Lão già áo xanh cũng không dám chạm vào Chu Hằng, tiểu tử này quả thực giống như một cái hầm lửa lớn hình người, chạm vào một chút là bị thương! Cũng không chống đỡ được thì làm gì bây giờ, lão cũng không có tốc độ của Chu Hằng, muốn tránh cũng không tránh được!
- A! A! A... Một lão tổ Sơn Hà Cảnh không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, cảnh tượng này thật khiến người ta sởn tóc gáy!
Đạt tới cảnh giới này, ai mà còn sợ hãi ở trước mắt núi lở, một chút nổi khổ da thịt người nào không thể nhẫn nhịn được? Thế nhưng độ cực nóng trên thân Chu Hằng thật sự quá mãnh liệt, vừa đụng tới liền đau đớn tận xương tủy, bị bỏng thần kinh, đây không phải là tra tấn người ta hay sao!
Không tới mấy chiêu, lão già áo xanh đã bị Chu Hằng một tay nắm cổ, xách lên như một con chó chết! Chiêu này nếu đổi là một người khác thì thập phần nguy hiểm, bởi vì tất cả chỗ yếu hại của hắn đều lộ ra trước mắt địch nhân, như dưới sườn, ngực những bộ vị này chỉ vung nhẹ tay là có thể đụng tới!
Nhưng điều đó đối với Chu Hằng không có hiệu quả.
Trước đây Chu Hằng chính là ngất xỉu nằm trên mặt đất, lão già áo xanh đều không làm gì được, hiện tại có thể làm được gì chứ?
Chu Hằng một tay đỡ lên Hàn Diệc Dao còn đang ngồi xếp bằng dưới đất chữa thương, dùng linh lực rót vào người nàng, rồi thân hình nhích động, bay tới phía nam nhân áo tím. Hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, chỉ vài bước liền đuổi kịp, đưa tay trái ra chụp vào nam nhân áo tím.
So với lão già áo xanh, nam nhân áo tím còn yếu hơn, không đến mười chiêu đã bị Chu Hằng đánh hạ, đồng dạng bị nắm cổ. Ngược lại không phải thực lực của hắn kém hơn nhiều so với lão già áo xanh, mà vì trước đó hắn dùng Tiểu Phân Thân Thuật đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, chiến lực hao tổn quá nhiều.
Chu Hằng lại tiếp tục đuổi theo hướng Trương Hổ Bà.
Trước đánh hạ lão già áo xanh và nam nhân áo tím tuy rằng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng tốc độ của lão tổ Sơn Hà Cảnh là nhanh biết bao, chỉ một chút thời gian như vậy, Trương Hổ Bà đã chạy xa mấy dặm.
Đây còn là vì môi trường của đầm lầy Dã Hỏa quá mức ác liệt, nếu không ít nhất bà ta đã chạy ra trên trăm dặm rồi.
Chu Hằng chính là một pháp khí hình người, đâu quản nhiều như vậy chứ, môi trường có hiểm ác mấy hắn cũng là trực tiếp xông qua, nên chỉ sau vài lần nhảy vọt, hắn liền chặn đường của Trương Hổ Bà.
- Này... Này... Lão già áo xanh và nam nhân áo tím bị nắm cổ, điều này vừa khiến bọn họ giận dữ, vừa kinh sợ! Nếu như bị mạnh mẽ bẻ cổ, bọn họ người nào cũng không sống được!
- Tiểu bối! Ngươi thật ác độc! Trương Hổ Bà biết không trốn thoát, liền lớn tiếng quát mắng Chu Hằng.
- Sai rồi! Chính vì ta không đủ độc, mới để cho mấy người các ngươi còn nhảy nhót ở trước mặt ta! Chu Hằng lạnh lùng nói, vẻ mặt ác liệt: - Tuy nhiên, ta sẽ chú ý, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!
- A... - A... Lão già áo xanh và nam nhân áo tím đột nhiên phát ra tiếng gào thảm thiết, từ cần cổ bọn họ bốc ra hơi nóng, mơ hồ có thể nhìn thấy cần cổ của bọn họ đỏ rực! Đây cũng không phải là máu không lưu thông bị ép ra ngoài, mà là bị đốt đỏ!
"Ầm!" Hai đám lửa bùng lên, lão già áo xanh cùng nam nhân áo tím lập tức bốc cháy lên, ngọn lửa màu tím từ cần cổ bọn họ bắt đầu lan tràn, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, mà ở giữa ngọn lửa màu tím lại có một nhúm trắng như tuyết.
Trương Hổ Bà cả đời trải qua vô số nguy hiểm, cũng từng chứng kiến nhiều cảnh giết chóc. Võ giả chết ở trong tay bà ta không biết bao nhiêu, mà rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại chạy không khỏi khổ hình của bà ta... có thể nói là thường thấy thảm cảnh chết chóc.
Nhưng một màn trước mắt này vẫn khiến cho Trương Hổ Bà sởn tóc gáy.
Ngược lại không phải thủ đoạn của Chu Hằng tàn khốc hơn so với bà ta, mà rồi bà ta cũng phải chịu đựng thống khổ như thế!
Thời điểm tạo khổ hình ở trên người người khác, bà ta xem thật sự đã nghiền, e sợ cho hình phạt không đủ tàn nhẫn làm bà ta thiếu vài phần lạc thú. Thế nhưng khi chính mình trở thành tù nhân, thì dù là bị một cái tát đều không chịu đựng nổi!
Trương Hổ Bà không muốn chết!
Bà ta hét giận dữ một tiếng, quát: - Tiểu bối! Lão thân liều mạng với ngươi!
- Ngươi lấy cái gì liều mạng với ta? Chu Hằng bình tĩnh nói.
Đúng vậy, lấy cái gì liều mạng?
Trương Hổ Bà hai tay phát run. Là một lão tổ Sơn Hà Cảnh đương nhiên bà ta có rất nhiều bí kỹ, có thể trong nháy mắt tăng lên mấy lần chiến lực của mình! Nhưng dù tăng lên thế nào đi nữa cũng không có khả năng tạo cho mình có được chiến lực Linh Hải Cảnh. Một khi như thế sao có thể làm gì được quái vật có thể so với pháp khí Sơn Hà Cảnh trước mặt này?
Đây là một tuyệt cảnh! Bất kể bà ta làm gì đều không thể chạy thoát!
- Chu tiểu tử! Ngươi xuống tay quá chậm nha, Lư đại gia đã chờ không được nữa rồi! Con lừa đen rốt cục chạy tới, nó cũng không có thể chất biến thái như Chu Hằng, không có khả năng không nhìn nguy hiểm thẳng một đường xông qua.
- Khụ! Khụ! Khụ! Lão già áo xanh cùng nam nhân áo tím đã bị đốt thành cháy đen, nhưng khí tức của võ giả Sơn Hà Cảnh dồi dào, bọn họ vẫn chưa chết, nhưng cũng hơi hít vào ít hơn hơi thở ra, tử vong chỉ trong nháy mắt.
Vốn tử hỏa kia đã đạt tới trình độ Thiên linh thể, cộng thêm hấp thụ địa hỏa sinh ra dị biến, nó còn cường đại hơn!
Nên biết rằng địa hỏa nhưng ngay cả xương cốt sánh ngang với pháp khí Sơn Hà Cảnh của Chu Hằng kia đều bị đốt tan chảy, lão già áo xanh cùng nam nhân áo tím làm sao có thể chống cự lại?
- Sát! Trương Hổ Bà đương nhiên không muốn thúc thủ đợi chết. Hình dạng của hai người lão già áo xanh đã mang tới áp lực thật lớn cho tâm hồn bà ta, thà rằng chết trận cũng không muốn cái chết như vậy!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ném hai người lão già áo xanh xuống đất, tay phải rung lên, tế ra hắc kiếm, "xoat xoạt" hai kiếm, mũi kiếm dễ dàng đâm vào trong thân thể hai người gần như bị ngọn lửa đốt không còn hình dạng, kết liễu tánh mạng hai người.
Hắn chấn tiếp hắc kiếm, chém về phía Trương Hổ Bà.
- Tiểu tử trời đánh! Ngươi khát máu thành cuồng, chung quy có một ngày sẽ có người dùng thủ đoạn như vậy giết ngươi! Lão thân phát thề, sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ, oán khí vĩnh viễn quấn lấy ngươi! Trương Hổ Bà lớn tiếng kêu gào, làm giãy giụa sau cùng, không có một võ giả nào nguyện ý khoanh tay chịu chết.
[CHARGE=3]
Mười mấy phút sau, lão bà này cũng bước rập khuôn theo hai người lão già áo xanh, bị hắc kiếm đâm thủng trái tim mà chết.
- Chu tiểu tử đưa thanh kiếm gãy cho bổn tọa đùa giỡn một chút đi! Con lừa đen lắc lắc mông lừa chạy tới, hai mắt phát ra tia sáng kẻ trộm vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước miếng.
- Này! Chu Hằng thật đúng là đưa ra hắc kiếm.
Con lừa đen sửng sốt, không nghĩ tới Chu Hằng quả thực chịu đưa ra, nó lập tức há mồm cắn vào chuôi kiếm, nó đối với sát khí cũng không cố kỵ chút nào. Con lừa đê tiện vừa cắn chuôi kiếm, lập tức vù một cái quay đầu bỏ chạy, miệng hàm hàm hồ hồ nói: - Bổn tọa đột nhiên đau bụng, trước tìm một chỗ xả hoàng kim đi!
Chu Hằng cũng không đuổi theo, chỉ mỉm cười, đợi tới lúc con lừa đen chạy không thấy bóng, hắn liền động tâm niệm, hắc kiếm lập tức hưởng ứng, "xoạt" một tiếng, xé hư không bay tới, về lại trong đan điền của hắn.
Hắn đặt Hàn Diệc Dao nằm xuống, vươn tay nhấn một cái lên đầu vai của đối phương, rót vào một đạo linh lực quan sát thương thế của nàng.
May mà, mặc dù nội thương trầm trọng, nhưng còn không đến mức trí mạng. Dù sao hỏa cự thạch kia thiêu đốt phần lớn lực đánh vào đều do hắn chịu đựng, hơn nữa địa hỏa kia cũng đốt ở trên người hắn, nữ nhân này chỉ là bị một chút lực phản chấn mà thôi.
Dù như thế, nàng không nghỉ ngơi hơn mười ngày cũng đừng mơ tưởng khôi phục!
Chu Hằng cũng không muốn mang theo nàng thân đang bị trọng thương đi tiếp tìm bảo trong Phong Hỏa Tử Hồ, nếu không gặp lại một lần công kích như vậy, hắn thì không chết được, nhưng nữ nhân này khẳng định sẽ đi đứt!
Mà bởi vì quan hệ của Đồng Tâm Kết, Hàn Diệc Dao chết thì hắn cũng không sống được!
Vì nghĩ tới tính mạng của mình, Chu Hằng quyết định giữ nữ nhân này ở bên cạnh cho đến lúc thương thế của nàng lành hẳn, sau đó hung hăng đánh cho nàng này một trận!
Qua hơn nửa ngày, mới thấy con lừa đen khuôn mặt ỉu xìu chạy trở về, ở một bên đá đạp bốn chân xuống đất vang dội.
Chu Hằng không khỏi cười ha hả, nhưng cũng không có tiếp tục kích thích con lừa đê tiện này, mà chỉ khoanh chân ngồi xuống, luyện hóa tinh khí sinh mệnh của hắc kiếm cắn nuốt từ ba người lão già áo xanh.
Tinh khí sinh mệnh của ba đại cường giả Sơn Hà Cảnh đối với Chu Hằng linh lực tu vi còn ở Khai Thiên nhất trọng thiên mà nói, thật sự là vô cùng phong phú. Quả thực chính là một bữa thịnh yến no đủ, hắn dùng suốt thời gian ba ngày rốt cục mới luyện hóa xong.
Khai Thiên nhất trọng thiên hậu kỳ, khoảng cách đỉnh phong còn có một khoảng cách nhỏ.
Không gian đan điền của hắn thật sự quá lớn, tinh khí sinh mệnh của ba cường giả Sơn Hà Cảnh cũng chưa đủ để hắn đột phá nhất trọng thiên! Tuy nhiên, hiện giờ thể chất của hắn cũng đạt tới Sơn Hà Cảnh, giết Sơn Hà Cảnh không nói dễ như trở bàn tay nhưng cũng không khó khăn lắm!
Người Sơn Hà Cảnh nào chọc tới trên đầu hắn cứ giết là được, giết thêm 30, 40 người là có thể tăng linh lực của hắn lên tới Sơn Hà Cảnh!
30, 40 người?
Thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng cho dù là một quốc gia Vương triều cường thế một chút, có thể có mấy lão tổ Sơn Hà Cảnh chứ? Nếu lần này không có động tĩnh pháp khí tuyệt thế gây náo động lớn như vậy, làm sao có thể xuất hiện nhiều lão tổ Sơn Hà Cảnh?
Chờ một chút!
Chu Hằng nhướng mày, cái gọi là pháp khí tuyệt thế vốn không có người nào trông thấy, chỉ là nghe sao hay vậy, ai có thể bảo đảm đây không phải là một bố cục? Trước hắn từng có hoài nghi như vậy, chỉ là không có miệt mài theo đuổi tiếp.
Nếu nói ai rảnh rang lo chuyện bao đồng, lừa gạt nhiều võ giả chạy tới đây như vậy chỉ để đùa một chút, đùa dai cho mình vui vẻ, thật sự Chu Hằng không nghĩ ra có ai lại làm chuyện nhàm chán như vậy.
Nhưng có một thế lực thì lại chuyên xuống tay nhằm vào trái tim của võ giả!
Mao gia!
Đây có phải là bọn họ bày ra bẫy rập, tập trung một số lớn võ giả tới để tiện xuống tay hay không? Nên biết rằng đầm lầy Dã Hỏa này vô cùng nguy hiểm, có chết bao nhiêu người cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Võ giả bình thường có thể thông minh, nhưng vừa nghe đến di tích, bảo tàng lập tức trong đầu nóng lên, liền vôi vàng cấp bách chạy tới, sợ chậm một chân bị người khác đoạt mất cơ duyên, đoạt mất bảo vật tuyệt thế.
Dù sao, lịch sử của Huyền Càn đại lục này cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, quả thật có vô số di tích, có vô số bảo vật của cường giả thượng cổ truyền thừa xuống!
Nói không chừng chính là sự thật thì sao?
Chu Hằng ngẫm nghĩ, Mao gia có phải độc thủ phía sau màn hay không việc này cũng là tỷ lệ 5 và 5.
Hắn tạm thời buông bỏ chuyện này, mà chú ý đến thân thể của chính mình.
Khiến hắn mừng rỡ nhất cũng không phải tăng lên linh lực tích lũy, mà là dị biến của huyết mạch tử hỏa!
Hắn thành công, mở rộng năng lực của Phệ Kim tộc, dùng ở trên huyết mạch tử hỏa.
Nghiêm khắc mà nói, năng lực của Phệ Kim tộc kỳ thật cũng là một loại huyết mạch, đời đời kế thừa. Chỉ là huyết mạch này cũng không phải dùng để chiến đấu, chỉ có thể dùng để tăng cường thể chất. Mà tăng cường như vậy kỳ thật chính là hiệu quả giống nhau với tăng cường chiến lực.
Điều này làm cho Chu Hằng hết sức tò mò, đến tột cùng huyết mạch là cái gì?
Hiện tại huyết mạch tử hỏa của hắn đã có năng lực cắn nuốt ngọn lửa tự tăng cường. Đây là một loại thay đổi về bản chất, cũng không phải đơn giản như từ Nhân linh thể nhất tinh tăng lên tới Thiên linh thể thập tinh như vậy!
- - - - - oOo- - - - -