ thiếu liếm liếm môi, nuốt tiên huyết vào bụng. Hắn hung hăng nói:
- Thảo nào cuồng vọng như vậy. Nguyên lại kiếm pháp của ngươi đã thành một phái riêng.
Đối mặt với khoái kiếm của Diệp Trần, Hổ thiếu chỉ bị một vết thương nhẹ là nhờ vào ngụy cực phẩm áo giáp.
- Tốc độ kiếm pháp nhanh như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Thanh niên tóc dài và tông phát nữ tử hai mắt sáng ngời.
- Thế nhưng thực lực của ta cũng không chỉ có như vậy. Hãy kiến thưc một chút thực lưc chân chính của ta đi!
Thân thể Hổ thiếu ở trong hư không trong nháy mắt biến hó thành một con hổ màu bạc cao mấy trượng, dài mười mấy trượng. Hổ văn in trên trán hắn hai chữ " Vương Thiên" oai vũ mênh mông cuồn cuộn, tỏa ánh hào quang ra tám hướng.
- Huyết mạch Thiên Hổ quả thực nồng nặc đến cực điểm.
Thiên Hổ chân chính, da lông có màu bạch kim. Mà màu lông bản thể của Hổ thiếu là màu bạc, xem ra chỉ còn kém chút xíu nữa là có thể đạt tới màu bạch kim.
Sau khi biến hóa thành bản thể, chiến lực của Hổ thiếu lần thứ hai được đề thăng. Cái đuôi dài của hắn giống như muốn xé ngang trời, chỉ dao động không thôi mà đã khiến cho không gian đứt gãy.
Nhưng cho dù Hổ thiếu có lấy bản thể ra tác chiến, đối mặt với Diệp Trần cũng không thể nào chiếm được một điểm thượng phong. Ngược lại bản thân hắn còn bại nhanh hơn. Trên người lưu lại một vết kiếm, tiên huyết đầy người.
Diệ Trần cường đại không chỉ chấn kinh Hổ thiếu mà cũng chấn kinh những thiên tài khác ở Chân Linh đại lực và Huyết Thiên đại lục. Thiên tài ở Chân Linh đại lục thì hoàn hảo, dù sao danh tiếng của Diệp Trần ở đây rất lớn. Thế nhưng thiên tài ở Huyết Thiên đại lục cũng là lần đầu tiên nhận thức Diệp Trần. Bọn hắn thấy Diệp Trần có thể khiến cho Hổ thiếu đứng thứ tư trong bát đại yêu thiếu trở nên thê thảm như vậy cũng khiếp sợ không thôi. Trong mắt mở trừng trừng vào tràng cảnh trước mắt, bọn họ không thể tin được những gì đang diễn ra.
- Chỉ sợ người này không phải là một nhân vật đơn giản ở Chân Linh đại lục!
Thanh niên mũi ưng nhìn chằm chằm vào trận chiến, con mắt híp lại.
- Ha ha! Thực lực như vậy, cũng không cần lo lắng. Chỉ sợ lấy thực lực của hắn cũng không thể nào là đối thủ của ngươi.
Tông phát nữ tử buông ra một hơi thở dài. Từ biểu hiện của Diệp Trận, thực là rất kinh diễm. Lấy tu vi Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng mà có thể áp bách Sinh Tử huyền quan đệ nhị trọng đỉnh phong như Hổ thiểu không thể dậy nổi. Nhưng vẫn còn kém hơn thanh niên tóc dài.
Phải biết rằng người thanh niên tóc dài này, ở mười năm trước đã được liệt vào bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh. Ở Chân Linh đại lục, thực lực cũng rất gần với La Thiên.
- Đích xác không cần lo lắng. Chỉ là đây không phải là chiến lực của cùng của hắn.
Thanh niên tóc dài nói.
- Lẽ nào hắn còn chưa thể hiện hết chiến lực của bản thân.
Tông phát nữ tử nghi hoặc hỏi lại.
Trong khi đó Hổ thiếu càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng vô lực. Mặc kệ hắn tấn công Diệp Trần như thế nào cũng không gây ra uy hiếp đối với Diệp Trần. Ngược lại Diệp Trần chỉ cần tùy ý chém ra một kiếm là có thể lưu lại trên người hắn một vết thương. Biến hóa thành bản thể khiến cho chiến lực của Hổ thiếu đại tăng. Nhưng ngựa cực phẩm áo giáp cũng vì thế mà bị thu liễm vào trong cơ thể, lực phòng ngự giảm xuống rất nhiều.
- Ghê tởm!
Hổ thiếu đứng trên không trung, yêu lực dâng trào hướng tới Diệp Trần oanh tác một cách điên cuồng. Hắn dự định lấy tu vi cao hơn để áp chế đối phương.
- Tàn Nguyệt!
Diệp Trần một thân áo lam bay phấp phới, một kiếm thẳng tắp chém uống. Kiếm kính Tàn Nguyền xuyên quan yêu lực đánh lên thân thể Hổ thiếu, tiên huyết văng khắp nơi.
- Thiên Hổ Bào Hao!
Hổ thiếu một thân đẫm máu những vẫn hăng hái chiến đấu. Rốt cuộc hắn cũng thi triển ra năng lực thiên phú của mình là Thiên Hổ Bào Hao. Dưới trạng thái bản thể, uy lực của Thiên Hổ Bào Hao còn lớn hơn gấp mấy lần. Không gian bị chấn động mà nứt vỡ.