Hết cách, Chu Hằng đành xốc hết tinh thần, hai nữ nhân bên cạnh hoàn toàn không dựa vào được.
Bên trong Tử Vong Sâm Lâm từng bước nguy hiểm, có thể dưới lá khô trên mặt đất đang che giấu một con sâu độc, nháy mắt phun ra nọc độc đủ để ăn mòn cả cường giả Kết Thai Cảnh, nhất định phải năng cao cảnh giác, mỗi một bước đều phải cẩn thận.
Nhưng giữa nguy cơ cũng ấp ủ ra thu hoạch lớn, cực âm sinh dương, nơi này liền sinh ra Cửu Dương Sinh Sinh Thảo có thể kéo dài ngàn năm thọ nguyên. Ngoài ra, nơi này còn có linh thảo trình tự hơi thấp một chút, tuy rằng không bằng Cửu Dương Sinh Sinh Thảo, nhưng cũng vô cùng quý giá.
Cho nên mới thu hút cường giả Linh Hải Cảnh vào đây hái thuốc, cuối cùng phát hiện được Cửu Dương Sinh Sinh Thảo.
Có không biết bao nhiêu thế lực tiến vào trong này, 1000 năm thọ nguyên đấy, ngay cả lão tổ Thần Anh Cảnh cũng sẽ động lòng, một khi lấy được sẽ bảo hộ được gia tộc tông môn thêm ngàn năm phồn thịnh!
Có những thế lực mất cân đối, thế hệ già điêu linh, thế hệ mới thì không ai đứng lên gánh vác được, như vậy Cửu Dương Sinh Sinh Thảo sẽ có thể bù đắp lại đoạn đứt gãy này.
Ba người Chu Hằng lại đi bảy ngày, căn bản không gặp được một gốc linh thảo, tuy rằng bọn họ không cố ý tìm kiếm, nhưng vận số kém như thế cũng làm Chu Hằng cùng Phong Liên Tình khá là bất mãn.
- Đều tại ngươi hết, bộ dáng sao xúi quẩy chiếu trúng, linh thảo gì thấy ngươi cũng sẽ tránh né! Phong Liên Tình trút chuyện này lên đầu Chu Hằng.
- Nha đầu thối, có tin ta bịt cái miệng của ngươi? Chu Hằng uy hiếp.
Phong Liên Tình cong cong môi nhỏ, nhưng không dám nói nữa, không cho nàng nói chuyện thì quả thật là lấy mạng nhỏ của nàng! Vừa giận dỗi nàng mang theo Tiểu Hôi đi vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tự nhiên muốn nói bậy Chu Hằng ở trước mặt ba người Tiêu Họa Thủy.
Chu Hằng cười khẽ, hắn đứng vững vàng ở trước mặt nữ nhân của mình, các nàng Tiêu Họa Thủy ai không dám nể mặt hắn, chỉ cần không phải mẹ của hắn, hắn không sợ nữ nhân nào.
- Chu... Hằng... ôm chặt ta! Ứng Mộng Phạm lại càng dựa sát vào người hắn. - Hơi lạnh!
Chu Hằng ôm lấy vòng eo mỏng manh của nàng, thiếu chút không khống chế được trượt xuống sờ lên mông tròn chín tới vểnh cao kia, người một cơn khí lạnh âm u làm hắn toát lên cảnh giác, xua tan khát vọng với thân thể Huyền Âm.
Xoạt xoạt xoạt, bụi cỏ có tiếng động, đang có vật đi tới!
Chu Hằng xiết tay, ánh mắt như đao, Tử Vong Sâm Lâm này không phải là mảnh đất chết, nghe nói có sinh vật không thể tưởng tượng, ví dụ như người đá, người cây.... vượt xa sự tưởng tượng của con người.
Bụi cỏ tách ra, nhảy ra hai nam nhân, khí tức trên người đều ở Khai Thiên Cảnh.
Khai Thiên Cảnh?
Đổi lúc khác, ngay cả Sơn Hà Cảnh cũng không có mấyn dám đi vào trong này, nhưng bây giờ ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng xuất hiện, đủ thấy Cửu Dương Sinh Sinh Thảo dụ hoặc lớn cỡ nào.
- Hả? Hai người kia cũng nhìn thấy Chu Hằng cùng Ứng Mộng Phạm, bởi vì Ẩn Tức Phù, bọn họ tự nhiên không phát hiện được Chu Hằng hùng mạnh, ánh mắt đều tập trung vào người Ứng Mộng Phạm.
Mỹ nhân tuyệt sắc như thế!
Trên mặt bọn họ hiện ra thái độ si mê mất hồn, miệng há ra, có nước miếng chảy xuống.
Đạt đến Đạt tới Khai Thiên Cảnh, vốn là ý chí phải vô cùng vững chắc, bất luận là uy hiếp hay mê hoặc đều không ra gì, giữ vững bản tâm, sẽ không lay động. Như thế này tự nhiên là bởi Ứng Mộng Phạm thật sự quá đẹp, kinh diễm đủ khiến tâm thần người thất thủ!
- Hừ! Chu Hằng hừ khẽ một tiếng, lại như tiếng chuông vang rền, khiến người ta tỉnh ngộ.
Hai người kia lập tức tỉnh táo lại, liếc nhìn nhau, khom người chắp tay hành lễ với Ứng Mộng Phạm, nói: - Không biết tiền bối ở đây, đã có mạo phạm, xin tiền bối thứ tội!
Ứng Mộng Phạm mơ màng không hiểu, chỉ là càng bám sát vào Chu Hằng hơn nữa.
Rốt cuộc hai người kia nhìn sang Chu Hằng, nhưng chỉ phát giác thanh niên này ngoài diện mạo coi như còn được ra, cũng không thấy có chỗ nào xuất sắc. Nhưng cường giả Sơn Hà Cảnh ở ngay trước mặt, bọn họ nào dám làm càn, đều nói: - Vãn bối cáo lui!
Bọn họ cẩn thận rụt rè nhìn Ứng Mộng Phạm, rút lui từng bước, thẳng đến khi cỏ cao che lấp thân hình, lúc này mới xoay người bắn lên, nhanh chóng biến mất.
Chu Hằng cũng không để bọn họ vào lòng, hắn cảm ứng cỗ khí âm tà kia, nhanh chóng tìm tới một tảng đá màu xanh, giơ tay đặt lên, lạnh băng đến xương!
Sao lại lạnh như thế?
Hắn cạy tảng đá lên, ầm, một đoàn âm khí đáng sợ lập tức trào ra, chất khí màu đen tạo thành hình quái vật giương nanh múa vuốt hung hăng nhào về phía Chu Hằng.
Chu Hằng hừ khẽ, phát động Vực, ầm, ngọn lửa tím bùng cháy, bao bọc đoàn khí kia.
Két....
Ngọn lửa thiêu đốt, quái vật hình thành từ âm khí phát ra tiếng gào thê thảm, không ngừng biến đổi hình dạng, gào khóc thảm thiết. Nhưng đó không phải tiếng kêu thật sự, mà là dao động thần thức, người ý chí kém chỉ sợ đã sợ tè ra quần.
Ứng Mộng Phạm mặt nhỏ trắng bệch, ôm lấy hông Chu Hằng, chôn mặt vào ngực hắn, thân thể không ngừng run run.
Chu Hằng lại hừ một tiếng, ngọn lửa tím càng cháy mạnh hơn, ầm, cuối cùng đoàn âm khí này bị đốt cháy sạch.
Tử hỏa dị biến đã hấp thu địa hỏa, chính là năng lượng chính trong thiên địa, có lực khắc chế vô thượng đối với tà vật, hiệu quả vượt trội.
- Không sao, đã qua rồi! Chu Hằng vuốt ve suối tóc của Ứng Mộng Phạm, nhẹ nhàng an ủi.
- Ừm! Ứng Mộng Phạm vẫn rút vào trong ngực hắn, nhưng đã dám quay đầu nhìn lại, sau khi tiêu diệt xong đoàn âm khí kia, cảm giác âm u lạnh lẽo lúc nãy cũng biến mất, làm nàng cũng bạo dạn thêm một chút.
[CHARGE=3]Chu Hằng tập trung nhìn lại, chỉ thấy bên dưới tảng đá đè lên một cổ thi thể, hiện tại cũng chỉ còn mấy khúc xương đen, ở trong này ngay cả thi thể Linh Hải Cảnh cũng không thể bảo tồn được, sẽ bị môi trường đáng sợ ăn mòn nhanh chóng.
Không biết lúc còn sống có tu vi gì!
Trong mấy khúc xương còn sót lại, mọc lên một gốc thực vật kỳ dị cao nửa tấc, toàn màu đen nhánh, thân cây chính mọc bảy cái lá dài, mỏng như cánh ve. Lại nhìn kỹ, trên mỗi một lá đều có hoa văn như đầu lâu!
Cái này coi như là linh thảo hay sao?
Không có gì bất ngờ, vậy chính là thi thể cường giả lúc trước ấp ủ ra linh thảo này, chỉ là linh thảo mọc ra từ trên thân người chết, ngẫm sao cũng làm người ta sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Không sạch sẽ, không may mắn, quỷ dị âm tà.
Xào xạc!
Tiếng cỏ cây lay động lại nổi lên, Chu Hằng nhướng mày, nhìn ra đằng sau.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Bụi cỏ đằng sau có bảy người bước ra, hai người chính là nam nhân đã xuất hiện trước đó, năm người khác cũng là nam, một người trong đó rất trẻ, diện mạo anh tuấn, bốn người khác lại là lão già sáu mươi, áo bào chia ra tím, xanh, trắng, đen, mỗi người đều toát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
- Quả nhiên có Âm Minh Thảo!
- Là ngươi!
Mấy tiếng nói đồng thời vang lên.
Bốn lão già kia đều nhìn chằm chằm linh thảo màu đen trong hài cốt kia, còn người trẻ tuổi kia lại nhìn Chu Hằng, lửa giận trong mắt bùng cháy như thấy được.
Đây là Âm Minh Thảo? Nghe cái tên cũng không giống đôt tốt gì!
Ánh mắt Chu Hằng nhìn sang nam nhân trẻ tuổi, tuy rằng hắn không gặp qua khuôn mặt này mấy lần, nhưng võ giả bậc cao ai cũng có được trí nhớ cực tốt gặp qua là không quên, trong lòng hắn lập tức hiện ra một cái tên.
Nghiêm Ứng Long!
Chính là nam nhân lúc ở Thiên Hàng Thành, hạ độc An Ngọc Mị, mưu đồ xấu xa! Sau khi bị Chu Hằng dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cứu ra An Ngọc Mị, Nghiêm Ứng Long sợ hãi lửa giận của An Nhược Trần, đã sớm chạy khỏi Thiên Hàng Thành, không ngờ tới lại gặp hắn ở chỗ này!
Chu Hằng cũng không phải anh hùng thay trời trừ ác, nhưng Nghiêm Ứng Long ý đồ xấu xa với nữ nhân của hắn, vậy đây là chuyện của hắn!
- Cái tên đáng chết! Nghiêm Ứng Long tức giận quát lên, hắn đúng là hận thấu xương Chu Hằng!
Nếu không có kẻ này, hắn đã sớm thành con rể của cường giả Khai Thiên Cảnh! Nào còn xám xịt chạy xa xứ, đáng giận hơn, là trốn trong một chỗ nhỏ thẳng đến không lâu trước mới gặp được quý nhân?
Hắn hận mà!
- Hai tên các ngươi có thể cút! Lão già áo tím quát Chu Hằng cùng Ứng Mộng Phạm.
Không phải bọn họ không muốn giết người diệt khẩu, cũng không phải bọn họ thanh tâm quả dục, không nhìn tuyệt sắc của Ứng Mộng Phạm, mà là bốn người bọn họ cũng chỉ là Sơn Hà Cảnh. Bốn đánh một, bọn họ tự nhiên thắng chắc, nhưng đại cảnh giới của mọi người ngang nhau, bọn họ cũng không có khả năng giết được hay bắt giữ Ứng Mộng Phạm.
Nếu là thế, không bằng mọi người lùi một bước.
Hơn nữa, Âm Minh Thảo cũng chỉ hữu hiệu với võ giả tu luyện tà công như Độc Huyết Tông bọn họ, người khác lấy được cũng vô dụng!
- Lão tổ, người kia có thù sâu như biển với Ứng Long, xin lão tổ giao hắn cho Ứng Long xử lý! Nghiêm Ứng Long lập tức nhảy dựng lên, hai năm qua hắn trốn ở trong góc, thẳng đến gần đây mới được Độc Huyết Tông thu làm môn hạ, cho nên không biết hôm nay Chu Hằng đã có thanh danh cỡ nào.
Theo hắn thấy, Chu Hằng vẫn chỉ là tiểu võ giả mới vào Tụ Linh ngày xưa, không chịu nổi một đòn!
Lão già áo xanh gật đầu, sau đó nói với Ứng Mộng Phạm: - Để tiểu tử kia lại!
Ứng Mộng Phạm sợ lạ, chỉ là co rút trong lòng Chu Hằng.
Bảy người nhìn cảnh này đều thấy kỳ quái, rõ ràng là cường giả Sơn Hà Cảnh, sao lại giống như đứa nhỏ, bây giờ là lúc ra dáng đáng yêu hay sao?
Ánh mắt Chu Hằng nghiêm lại, toát ra một tia sát khí, nói: - Các ngươi đều ở lại đi, trên đường suối vàng cũng không cần cô đơn!
- Ha ha, thật là to gan! Lão nhân áo đen giận quá hóa cười, oai của cường giả nào cho phép coi thường, hắn lập tức giơ một tay chụp về phía Chu Hằng, hóa thành bàn tay màu đen thật to, mơ hồ có mùi tanh tưởi.
Loại công pháp này, dường như đã gặp qua ở đâu rồi!
Chu Hằng tiện tay búng ra, tuy rằng cùng là Sơn Hà Cảnh, nhưng linh lực của hai người chênh lệch không biết bao nhiêu lần, lão già áo đen kia chấn động mạnh, mặt già liền trắng bệch, hộc một cái phun ra ngụm máu, bình bịch lui lại mấy chục bước liền.
Khè!
Thấy cảnh này, sáu người còn lại của đối phương đều toát ra vẻ kinh hãi.
Nhất là Nghiêm Ứng Long, hắn coi như biết Chu Hằng, rõ ràng tiểu tử kia chỉ mới Tụ Linh Cảnh, làm sao phất tay đẩy lui được lão tổ? Không có đạo lý, điều này tuyệt đối không thể làm được!
Trong nhất thời, hắn cảm thấy đầu óc còn chưa xoay chuyển lại được.
- Các ngươi là Độc Huyết Tông đúng không? Chu Hằng đột nhiên nhớ tới, công pháp của lão già này có cùng nguồn gốc với Thượng Quan Kỳ, Tả Hồng Trần ở Đấu Thú Trường Thiên Hàng Thành! Nhớ tới hai người kia, hắn không khỏi giận dữ tuôn trào.