Có thể một kích đánh bại thiên tài cùng giai, như vậy chỉ có đệ nhất thiên tài trong Sơn Hà Cảnh là Thanh Vân Vương Lưu Vân mà thôi!
Dưới suy nghĩ cố định, bọn họ căn bản không không nghĩ ra Chu Hằng cũng không phải là Sơn Hà Cảnh, mà là Linh Hải Cảnh!
Rất đơn giản, Chu Hằng và Tỉnh Thiên quen biết nhau, Tỉnh Thiên tất nhiên hiểu Chu Hằng, nếu Chu Hằng là Linh Hải Cảnh, Tỉnh Thiên sao lại hồ đồ đi lên đánh chứ?
Tỉnh Thiên ngốc? Nếu Tỉnh Thiên là người ngu, như vậy toàn bộ người trong thiên hạ đều là người ngu!
Yêu nghiệt a, tại sao lại có thêm một thiên tài tuyệt thế nữa! Hắn và Thanh Vân Vương Lưu Vân so sánh với nhau, người nào lợi hại hơn đây?
Võ giả sùng bái cường giả, tuy nhiên đệ tử trong Thượng Thiên Võ Các là thiên tài trong thiên tài, người nào không phải kỳ tài ngút trời, muốn để cho bọn họ bội phục cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- A... Tỉnh Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, rít dài một hơi, thân thể bỗng nhiên phồng to, kịch liệt bành trướng, trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ màu xanh, cao khoảng mười trượng, ba ba ba, quần áo hắn bị chấn vỡ vụn, nhưng trong quần có một cái khố đỏ thắm che đi, rất là co dãn cũng không bị nổ tung.
Trước kia Chu Hằng chỉ gặp qua Tỉnh Thiên hóa lớn, nhưng mà cũng không đáng sợ như lần này!
Hiển nhiên, huyết mạch lực của hắn cũng không ngừng tăng lên. - Đi! Tỉnh Thiên tiếp tục vung ra một quyền, hưu, nắm tay cắt qua không khí, ma sát khiến cho bốc lửa, có thể thấy được tốc độ đáng sợ tới bực nào! Cả người bật lên cao, giống như một đám mây đen bao lại Chu Hằng, ầm ầm hạ xuống.
Trong mắt Chu Hằng hiện lên vẻ hiếu kỳ.
Sau khi Tỉnh Thiên hóa thân thành người khổng lồ, lực lượng cơ thể cực kỳ cường đại, có thể so được với hắn chỉ có nha đầu hoang dã Phong Liên Tình của "Tộc Tham Ăn" mà thôi. Hai người đều có lực lượng cơ thể mạnh mẽ, thể chất cứng cỏi, giống như một pháp khí hình người vậy!
Tuy nhiên, so với Phệ Kim tộc thì sao đây?
Chu Hằng trong lòng vừa động, cũng đánh ra một quyền đối lại nắm tay Tỉnh Thiên.
Không sử dụng linh lực. Chỉ dùng lực lượng cơ thể thuần túy, trong một mảnh ánh sáng vàng lóng lánh, quả đấm của hắn biến thành màu vàng, cấp tốc nện tới cự quyền màu xanh kia.
Thể chất Phệ Kim tộc thể của hắn bây giờ cũng coi như có chút thành tựu, nếu vận chuyển lực lượng, xương cốt sẽ tự động phát sáng.
Ánh sáng màu vàng chói mắt, trong mắt mọi người hắn như một pho kim giáp Chiến Thần. Tuy rằng so với người khổng lồ Tỉnh Thiên có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhưng khí thế phát ra lại không yếu hơn chút nào!
Màu xanh và màu vàng, hai nắm tay va chạm vào nhau!
Yên tĩnh!
Không có tiếng nổ vang trời như tưởng tượng của mọi người, mà giống như thời gian đọng lại, hình ảnh ngưng lại!
Chu Hằng mỉm cười. Hai mắt mở lớn, nắm tay lại phát ra cự lực, thình thịch, Tỉnh Thiên lơ lửng giữa không trung lập tức bị đánh bay ra ngoài, thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, liên tiếp đụng nát bảy vách tường mới ngừng lại được, trong quá trình này, thân thể cũng nhanh chóng thu nhỏ trở lại nguyên hình.
Hắn thu hồi nắm tay, lắc lắc đầu, thể chất đối phương tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể so được với Phệ Kim tộc, vô luận là lực lượng hay là mức độ cứng rắn, hắn đều chiếm thượng phong.
- Rầm, rầm. Tỉnh Thiên lảo đảo từ trong đám gạch vụn bò ra. Trên thân thể gần như trần truồng đầy máu tươi, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Hắn từng bước khó khăn đi tới phía Chu Hằng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, đây đã là lần thứ ba hắn bị thua dưới tay Chu Hằng, một lần lại thảm hơn một lần, trước kia còn có thể đánh qua đánh lại vài cái. Hiện tại ngay cả một quyền cũng không tiếp nổi.
Tên nam nhân này, là khắc tinh của hắn, là địch trời sinh sao?
Vì sao?
Vì sao lão trời già cho hắn một cơ duyên nghịch thiên, lại cố tình sinh ra một yêu nghiệt như vậy là địch với hắn!
Thình thịch, sau khi bước ra 7 bước lại ầm ầm ngã xuống, nhưng cố cào tay, hắn bò dậy, vẻ mặt đầy chiến ý, không cam lòng và bất khuất.
Nhưng mà trong mắt mọi người, hắn đã thua không thể thua nữa.
Thảm bại!
Tuy rằng Chu Hằng đã là một phần tử của Võ Các, nhưng mà một tên mới tới không ngờ một quyền đã đánh bại người xếp thứ hai trong Sơn Hà Cảnh của Võ Các bọn họ, điều này khiến bọn họ cảm thấy có chút mất mặt.
Mà thông qua một quyền này, mọi người càng không hoài nghi, Chu Hằng đúng là Sơn Hà Cảnh, lực lượng cơ thể của hắn quả thật còn dừng lại ở Sơn Hà Cảnh.
- Nhanh đi mời Thanh Vân Vương!
Nghe tin Tỉnh Thiên thảm bại, có rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người tụ lại. Nếu đặt ở một quốc gia, mấy trăm trong thành thị cũng chỉ có thể tìm ra hai ba thiên tài, nhưng trong Thượng Thiên Võ Các lại tụ tập tất cả thiên tài đế quốc cả nhân loại, có thể nói là nhân tài đông đúc.
Nơi này thiên tài đều tính bằng hàng trăm.
Mọi người đều nhìn Chu Hằng, ánh mắt đầy phức tạp, bọn họ một mặt hy vọng lại xuất hiện một nhân vật siêu cấp như Vạn Cổ Đại Đế, quét ngang hai đại đế quốc nữa, để nhân loại một lần nữa trở thành người chủ của vạn tộc, một mặt lại hy vọng người này chính là bọn họ.
Thiên tài đều tự phụ!
Nam Cung Nguyệt Dung tràn đầy kính sợ, may mà mình theo đúng người.
Lúc đầu, nàng xem trọng Tỉnh Thiên hơn, nhất là lúc Tỉnh Thiên từ trong Phong Khiếu Lâm Địa đi ra, huyết mạch lực tăng lên tới trình độ Thiên linh thể. Bởi vậy nàng không chút do dự tiếp tục trở mặt với Chu Hằng, cho tới tận khi tới Phong Khiếu Tông, Chu Hằng cường thế đánh đập tiền bối tông môn mạnh mẽ đoạt nàng đi.
Lúc này nàng mới ý thức được Chu Hằng đáng sợ dường nào, tuyệt đối là Chân Long chín tầng trời, sớm hay muộn gì sẽ đứng trên thiên hạ!
Người ta thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu, nhưng đối với loại người thực tế như Nam Cung Nguyệt Dung mà nói, dựa vào cường giả cũng không phải chuyện sỉ nhục gì.
Thiên Tinh Tông không phải dựa vào Phong Khiếu Tông mới có thể nắm vương quyền Hàn Thương Quốc sao?
Tới ngày Chu Hằng tấn cấp Hóa Thần Cảnh, cho dù nàng chỉ là một nữ nô nho nhỏ thì như thế nào, cũng có thể hiệu lệnh thiên hạ, cho dù lão tổ Thần Anh Cảnh cũng phải cung kính với nàng.
Nghĩ đến đây, nàng lại có cảm xúc mãnh liệt khó có thể kìm nén, trống ngực phập phồng, nước dâm tràn ra, theo đùi lăn xuống, cũng không biết có làm ướt quần lót hay không nữa.
- Tên này chính là người đánh bại Tỉnh sư huynh sao?
- Sao ta thế nào cũng nhìn không ra?
- Trên người hắn khẳng định có bảo vật che giấu khí tức!
- Tỉnh sư thúc không phải người xếp thứ hai trong Sơn Hà Cảnh sao, sao lại bị bại rồi?
- Người mạnh lại có người mạnh hơn.
- Hả, đó không phải là Thanh Vân Vương sao? Lưu sư huynh đến rồi, ha ha, tiểu tử này kiêu ngạo không được bao lâu nữa rồi.
Đang lúc mọi người ầm ĩ nghị luận, chỉ thấy một nam nhân long hành hổ bộ từ đàng xa đi tới, dáng người khôi ngô, sau lưng có tường vân đằng vũ màu xanh, như một đế vương tản mạn, không hỗ cái tên là Thanh Vân.
Một đường hắn đi qua, người hai bên nhao nhao dạt qua, cúi người thi lễ, miệng kêu Lưu sư huynh hoặc Lưu sư thúc.
- Nghe nói ngươi đánh bại Tỉnh Thiên, có tư cách đánh với ta một trận!
Nam tử này nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặt góc cạnh, có một loại khí thế không giận mà uy.
Đây chính là Lưu Vân, đệ nhất nhân Sơn Hà Cảnh trong Thượng Thiên Võ Các!
Nhìn thấy nam tử này, cho dù Lâm Thác Lan và Trương Lăng Đông đều phải tươi cười, bởi vì nam nhân này thiên phú kiệt xuất vô cùng, rất có thể được Dương Thiên Thánh giả thu làm đệ tử, trở thành sư đệ của bọn họ.
Chu Hằng cũng tươi cười nói: - Ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ!
Đánh với Tỉnh Thiên, đó là hai bên có ân oán cá nhân.
Lưu Vân sắc mặt giận dữ, nói: - Tiểu tử thật cuồng ngạo, ngươi tưởng ngươi là Linh Hải Cảnh sao?
- Không sai! Chu Hằng gật gật đầu, đây là sự thật.
- Hắc, ha ha ha ha! Lưu Vân cười ha hả, mặt càng giận dữ nói: - Ngươi sợ đánh với ta sao không nói thẳng, Lưu Vân ta cũng không có thói quen khi dễ kẻ yếu! Tự mình chịu thua, ta sẽ phủi mông bỏ đi!
Những người khác nghe được đều nhao nhao hiểu ra, thì ra Chu Hằng đang khiếp chiến!
- Phi!
Không dám đánh thì nói không dám đánh đi, không ngờ còn lấy cớ như vậy, còn đặt mình cao cao tại thượng!
Mọi người đều nhao nhao chửi mắng Chu Hằng.
- Hừ, chủ nhân nhà ta một ngón tay cũng có thể trấn áp các ngươi! Nam Cung Nguyệt Dung trong lòng không vui, giận dữ chỉ mọi người mắng.
- Khoác lác ai mà không biết a!
- Ta còn nói một cước có thể đá chết một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đấy! Hắc hắc, chỉ cần ngươi tím đến cho ta một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh là được!
- Tiếp tục chém gió rồi a!
Chu Hằng trừng mắt với Nam Cung Nguyệt Dung, có tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa, hắn thích dùng nắm đấm.
Nam Cung Nguyệt Dung lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng giống như Lan Phi, mắng hắn là thổ phỉ, không nhìn ra người tốt.
Chỉ là Tỉnh Thiên thấy nàng biết vâng lời như thế, lập tức phun ra một búng máu. Hắn coi Nam Cung Nguyệt Dung như bảo bối, nhưng mà người ta lại cố tình không thèm quan tâm đến hắn, ngược lại nguyện ý làm cỏ dại bên cạnh Chu Hằng, bảo sao hắn không tức tới hộc máu chứ?
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, đem nắm tay rung lên, nói: - Ta vậy sẽ giáo huấn ngươi một phen.
- Hừ! Sắc mặt Lưu Vân có chút khó coi.
Hắn là đệ tử đứng đầu trong Sơn Hà Cảnh của Thượng Thiên Võ Các, là tồn tại yêu nghiệt trong đám thiên tài này, khó tránh khỏi kiêu ngạo, cho dù tiền bối trong Võ Các cũng phải tỏ ra vẻ mặt ôn hoà với hắn, nhưng mà chưa từng có người dám nói giáo huấn hắn như vậy.
- Tường Vân Long Đằng!
Lưu Vân quát lớn một tiếng, cả người bốc lên mây xanh, khí thế đề lên cao ngất, lực lượng toàn thân tăng lên cực hạn.
Hắn thật sự nổi giận, một kích này đã dùng tới huyết mạch lực, tuy rằng chưa phải là tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn, nhưng uy lực cũng tuyệt đối không yếu hơn!
Bạo hống một tiếng, vọt về phía Chu Hằng vọt tới, tường vân sau lưng Lưu Vân bắn ra, tốc độ của hắn nhanh vô cùng, thaánh sáng xánh lóe lên một cái, đã là xuất hiện ở phía sau Chu Hằng, một chưởng đẩy ra vỗ về ót Chu Hằng.
- Lưu Vân, thủ hạ lưu tình! Lâm Thác Lan và Trương Lăng Đông đều nhao nhao kêu lên, một kích này sẽ có tai nạn chết người, bọn họ đã tính toán ngăn cản.
Chu Hằng nhếch miệng cười, ung dung xoay người, bóp chặt cổ Lưu Vân, sau đó hung hăng nện mạnh xuống đất.
- Thình thịch! Đá vụn đánh bay loạn, mặt đất rung lên kịch liệt, 17, 18 vết nứt hiện ra, như mạng nhện lan ra. - - - - - oOo- - - - -