Nếu gặp phải phong long quyền hoặc thuỷ long quyển, Diệp Trần một quyền đánh qua là triệt để giải quyết vấn đề, gặp phải thuỷ quái dưới nước, dậm một chân, tinh thuần Thái Huyền chân khí tán phát ra ngoài, bao phủ phạm vi vài chục mét vuông, thỉnh thoảng một hai con yêu thú cấp năm cũng bị hắn một kém chết, máu tươi nhuộm thắm mặt sông.
- May mà có đan dược kịp thời bổ sung chân khí, nếu không vượt Lạc Nhạn Giang là điều không thể.
Võ giả Bão Nguyên Cảnh có tốc độ cực nhanh, thi triển khinh công bay qua, một canh giờ có thể bay hai ba ngàn dặm, nhưng vẫn chưa có Võ giả Bão Nguyên Cảnh nào phải ngày ngày di chuyển, bởi vì Võ giả Bão Nguyên Cảnh chân khí căn bản không duy trì được lâu, đợi chân khí hao tẫn, không chỉ tổn thương cơ thể mà còn dễ dàng gặp phải nguy hiểm không đáng có. Dùng khúc cây qua sông, chân khí tiêu hao còn nhiều hơn dùng khinh công, bởi vì khinh công là kĩ xảo, tiết kiệm được một phần chân khí, tạo nên một nguồn chân khí động lực phía sau khúc cây không phải là kĩ xảo gì, phần lớn đều là man lực, hơn nữa lực cản trong nước lớn hơn lực cản trong không khí, gia tăng một phần tiêu hao.
May mà Diệp Trần kiếm được một hồ lô đan dược trong Thiên Mộng cổ địa, bình thường hắn không nỡ dùng, nhưng lúc này dùng một hai viên cũng là xứng đáng.
Lạc Nhạn Giang không phải hải dương, rộng mấy cũng có giới hạn, đi được khoảng bảu tám trăm dặm lộ trình, Diệp Trần cuối cùng cũng nhìn thấy bờ bên kia.
Nhìn bờ sông vắng hoe không một bóng người cùng sơn mạch nhấp nhô, Diệp Trần cười khổ nói:
- Xem ra quãng đường mình chọn tương đối heo hút, ít người qua lại, cũng tốt, dù sao mình cũng đang rèn luyện, đi dâu cũng được, chẳng quan trọng.
Phanh!
Khúc cây chạm bờ, Diệp Trần tung người bay lên.
Mở bản đồ, Diệp Trần quan sát sơ qua vị trí và địa lý xung quanh sơn mạch, hai sơn mạch nhỏ, một sơn mạch lớn, nếu không có gì bất ngờ, sơn mạch này là sơn mạch lớn, tên gọi ngũ độc sơn mạch, yêu thú xuất hiện bên trong phần lớn đều có kịch độc, trong đó nổi danh nhất là ngũ độc yêu thú.
Ngũ độc bao gồm rắn, bọ cạp, nhện, rết, cóc, năm loại này tu thành yêu thú, độc càng mạnh hơn, Võ giả Ngưng Chân Cảnh bình thường chạm vào là chết, nếu như mang theo một số đan dược giải độc cao cấp thì lúc trúng độc cũng không kịp giải.
Thu bản đồ, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên trời, Thiên Lôi Tán Nhân có lẽ đã rơi đi! Bắt đầu từ bây giờ, tất cả đều dựa vào bản thân, bất luận nguy hiểm thế nào, đều phải kiên cường mà sống, chỉ có sống sót mới có thể trở thành cường giả.
Tương lai theo hắn sẽ là thi sơn huyết hải, không muốn trở thành một phần của thi sơn huyết hải thì phải bước qua nó, từng bước tiến lên đỉnh phong.
Thân hình chớp động, Diệp Trần tiến vào Ngũ Độc sơn mạch.
...
Ba!
Kiếm quang loé lên, một con dơi hút máu bị một chém làm đôi, thi thể lớn bằng một con chó hoang, răng nanh sắc nhọn.
- Ngũ Độc sơn mạch không hổ là Ngũ Độc sơn mạch, cả quãng đường, bảy phần đều là yêu thú có độc.
Long Tuyền Kiếm nhập vỏ, Diệp Trần bỏ một viên thuốc chống độc vào miệng, Ngũ Độc sơn mạch rất nhiều nơi có độc khí, thời gian ngắn không sao, thời gian mà dài sẽ xuất hiện đủ loại triệu chứng, ảnh hưởng lực chiến đấu.
Nhấc chân, Diệp Trần đi sâu vào trong núi.
Trong một tiểu sơn cốc.
Trong cốc có một hồ nước vẩn đục, bên cạnh hồ nước là bình địa mênh mông.
Lúc này trên bình địa đang có một đám người tụ tập ở đó, trước mặt họ là một con cóc to bằng cả một gian nhà, trên người con cóc, những cái mụn nhiều màu sắc to như chậu rửa mặt, tán phát ra yêu khí kịch độc, tràn ngập khắp nơi.
- Tiểu thư, người mau đi, bọn ta ở lại chặn nó!
Trung niên thủ lĩnh căng thẳng nhìn con yêu thú cóc, nói với nữ tử xinh đẹp sau lưng.
Nữ tử xinh đẹp mặt tái nhợt, nhưng vẫn lắc đầu kiên định,
- Sao ta có thể bỏ các ngươi mà đi, là ta muốn đến Ngũ Độc sơn mạch cơ mà.
Nghe vậy, thanh niên tướng mạo đoan chính lo lắng nói:
- Tiểu thư, Ngũ Sắc Thiềm Thừ là yêu thú cấp năm, chỉ cần dính phải độc khí trên người nó là sẽ chết ngay lập tức, người ở lại đây chẳng giúp được gì, huồng hồ gia chủ còn đang đợi người mang Thiền Hương Thảo về nữa.
- Chính Hiên. người cũng đừng ở lại, mau đưa tiểu thư về nhà. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thủ lĩnh trung niên mặt ánh lên vẻ quyết liệt, ra lệnh cho người thanh niên.
- Cha!
Người thanh niên mặt đầy đau khổ, một bên là cha hắn, một bên là tiểu thư Tâm Nghĩa, hắn không muốn từ bỏ bên nào.
Chiu!
Đúng lúc này, Ngũ Sắc Thiềm Thừ phát động công kích, cuộn cái lưỡi dài hơn mười mét, kéo một hộ vệ vào miệng, nuốt chửng.
- Súc sinh!
Trung niên tay cầm bảo đao, một đao chém ra.
Keng!
Đao khí miễn cưỡng mở toang phòng ngự của Ngũ Sắc Thiềm Thừ, máu tươi vung vãi trên mặt đất, phát ra những tiếng xuy xuy, ngay lập tức, một thứ mùi vô cùng khó ngửi khuếch tán, hai hộ vệ đứng gần độ miệng thổ bọt trắng, ngã lăn xuống đất, khí tức không còn.
- Máu cũng có kịch độc?
Một thân ảnh xuất hiện trên miệng cốc, nhìn thấy cảnh tượng này thầm nghĩ.
Người đến chính là Diệp Trần, di chuyển mấy canh giờ liên, hắn đã xuyên qua được biên giới của Ngũ Độc sơn mạch, may mắn là không gặp phải yêu thú cao cấp, yêu thú cao cấp thực sự có lẽ ở sâu trong trung tâm sơn mạch, không thể ra ngoài.
Chiu!
Lưỡi của Ngũ Sắc Thiềm Thừ vừa dài vừa mỏng, nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được, lần này liền một lúc nuốt hai thủ vệ vào bụng, sau đó nhắm vào nữ tử xinh đẹp ở giữa trung tâm đoàn người.
- Cút đi!
Thanh niên miễn cưỡng vung trường kiếm chặn đứng trước người nữ tử xinh đẹp.
Đáng tiếc tốc độ của hắn không bằng tốc độ của Ngũ Sắc Thiềm Thừ, cái lưỡi mỏng cuộn lại, quấn lấy cánh tay hắn, kéo nhanh về phía người.
Trung niên này rốt cuộc cũng là cường giả cấp độ Võ giả Bão Nguyên Cảnh, thấy con trai bị lôi đi, lập tức chạy lại giúp đỡ, trường đao vừa giơ lên, một khối yêu khí kịch độc đột nhiên phun lên người hắn.
Phanh!
Chân khí hộ thể vặn vẹo kịch liệt, thân thể trung niên bay ngược ra sau.
Không còn bị trung niên cản trở, hai thủ vệ lẫn thanh niên rơi vào miệng có ngũ sắc.
Xích!
Kiếm khí loé lên, lưỡi của Ngũ Sắc Thiềm Thừ bị chặt đứt!
Thanh niên thoát khỏi cửa tử, vội vàng lùi ra sau, hai thủ vệ còn lại bị đâm xuyên qua ngực, đã chết từ lâu, cùng cái lưỡi của Ngũ Sắc Thiềm Thừ rơi xuống đất.
- Chính Hiên, không sao chứ!
Cách đó không xa, trung niên miệng ho ra một ngụm máu tươi, lướt về phía hắn.
Thanh niên lắc lắc đầu, nhìn lên trên sơn cốc,
- Là hắn cứu con.