Tần Ý Nùng hỏi: "Ninh Ninh có thích ứng với nhà trẻ không ạ?"
Kỷ Thư Lan nghe thấy tên Ninh Ninh liền cười không khép được miệng, liên tục nói: "Thích ứng, thích ứng, giáo viên còn đặc biệt gọi điện về nhà khen nó nữa, nói Ninh Ninh vô cùng thông minh, học gì cũng nhanh hơn những đứa trẻ khác."
Mẹ Tần quên cả ăn cơm, liên tục nói như đổ hạt đậu từ ống tre ra ngoài: "Lần trước trường học phát sách, dạy một số chữ đơn giản, giáo viên đốc thúc phụ huynh giúp trẻ ôn tập, Ninh Ninh đặc biệt tự giác, vừa ăn cơm xong liền bò ra kia đọc sách, không cần mẹ nhắc, nhưng mẹ lo con bé thích học như thế sẽ bị cận thị..."
Tần Ý Nùng lộ ra nụ cười: "Đừng để nó nhìn gần, có lẽ không vấn đề gì đâu."
Kỷ Thư Lan: "Cho nên bình thường mẹ rất chú ý uốn nắn con bé, đúng rồi, nó còn học Tiếng Anh, dạy học bằng hai thứ tiếng, có thể đếm từ một tới mười, còn biết nói táo, cam."
Tần ý Nùng chống cằm cười: "Thật sao ạ? Lần sau con sẽ kiểm tra con bé."
Dì Phương vẫn luôn yên lặng ăn cơm, lặng lẽ gắp một miếng thịt vào bát Kỷ Thư Lan, tránh đi tầm mắt của Tần Ý Nùng, chỉ nhìn Kỷ Thư Lan, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Ăn cơm trước đã."
Kỷ Thư Lan hé nửa miệng, dáng vẻ như vẫn muốn tiếp tục kể chuyện, mắt lại nhìn vào miếng thịt trong bát, nhìn có chút lúng túng. Tần Ý Nùng cười bổ sung một câu: "Mẹ ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta tiếp tục nói, lần này con về có lẽ sẽ ở nhà khá lâu."
Kỷ Thư Lan mới yên tâm tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, dì Phương thu dọn bát đĩa, trong nhà có máy rửa bát, nhưng dì Phương vẫn quen rửa bằng tay, Tần Ý Nùng nhìn thấy cũng không nói gì. Những người ở tuổi của bọn họ đã rất khó để có thể tiếp nhận những đồ vật mới mẻ, những thứ đồ tự động hóa đa phần đều trở nên vô dụng, cũng không thể giống người trẻ tuổi muốn tìm niềm vui giết thời gian, ngược lại làm việc nhà có thể khiến bọn họ ít nhiều có cảm giác an toàn.
Kỷ Thư Lan về phòng, lấy ra toàn bộ bài tập của Ninh Ninh thời gian vừa rồi cho Tần Ý Nùng nhìn qua. Nét chữ của trẻ con còn ngây thơ, chữ viết vừa to vừa tròn, mang theo chút đáng yêu, Tần Ý Nùng xem xong, cười vui vẻ nói một câu: "Rất chăm chỉ làm bài tập."
Kỷ Thư Lan lộ ra sắc mặt thả lỏng.
Hai mẹ con im lặng một lúc.
Thật ra hai người cũng không có nhiều lời để nói, khoảng cách thế hệ như xa cách cả dãy núi. Một là vì thói quen sinh hoạt từ nhỏ, Kỷ Thư Lan phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có quá nhiều sức lực giao lưu tình cảm với con cái; hai là cuộc sống của Tần Ý Nùng cách bà quá xa, có khi Kỷ Thư Lan nhìn thấy đại minh tinh tươi tắn sáng chói trêи màn hình, đều vô thức hoài nghi đó có phải Tần Ý Nùng, thật sự là cô con gái trước mặt bà hay không. Giống như bà chưa từng nhìn kĩ con gái mình một lần mà cô ấy đã trưởng thành rồi, trở lên xa lạ lại mạnh mẽ, cho nên một vai gánh cả gia đình, đem phong ba bão táp bên ngoài chặn lại.
Bà rất hổ thẹn với con gái mình, chị gái cô ấy còn được hưởng thụ một quãng tình thân ngắn ngủi, đến lúc cô ấy được sinh ra đời, trong nhà chỉ còn là những cuộc cãi vã và sự lạnh lẽo vô tận. Tần Ý Nùng và chị gái thân thiết từ nhỏ, giống như nương tựa vào nhau mà sống, nhưng cuối cùng chị cô ấy lại...
Kỷ Thư Lan mơ hồ cảm nhận, Tần Ý Nùng chơi đùa với cuộc đời, đời tư hỗn loạn, ở bên ngoài danh tiếng tệ hại, tuyệt đối là bà và chị gái ảnh hưởng đến cô ấy quá nhiều.
Nhưng Kỷ Thư Lan lại nghĩ, tính tình phong lưu còn tốt hơn thân thể bị thương, chí ít sẽ không đến bước rời bỏ hồng trần như chị gái cô ấy.
"Ninh Ninh..." Ngón tay ở một bên của Tần Ý Nùng khẽ động, trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định nói về chủ đề bọn họ có thể nói chuyện.
Thời tiết càng ngày càng nóng, căng cơ bụng trùng cơ mắt, nói một hồi lâu, Kỷ Thư Lan không nhịn được mở miệng ngáp một cái, khóe mắt đã trào ra tia nước. Tần Ý Nùng thở ra một hơi không để lại vết tích, thức thời đề nghị: "Mẹ, mẹ đi ngủ trưa đi, một lúc nữa con gọi mẹ, chúng ta cùng đi đón Ninh Ninh."
Kỷ Thư Lan cũng có cảm giác bỏ được cục đá trêи lưng xuống.
Bà nghe lời, về phòng nghỉ ngơi.
Kỷ Thư Lan đã có tuổi, chân lại không thuận tiện, phòng ngủ được đặt ở tầng một, Tần Ý Nùng chăm chú nhìn theo bóng lưng của bà biến mất sau cánh cửa phòng, ngồi ngây ra một lúc, khớp ngón tay đột nhiên không chịu khống chế giật giật, bản năng trỗi dậy lo lắng.
Tần Ý Nùng đóng phim nhiều năm, cơ bản không bị thứ gì gián đoạn, không có ống kính máy quay, mất đi âm thanh "diễn" đập bảng, cô ấy thường cảm thấy hoang mang, không biết nên làm gì. Nói thẳng ra là, diễn nhiều quá, nên không biết phải sống cuộc sống của chính mình như thế nào. Cô ấy cũng không muốn sống trong cuộc sống của chính mình, nguyện trầm luân một đời trong phim ảnh.
Lần này cô ấy đến Liên hoan phim Cannes, gặp được đạo diễn Hàn Ngọc Bình đưa tác phẩm đến tranh giải, Hàn Ngọc Bình là Bá Nhạc của cô ấy, là người có ân tình hồi sinh cô ấy. Nếu không phải "bố" là một từ mang nghĩa xấu với cô ấy thì chắc chắn Hàn Ngọc Bình đã là người bố thứ hai của cô ấy. Hàn Ngọc Bình là người nhạy bén lại mẫn cảm, nhìn thấy cô ấy liền biết cô ấy đã sức cùng lực kiệt, ngay lập tức tức giận nhìn thẳng vào cô ấy, quát mắng: "Cháu mau cút về nước nghỉ ngơi cho tôi."
Tần Ý Nùng khựng người, rót cho ông ấy một ly rượu, cười ngọt ngào: "Cháu vừa mới khơi thông được thị trường bên này, có rất nhiều đạo diễn tìm cháu, bây giờ mà về nước thì tiếc lắm ạ."
Hàn Ngọc Bình không trúng kế, hất tay cô ấy ra, mặt tái xanh: "Khơi cái gì mà khơi, nhanh cút. Còn quay nữa tôi sẽ gọi người đến đoàn làm phim trói cháu dẫn đi."
Tần Ý Nùng: "..."
Hàn Ngọc Bình vừa đấm vừa xoa, đứng đắn mở lời khuyên cô ấy: "Diễn viên phải cắm rễ với hiện thực cuộc sống, cuộc sống là vô hạn, cháu có thiên phú thì thế nào, nếu cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng mài mòn sạch sẽ những tích lũy của bản thân, đến lúc đó còn diễn được cái gì nữa, cháu còn có thể làm được cái gì?"
Tần Ý Nùng khẽ cười uống một ngụm sâm-panh, ngoài miệng thì nói vâng, nhưng tâm tư trong lòng thì đang phản kháng, Hàn Ngọc Bình cũng không đến mức thật sự gọi người đến trói cô ấy lại.
Hàn Ngọc Bình vừa nhìn liền hiểu rõ cô ấy, thu lại vẻ uy nghiêm, đổi thành dáng vẻ thường thấy của trưởng bối, khuyên bảo hết lời: "Tôi biết cháu không muốn quay về hiện thực, luôn trốn tránh nó, nhưng cháu cũng nên cho bản thân một cơ hội chứ. Cháu nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ sẽ phát hiện cuộc sống này còn có rất nhiều chuyện thú vị hơn đóng phim đấy."
Ý cười của Tần Ý Nùng dần nhạt bớt, mặt không cảm xúc nhìn ông ấy.
Hàn Ngọc Bình nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cảm động nói: "Coi như là chú xin cháu."
Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, vành mắt có chút ướt, cô ấy chuyển tầm mắt đi, nghẹn ngào nói: "Cháu thử xem thế nào."
Tần Ý Nùng đứng dậy đi lại, định tìm chút chuyện cho bản thân làm, cuối cùng vẫn ôm chồng kịch bản lấy từ văn phòng An Linh tới trước mặt. Nhìn chồng kịch bản dày cộp, Tần Ý Nùng không nhịn được nở nụ cười, nếu Hàn Ngọc Bình biết cô không đóng phim lại đi đọc kịch bản có khả năng tức đến mức dựng đứng tóc trêи đầu lên.
Đang định mở ra trang đầu.
Điện thoại trêи bàn trà rung lên.
Quan Hạm: [Gửi thuốc đến rồi ạ]
Đầu óc tê liệt của Tần Ý Nùng dường như xuất hiện một nguồn sống. Đường Nhược Dao, ba chữ này chuyển động nơi cuống họng, khiến dòng máu lạnh lẽo dần nóng lên.
Tần Ý Nùng không nhịn được sặc một tiếng, đặt cuốn kịch bản sang một bên, khẽ thở một hơi, gõ chữ hỏi: [Đưa thế nào?]
Quan Hạm: [Em bảo Nguyễn Cầm đưa, không đích thân ra mặt, bây giờ em đang ở trước cổng khu nhà của cô Dao]
Quan Hạm ngồi trong xe, cúi đầu tiếp tục gõ chữ, trêи màn hình điện thoại bất ngờ xuất hiện thông báo cuộc gọi.
"Mặt em ấy bị thương thế nào?" Lột đi lớp ngụy trang, âm thanh của Tần Ý Nùng trong điện thoại nghe rất lạnh lùng, vô cùng xa cách.
"Nguyễn Cầm nói, đã tiêu bớt rồi."
"Em có chắc cô ta nói thật?"
"Cho cô ta cũng không dám nói dối." Quan Hạm nói, "Ngày mai cô Dao có buổi chụp tạp chí, cô ta còn phải đi cùng, nếu trêи mặt thật sự còn vết tích, có lẽ cô ta đã bị dọa chết rồi."
"Dao Dao có nói gì với cô ta không? Mấy lời đại loại như mấy lời cảnh cáo, có không?"
Quan Hạm ngừng một lúc, nói: "Không ạ."
Tần Ý Nùng mệt mỏi thở dài một tiếng.
Quan Hạm động đậy khóe môi, nhưng không lên tiếng.
Rất lâu sau.
Tần Ý Nùng nói: "Bỏ đi, em dạy dỗ Nguyễn Cầm đi, lần sau cô ta động tay nào, tôi liền gọi người làm tàn phế cánh tay đó."
Quan Hạm chần chừ: "Mấy lời châm chọc cạnh khóe thì sao ạ?" Nguyễn Cầm có thể phát triển đến bước động chân động tay, chắc chắn không phải chỉ trong một sớm một chiều.
Tần Ý Nùng lạnh lùng nói: "Nếu em ấy luôn cúi đầu nhịn nhục như thế, tôi cản được sao?"
Quan Hạm lặng thinh.
Tần Ý Nùng bóp ấn đường, kiệt sức nói: "Trước tiên cứ thế đã, không có chuyện gì là được rồi."
Cô ấy ấn ngắt điện thoại.
Câu nói kia của Hàn Ngọc Bình sai rồi, cô ấy sớm đã phát hiện điều thú vị trong cuộc sống này. Cô ấy đã tìm được Neverland của mình.
Đường Nhược Dao là Neverland của cô ấy, nhưng cô ấy không phải Peter Pan, không thể ở mãi trong nơi này.
Bây giờ cô ấy lo lắng nhất, là Đường Nhược Dao rời khỏi cô ấy, mất đi lớp bảo vệ của vùng đất Neverland, tương lai sẽ không chịu nổi phong ba bão táp bên ngoài.
...
Nguyễn Cầm thấp thỏm rời đi, cô ta vốn muốn nói nhiều hơn dăm ba câu với Đường Nhược Dao, bảo cô giúp cô ta cầu xin Tần Ý Nùng. Nhưng khuôn mặt Đường Nhược Dao lạnh lẽo, lạnh đến mức có thể đóng đá, hung hăng dọa sợ bàn chân đang muốn tiến vào của cô ta.
Phần lớn thời gian tính tình của Đường Nhược Dao rất hiền lành, nhưng cũng có lúc cáu bẳn, cô cảm thấy cô không bảo Nguyễn Cầm nhanh chóng cút đi đã là giới hạn của mình. Nguyễn Cầm đứng ngoài cửa một phút đồng hồ, đưa thuốc mỡ, nhìn lên mặt cô, sau đó biến mất trước tầm mắt của cô.
Đường Nhược Dao cũng không thèm liếc nhìn, tùy tiện vứt thuốc mỡ lên bàn trà, tiếp tục xem phim tài liệu của cô.
Không biết tâm tư chuyên chú của cô bị Nguyễn Cầm làm gián đoạn hay vì nguyên nhân gì, lực chú ý của Đường Nhươc Dao từ đầu đến cuối không thể tập trung, giọng trầm dễ nghe của người bình luận nam trong tivi nói xong câu sau thì cô lại quên câu trước.
Đường Nhược Dao ấn dừng, ngẩng đầu dựa vào sô-pha, nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt lại nhìn tới lọ thuốc mỡ trêи bàn trà, thần sai quỷ khiến cầm lên lần nữa.
Lọ thuốc này rất kì quái.
Không có bao bì, cũng không có cả nhãn hiệu thuốc.
Đường Nhược Dao mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi thử, có một hương thơm nhàn nhạt, khác hoàn toàn so với thuốc mỡ bình thường.
Cô bóp một ít lên mu bàn tay, xoa đều, thuốc mỡ trong suốt, chạm vào có chút mát lạnh.
Đường Nhược Dao nhớ lại dáng vẻ khẩn trương hoảng loạn của Nguyễn Cầm lúc đứng ngoài cửa, có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua đầu, bị cô bắt lại. Nguyễn Cầm lấy thuốc mỡ từ đâu? Bị thương trêи phim trường là chuyện rất dễ gặp, tại sao lúc trước không thấy cô ta cho cô thuốc?
Cô ta giấu làm của riêng, đến hôm nay không thể không đưa? Hay là... có người gợi ý cho cô ta?
Đường Nhược Dao không nghĩ rằng Nguyễn Cầm là người có thể nghĩ ra phương pháp này, vừa nghĩ tới có khả năng cao là giả thiết phía sau, cô liền không khống chế được nhịp tim bắt đầu đập loạn.
Quan Hạm là người rất biết cách làm việc, năng lực làm việc cũng được thể hiện ở chỗ, nếu là chuyện Tần Ý Nùng không dặn dò, Quan Hạm tuyệt đối sẽ không tự tiện chủ trương.
Đường Nhược Dao căng thẳng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vơ lấy di động ở một bên, ngón tay khẽ run, nhập sai liên tiếp mấy lần mới hoàn thành chuẩn xác rồi gửi tin nhắn đi.
Quan Hạm đang trêи đường về nhà, điện thoại trong tay rung lên một cái, cô mở ra xem, đột nhiên hô hấp ngưng trệ.
Đường Nhược Dao: [Là chị ấy bảo chị đưa thuốc mỡ cho em sao?]
...
Chú thích:
1. Neverland: Là vùng đất thần thoại có trong câu truyện về cậu bé biết bay Peter Pan, nàng tiên nhỏ Tinker Bell của nhà văn J.M Barrie lần đầu tiên ra mắt năm 1904.
Neverlands thuộc vùng biển của hàng nghìn đảo. Vùng đất này chỉ tìm thấy trong tâm trí những đứa trẻ. Đến vùng đất này, tuổi tác con người sẽ không thay đổi, vì thế đây là vùng đất mơ ước của những đứa trẻ thích được chơi, được bay nhảy tự do và được sống mãi với tuổi thơ.
+++++++++
Chương 16: Đón trẻ