Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
Chu Liệt Dương lạnh giọng nói:
- Vào đi.
Cửa mở, sĩ binh đại đội trưởng khom người đi vào, hắn đùa:
- Nhân vật mà ngài chú ý đã đến Cuồng Phong Thành, trước mắt đang ở Kim Hoa đại tửu lầu,ngài xem vàng và linh thạch...
- Vàng và linh thạch không thiếu của ngươi đâu, tiếp tục giám sát.
- Cái này, không phải nói người đến thì sẽ đưa luôn cho bọn ta sao?
Chu Liệt Dương ánh mắt như đao, quét qua mặt đối phương,
- Ngươi sợ ta không trả cho ngươi sao? Mười vạn lạng vàng và một trăm miếng hạ phẩm linh thạch đối với ta chẳng là gì, ngược lại, nếu như để tên tiểu tử đó chạy, ngươi sẽ không nhận được một xu, mà còn phải trả bằng chính mạng sống của mình.
- Vâng, vâng.
Sĩ binh đại đội trưởng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong, nhưng trước đối phương, toàn thân không ngừng vã mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy.
- Được, ra ngoài đi.
Đợi đối phương rời đi, Chu Liệt Dương nhếch miệng cười, Diệp Trần, không còn cao tầng Lưu Vân Tông bảo hộ, để ta xem lần này ngươi chạy được đi đâu.
Ngủ thẳng đến gần chập tối, Diệp Trần mới tỉnh dậy, làn da cứng như sắt luyện không hề bị nước nóng làm cho nhăn nheo, mà còn tăng thêm bạo phát lực.
Thay một bộ y phục sạch sẽ, Diệp Trần ra khỏi phòng, đi thẳng xuống lầu.
- Khách quan, để ta dẫn ngài xuống phòng ăn.
Tửu lầu có rất nhiều tiểu nhị, tiểu nhị trước mắt không phải tiểu nhị lần trước, nhưng đối phương không ngốc, có thể ở một căn phòng đắt tiền như vậy chắc chắn không phải loại khách không trả nổi tiền phòng, dù sao sống một đêm ở Kim Hoa tửu lầu mất năm mươi lạng vàng, đổi thành bạc là năm trăm lạng.
- Ừm!
Diệp Trần gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy đói thật.
Kim Hoả tửu lầu tổng cộng có năm tầng, tầng bốn và tầng năm là phòng dành cho khách, tầng ba và tầng hai là phòng ăn, chỉ có tầng một là đại đường dung nạp được rất nhiều người.
Trong phòng ăn số sáu tầng ba.
Tiểu nhị mở cửa cúi người nói:
- Đây là phòng ăn thượng đẳng của tửu lầu, mời ngài vào.
Bước vào bên trong, Diệp Trần tuỳ ý nhìn qua, bên trong phòng ăn rất tốt, có thể nói là xa hoa, phía Đông có một cửa sổ lớn, có thể nhìn ra đường phố bên ngoài, nhưng những thứ này đối với hắn mà nói không phải quá kì lạ, nhanh chóng thu ánh mắt, Diệp Trần nói:
- Dọn cho ta những món ngon nhất lên đây, ngoài ra chuẩn bị thêm ba bình rượu ngọn, càng thơm càng tốt.
- Vâng, khách quan ngài đợi cho một lát.
Đợi cửa bao phòng đóng lại, Diệp Trần ngồi lên chiếc ghế trước mặt.
Ngắm nhìn một lúc phong cảnh bên ngoài, chán quá không biết làm gì, Diệp Trần lấy từ trong linh giới ra một thanh trường kiếm vẫn còn nguyên trong vỏ.
Keng!
Kiếm rút ra, kiếm khí âm lạnh như nước lóng lánh, sau khi kiếm quang tan đi, có thể nhìn thấy những đường hoa văn rất nhỏ trên thân kiếm, lượn vòng như bàn long.
- Long Tuyền Kiếm, bảo kiếm hàng đầu do Lưu Vân Tông tự rèn luyện, so với Vân Ẩn Kiếm vẫn cao hơn một cấp!
Tay cầm bảo kiếm, Diệp Trần hư không chém xuống.
Xích!
Trong tình huống không vận dụng chân khí, không khí bị kiếm nhận sắc bén cắt đứt, trên đường thông thuận vạn phần, không gặp một tia trở ngại.
Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần thầm nói:
- Long Tuyền Kiếm trên cơ bản là vũ khí tốt nhất mà võ giả bình thường có thể tạo ra, không biết nhân phẩm cấp bảo khí chế tạo thế nào, còn cả một số năng lượng đặc biệt trữ tồn trong đó nữa, có thể tăng cường công kích lực võ giả.
Bảo khí không phải tông môn bình thường có thể chế tạo, cho dù thất phẩm tông môn cũng không làm được, Thiên Phong Quốc bảo khí phần lớn là lưu truyền từ bên ngoài vào, hoặc là phát hiện được trong một số di tích cổ, muốn tự mình chế tạo, khó hơn lên trời, còn khó hơn cả việc tấn thăng lên Tinh Cực Cảnh, chí ít Tinh Cực Cảnh còn có đường để đi, phương pháp chế tạo bảo khí không ai hay biết.
Vân Ẩn Kiếm bị phá huỷ, tạm thời cũng không tìm được hạ phẩm bảo kiếm thích hợp, may mà Long Tuyền Kiếm cũng không tệ, ngoài việc không thể tự phát kiếm khí, mức độ cứng rắn hơn hẳn Vân Ẩn Kiếm, có lẽ sẽ dùng được trong một khoảng thời gian, đương nhiên, có cơ hội thì vẫn nên mua một thanh hạ phẩm bảo kiếm.
Tiếng gõ cửa truyền đến, Diệp Trần cất Long Tuyền Kiếm vào trong Linh Giới Trữ Vật.
Kẹt!
Bốn tiểu nhị bê đồ ăn vào, tiểu nhị đi đầu cười nói:
- Khách quan, Cuồng Phong Thành được xây dựng trên đại thảo nguyên Ma Quỷ, nguyên liệu yêu thú vô số, đặc sản chính là thực đơn yêu thú, ngài thử nếm xem, tuyệt đối tươi ngon hơn thức ăn bình thường.
- Sớm nghe nói có chuyện này, ngươi giới thiệu cho ta đi.
- Được, món này là Phượng Hoàng tung cánh, nguyên liệu là cánh yêu thú cấp ba Xích Luyện Điểu, trải qua mười tám thủ tục nấu nướng mới thành, món này là Lão Thụ Khai Hoa, nguyên liệu là gan yêu thú cấp hai Đản Xà,..., Tiết Tiết Cao, nguyên liệu là Trúc Chi Xà Cao Sơn Lăng Tuyết, yêu thú cấp ba...
Tiểu nhị như được huấn luyện, một hơi kể hết tên kết món ăn trên bàn, không hề dừng lại dù chỉ một lần.
Diệp Trần nếm thử một món trong đó, mùi vị ngon hơn tưởng tượng, đặc biệt hơn là nguyên khí trong thức ăn không hề tán tẫn, đối với người thường mà nói, tuyệt đối là thứ đại bổ.
- Được rồi, các ngươi ra ngoài đi!
Diệp Trần tự rót cho mình một chén rượu, phẩy tay bảo họ ra ngoài.
Có thể là thói quen lâu ngày, trong lúc ăn cơm, Diệp Trần đem linh hồn lực khuếch tán một cách vô thức, trải khắp năm trăm mét vuông quanh phòng.
Ý!
Diệp Trần thoáng nhíu mày.
Trong gian phòng bao bên cạnh.
- Đại đội trưởng, không phải nói người đến là sẽ có tiền sao? Sao còn bắt chúng ta giám sát?
Bên bàn đang có hai người, người nói là binh sĩ thủ thành, chỉ có điều lúc này hắn không còn mặc khải giáp binh sĩ, thay vào đó là một bộ y phục võ giả.
Binh sĩ đại đội trưởng thân khoác trang phục võ giả, nói:
- Người đó thực lực cao hơn dự đoán, không thể chọc giận hắn, bỏ đi, chúng ta tiếp tục giám sát, dù sao chịu đựng từng ấy ngày, nề hà gì một hai ngày còn lại, đến lúc đó một vạn lạng vàng và một trăm miếng hạ phẩm linh thạch sẽ là của chúng ta, chỉ sợ không đủ sức mà tiêu dao ấy chứ?
- Đệ không sợ mệt, chỉ sợ đối phương không giữ lời hứa.
- Không thể thế được! Ta thấy hắn hình như rất có địa vị, chút vàng và hạ phẩm linh thạch đó đối với hắn mà nói chẳng là gì.
- Hi vọng như vậy!
Hai người thanh âm rất thấp, tưởng có thể giấu được mọi người, ai ngờ sớm đã bị Diệp Trần nghe thấy.
- Xem ra là nhắm vào mình? Trọng Nhạc cách đây khá xa, không thể nào, quá nửa là Tử Dương Tông!
Trong Thiên Mộng cổ địa, Âu Dương Liệt, Âu Dương Minh một lòng muốn giết chết mình, Diệp Trần không tin trong chuyện này không có âm mưu của đám cao tầng Tử Dương Tông.
Sắc mặt Diệp Trần bất biến, tiếp tục ăn cơm uống rượu, như không xảy ra chuyện gì.
Dùng xong bữa tối, Diệp Trần quay về phòng nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó.
Một bóng người khoanh chân ngồi trên giường, từ từ thổ ra một ngụm trọc khí.
Thái huyền công trùng thứ sáu, thành.
Thời khắc này, Thuần Quân Chân Khí trong người Diệp Trần không còn tồn tại, thay vào đó là Thái Huyền chân khí tinh thuần cực đại.
Vòng xoắn chân khí do Thái Huyền chân khí hình thành lớn hơn so với vòng xoắn chân khí do Thuần Quân Chân Khí hình thành, màu sắc cực kì tinh thuần, như thuỷ tinh lam nhạt hoá thành khí lưu, hoạt bát mà không mất đi sự trầm ổn, thuần tuý mà không mất đi lực sát thương.
- Tu vi không có tiến triển, nhưng thực lực thì đã tiến thêm một bước, không biết Thái Huyền Công trùng thứ bảy là cảnh giới gì.
Ban ngày đã ngủ đủ nên ban đêm Diệp Trần không cảm thấy buồn ngủ, trực tiếp nhảy xuống giường.
Ưm ư ư a a...
Khiến hắn không biết nói sao, căn phòng cạnh đó thỉnh thoảng lại truyền sáng những tiếng rên rỉ, cho dù hắn chưa từng trải qua chuyện đời, nhưng cũng biết đối phương đang làm gì.
- Ngủ sớm đi! Sớm mai còn lên đường.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần nỗ lực áp chế huyết khí đang sôi trào, quay trở lại giường.
...
- Cái gì, hôm qua mới đến, hôm nay đã đi rồi sao.
Trong một căn phòng khác, Chu Liệt Dương nhướng mày, trầm giọng nói.
Binh sĩ đại đội trưởng cúi đầu nói:
- Vâng, cách đây không lâu hắn đã trả tiền phòng, rời khỏi Kim Hoa tửu lầu, đi về phía Đông.
- Tên đáng ghét, tưởng lần này ta không giết được ngươi sao.
Chu Liệt Dương chỉ cảm thấy hoả khí trong người không có nơi nào phát tiết, một chưởng ấn lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, cô thanh vô tức, chiếc bàn cháy thành hư vô, một chút tro tàn cũng không lưu lại, làm cho binh sĩ đại đội trưởng không dám thở mạnh, chỉ sợ đối phương giết luôn cả mình. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Một lúc lâu sau, Chu Liệt Dương thu hồi nộ khí, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một chiếc hòm, đứng dậy nói:
- Trong này là một vạn lạng vàng và mười miếng hạ phẩm linh thạch.
Nói xong, nhấc chân định rời đi.
Binh sĩ đại đội trưởng ngẩn ra một lúc, cố rặn ra một nụ cười:
- Đại nhân, không phải nói mười vạn lạng vàng và một trăm miếng hạ phẩm linh thạch sao?
- Ngươi còn dám đòi vàng và hạ phẩm linh thạch, có tin ta một chưởng giết chết ngươi không.
Chu Liệt Dương lạnh lùng nói.
- Không, không!
Binh sĩ đại đội trưởng chưa bao giờ cảm thấy oan ức như vậy, chỉ là trước mặt đối phương, ấm ức mấy hắn cũng chịu được, bụng thầm nghĩ: Xem ra ngươi cũng không tin mình giết được hắn, cũng tốt, hi vọng ngươi bị đối phương giết chết.
Ra khỏi tửu lầu, Chu Liệt Dương dưới chân như cưỡi gió, di chuyển nhanh về hướng Đông.
Diệp Trần, lần này tuyệt đối không để ngươi chạy thoát, ta cứ theo sau ngươi, đợi Liệt Sát Đường đường chủ đến, đó sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Lần trước bị yêu thú của Tĩnh Sơn Mạch làm cho bị thương, Chu Liệt Dương tu dưỡng ba tháng mới hồi phục được, nhưng đợi hắn triệt để hồi phục thì đã hay tin Diệp Trần một kiếm trọng thương Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, một Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong cao thủ.
Đối với hắn mà nói là một sự đả kích rất lớn, bởi vì hắn chỉ là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả, đã không còn là đối thủ của Diệp Trần, nếu không, hắn sớm đã một mình truy sát Diệp Trần, mà không phải tìm người giám sát hắn, đợi Liệt Sát Đường đường chủ đến.
Chỉ là trước mắt, Liệt Sát Đường đường chủ vẫn cần nửa ngày thời gian nữa mới tới, đã không còn thời gian nữa.
Ra khỏi thành, Chu Liệt Dương vận khinh công, nhanh như điện xẹt.
Chỉ một lúc, Chu Liệt Dương đã nhìn thấy một thiếu niên đầu đội mũ.
Không nhanh không chậm, Linh hồn lực của Diệp Trần thích phóng đến cực hạn, cảnh vật trong vòng một ngàn mét vuông đều trong cảm tri của hắn.
Ừm! Đến rồi!
Không quay đầu, chỉ dùng mỗi linh hồn lực, Diệp Trần đã vẽ ra được hình ảnh đối phương, là một hán tử trên mặt có vết đao lớn, hình như từng gặp trên cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn, lúc đó đối phương là khách quý được mời đến, cùng chung với những giang hồ khách khác.
Tốc độ không giảm, Diệp Trần đi về nơi ít có người sinh sống.
- Không đúng, không lẽ hắn biết đang bị theo dõi.
Chu Liệt mí mắt hơi động, trước đó hắn dám trực tiếp đi theo Diệp Trần, là vì võ giả qua lại rất nhiều, Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng không ít, không dễ gì khiến người khác chú ý, bây giờ trong vòng mấy dặm vuông, gần như không có lấy một bóng người.
Đúng lúc này, Diệp Trần quay người, nửa cười nửa không nhìn hắn.
Chạy!
Không kịp nghĩ điều gì, Chu Liệt Dương chân khí vận chuyển đến cực hạn, quay người bỏ chạy.
- Chạy đi đâu!
Không biết từ lúc nào, lại một Diệp Trần nữa xuất hiện sau lưng Chu Liệt Dương, chặn đứng đường lui của hắn.
Chuyện gì vậy?
Chu Liệt Dương quay đầu nhìn, thân ảnh Diệp Trần đầu tiên tiêu tan theo gió, là một chân khí tàn ảnh, không phải người thật.
- Ngươi muốn làm gì?
Chu Liệt Dương giả vờ bình tĩnh.
Ngón tay chạm vào Linh Giới Trữ Vật, Diệp Trần thản nhiên nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, thân phận giang hồ của ngươi chỉ là vỏ bọc, kì thực ngươi là trưởng lão Tử Dương Tông, ta nói có đúng không.
Dưới thất phẩm tông môn, thực lực đạt đến Bão Nguyên Cảnh tầng thứ mới có tư cách trở thành ngoại trưởng lão, đương nhiên, nếu như trước đó là thân phận đệ tử, thì tạm thời không thể trở thành ngoại trưởng lão, đợi tu vi đạt, trực tiếp trở thành nội trưởng lão, nắm một phần quyền lực tông môn.
- Nói gì vậy, ta chỉ là một khách giang hồ mà thôi.
Diệp Trần cười lạnh, Long Tuyền Kiếm xuất hiện trên tay.
- Không cần lãng phí tâm cơ, hôm nay ngươi khó lòng thoát khỏi cái chết.
Chữ chết vừa rời khỏi miệng, Long Tuyền Kiếm không biết xuất vỏ từ lúc nào, dưới sự điều khiển của Diệp Trần, một kiếm chém chết Chu Liệt Dương đang đứng cách đó mười bước.
Chu Liệt Dương sớm có chuẩn bị, hoả hệ chân khí quanh người sôi trào, hoá thành một khối hoả cầu cự đại, nhiệt độ của khối hoả cầu rất cao, từng tia hoả diễm từ ngoài rơi ra, trực tiếp đốt cháy cây cỏ trên mặt đất thành những mảng đen xì to như nắm tay.
Có hoả cầu hộ thân, Chu Liệt Dương tự tin đại tăng, thầm nghĩ: Hộ thể công của Chu Liệt Dương ta đã luyện đến cảnh giới cao nhất trùng thứ chín, cho dù không đỡ nổi công kích của đối phương thì cũng không đến mức bị một kiếm kích phá, Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão có lẽ là quá chủ quan.
Xích
Kiếm khí lam nhạt trong nháy mắt chém lên hoả cầu, lực cắt đáng sợ bạo phát, bắn ra hàng ngàn hàng vạn hoả tinh.