[Hết tiền rồi, gửi tiền về đi]
Đường Nhược Dao im lặng nhìn một lúc, đặt luận văn xuống một bên, xuống giường, giơ điện thoại lên, nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đang cãi lộn, không ai nghe thấy lời của cô, Phó Du Quân ngồi ở vị trí chỗ ngồi của mình, đang chăm chú nhìn laptop, quay sang gật đầu với cô: "Đi đi."
Đường Nhược Dao đi đến góc cầu thang không có người, gọi điện thoại.
Điện thoại bắt máy rất nhanh, giống như đang đợi cô.
"Lần trước không phải vừa gửi cho dì rồi sao?" Đường Nhược Dao dựa lưng vào tường, ánh mắt chú ý đến xung quanh, đè nhỏ giọng nói.
Mẹ kế của cô, Giang Tuyết Trân lớn tiếng nói: "Lần trước là bao lâu rồi, không phải cô không biết, em trai cô đang đến tuổi cần tiền, giáo viên trong trường nói phải đăng kí trại hè, những đứa trẻ khác đều đi, không thể để nó thua ngay tại vạch xuất phát được."
Đường Nhược Dao trầm ngâm một lúc, mím môi: "Cần bao nhiêu?"
Giang Tuyết Trân tham lam mở miệng: "Một triệu."
Mũi chân Đường Nhược Dao đá vào góc tường, vẫn cúi đầu cười: "Thằng bé muốn ra nước ngoài sao? Một triệu có đủ không?"
Giang Tuyết Tân quanh co lòng vòng nói: "Tàm tạm." Bà ta không kiên nhẫn nói, "Tóm lại cô mau gửi tiền cho tôi, ngày mai phải nộp tiền rồi."
Đường Nhược Dao ừm một tiếng: "Chụp lại bảng giá trại hè gửi cho tôi xem."
Giang Tuyết Trân vừa nghe, lập tức đổi giọng chỉ trích: "Cô kiếm nhiều tiền như thế, cho em trai cô nhiều một chút thì làm sao, nhỏ nhen giống như..."
"Nhiều thêm một từ vô nghĩa nữa thì một cắc cũng đừng mong lấy được." Đường Nhược Dao nhàn nhạt ngắt lời bà ta.
Giang Tuyết Trân làu bàu ngắt điện thoại.
Đường Nhược Dao nắm chặt điện thoại về kí túc xá, đang trèo lên giường thì điện thoại lại rung lên, cô lên trêи rồi mở ra xem, Giang Tuyết Trân gửi ảnh bảng phí trại hè tới.
Bây giờ nuôi dạy một đứa trẻ càng ngày càng khó, chi phí càng ngày càng đắt đỏ, muốn để nó tiếp nhận nền giáo ɖu͙ƈ ưu tú nhất, phải tranh thủ bắt đầu ngay từ lúc còn bé. Trại hè phải đi nước ngoài du lịch, chi phí đắt đỏ khiến người ta hoảng hốt, từ mấy chục đến mấy trăm nghìn tệ.
Đường Nhược Dao liếc mấy cái, đang định chuyển khoản cho Giang Tuyết Trân với mức phí đắt đỏ nhất. Vừa mở ứng dụng chuyển khoản ra, điện thoại lại hiện lên thông báo cuộc gọi.
Giang Tuyết Trân.
Trong lòng Đường Nhược Dao bỗng rối loạn cảm xúc lưỡng cực, lại ra ngoài nghe điện thoại.
Phó Du Quan nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô một cái, có suy nghĩ gì đó.
"Dì lại muốn gì nữa?" Đường Nhược Dao nén lại cơn giận nghe điện thoại, trầm ngâm nói.
"Chị." Bất ngờ nghe thấy âm thanh của cậu trai, trong trẻo non nớt.
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Đường Phỉ?"
Cậu trai trả lời: "Em đây." Lại nhỏ giọng nói, "Mẹ đi tắm rồi, em lấy trộm điện thoại của mẹ gọi cho chị."
Sắc mặt Đường Nhược Dao dần dần dịu lại, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Em tìm chị có việc gì không?"
Đường Phỉ cảnh giác nhìn một cái về hướng phòng tắm, nhỏ tiếng nói: "Tiền lần trước chị gửi về mẹ đã gửi tiết kiệm rồi, còn dư lại rất nhiều, mẹ lừa chị đấy, chị đừng gửi cho mẹ nữa. Em đã đăng kí trại hè rồi, đăng kí gói đắt nhất ấy."
"Chị biết rồi." Đường Nhược Dao không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi, "Gần đây em thế nào?"
"Em tốt lắm." Đường Phỉ cười nói, "Chỉ là hơi nhớ chị, khi nào chị mới về?"
"Ở trường còn có việc chưa làm xong."
"Vậy chị nhất định phải phải về trước ngày em đi trại hè nhé."
"Ừm, chị sẽ cố gắng." Đường Nhược Dao im lặng ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, khẽ hỏi, "Bố thế nào rồi?"
Đường Phỉ thở dài một hơi: "Vẫn như trước."
Đường Nhược Dao lại ừ một tiếng, trong lòng lại trầm xuống. Trái tim nghẹn lại, cô phải tạm tới tắt loa thoại, nghiêng đầu hít thở sâu một lúc, thay đổi không khí mới.
Tiếng nước
trong phòng tắm ngừng lại.
Đường Phỉ vội vàng nói: "Em cúp đây, tạm biệt chị."
Không đợi Đường Nhược Dao trả lời, cậu bé nhanh chóng ngắt điện thoại, xóa danh sách cuộc gọi, thành thục như nước chảy mây trôi.
Giang Tuyết Trân lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn con trai nhà mình đang nghiêm túc ngồi đọc sách ở phòng khách, vô cùng tự hào, bước đến dùng sức hôn lên mặt Đường Phỉ một cái.
Điện thoại trêи bàn trà sáng lên, Giang Tuyết Trân cầm lên xem, có thông báo chuyển khoản, lập tức nhướng mày vui vẻ. Đợi sau khi nhìn rõ con số chuyển khoản, mặt đen như đít nồi.
Đường Phỉ làm như vô tình, nhích lại gần liếc một cái, số tiền chuyển khoản năm mươi nghìn tệ.
Giang Tuyết Trân vừa mở ứng dụng ngân hàng kiểm tra số dư, vừa oán thán nói: "Chị con đúng là ngày càng keo kiệt, nó chỉ có một đứa em trai là con, nó không cho con tiền tiên thì còn muốn để ai tiêu chứ."
Đường Phỉ không để tâm vâng một tiếng.
Trong lòng cậu bé mơ màng nghĩ: Dựa vào cái gì mà lấy tiền chị kiếm được cho con tiêu?
...
Không lấy được con số vừa ý, Giang Tuyết Trân lại tiếp tục gọi điện thoại tới, nhưng đều bị Đường Nhược Dao tắt đi. Sau mấy cuộc gọi, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Phó Du Quân ngồi dưới giơ tay lên, gõ nhẹ lên thành giường của cô.
Đường Nhược Dao nâng mắt nhìn qua, không kịp che giấu cảm xúc, hai mắt u ám.
Phó Du Quân nghiêng đầu: "Ngẩn ngơ gì đấy? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Đường Nhược Dao lắc đầu.
Phó Du Quân giỏi việc thấu hiểu lòng người bèn cười cười, hỏi: "Vậy cậu có muốn tắm rửa không? Tôi vừa tắm xong." Cô nàng hất cằm, chỉ về hai người Văn Thôi, "Bọn họ còn bận náo loạn."
Đường Nhược Dao mới chú ý trêи người cô nàng đã đổi sang chiếc váy yếm liền thân mát mẻ từ lúc nào, tóc dài ướt nhẹp xõa trêи lưng.
Đường Nhược Dao nhìn cơ thể người bên cạnh trong giây lát, thu tầm mắt lại. Cô ảo não vì ý chí của bản thân còn chưa vững vàng, một chút chuyện nhỏ mà có thể quấy nhiễu cô lâu như thế, bên cạnh xảy ra chuyện gì cũng không hay biết. Cô điều chỉnh cảm xúc, chống thành giường đứng dậy: "Tôi đi tắm đây."
Đột nhiên Phó Du Quân gọi cô.
Đường Nhược Dao dừng chân quay đầu.
Phó Du Quân: "Có thể dùng sữa tắm của tôi, đồ của cậu quá lâu rồi."
Đường Nhược Dao cười cười: "Biết rồi."
Lỗ tai Văn Thù Nhàn dựng lên, thò đầu từ trêи giường xuống, kêu gào: "Đường Đường dùng của tôi đi, của tôi thơm hơn! Của tôi là hương hoa hồng đó!"
Phó Du Quân nhảy lên, tư thế nhanh như chớp nhéo mặt Văn Thù Nhàn một cái, cười nói: "Cậu im miệng đi, chỗ nào cũng có mặt cậu là sao."
Văn Thù Nhàn chơi đến điên cuồng, cười ha ha nói: "Tôi mặc kệ, tôi và Đường Đường là cặp đôi hoàn hảo nhất của phòng 405."
Thôi Giai Nhân góp vui, nhỏ tiếng nói: "Vậy tôi thì sao?"
Văn Thù Nhàn chế giễu nói: "Cậu có bạn trai rồi, không được tham gia." Vô tình loại bỏ cô nàng.
Đường Nhược Dao quay lưng với bọn họ, khóe miệng không khống chế được cong lên, nhanh chân bước vào nhà tắm, bỏ lại những tiếng cười đùa hi ha ở phía sau, trước khi cánh cửa được khép lại hoàn toàn, cô còn nghe thấy tiếng hét lớn của Văn Thù Nhàn: "Không dùng sữa tắm cũng được, nhưng nhất định phải dùng dầu gội đầu của tôi. Của tôi là loại đắt nhất ấy."
Cơ bản năm tư đại học Đường Nhược Dao không đến trường, đồ dùng trong phòng tắm chỉ dùng hai lần lúc đến trường điểm danh, rồi để bám bụi ở đó. Lúc này cô nhìn lại, không biết đã được ai lau chùi sạch sẽ, không cần thiết phải dùng dầu gội đầu của Văn Thù Nhàn và sữa tắm của Phó Du Quân.
Thời tiết nóng nực, tắm nước nóng trong phòng điều hòa lại càng tắm càng nóng, nghĩ sẽ không ngủ luôn, lúc này Đường Nhược Dao gội đầu xong cũng không dùng khăn lau tóc, chỉ dùng tay không vắt khô, mái tóc ẩm ướt dính lấy chiếc cổ trắng bóc của cô, phần áo phía trêи ướt nhẹp, lộ ra hai đường cong căng tròn, những giọt nước đọng trêи xương đòn, men theo đường cong tinh tế rồi trượt xuống dưới.
Thân hình cô cao ráo, chỉ mặc chiếc váy yếm cùng áo may ô, lưng thẳng như cành trúc, chiếc quần màu trắng lại khiến hai chân càng chói mắt.
Vừa ra đến ngoài, liền bị một bóng người nhào tới, lòng bàn tay nóng rực bắt lấy cổ tay lạnh lẽo của cô.
Đường Nhược Dao phản ứng nhanh rút tay ra, quay người, nhanh như chớp đi đường quyền, khi nắm đấm sắp rơi xuống mặt đối phương, một tiếng kêu thất thanh ngăn cản động tác của cô lại.
"Hảo hán tha mạng!"
Đường Nhược Dao thu tay.
Phó Du Quân ở một bên cười trêи nỗi đau của người khác: "Ai bảo cậu gan to tày trời, thiếu chút nữa bị hủy dung rồi đấy."
Văn Thù Nhàn nghĩ lại vẫn còn run, vỗ vỗ ngực: "Dọa chết tôi rồi. Tôi nào biết cậu ấy phản ứng mạnh như thế." Nói xong, cô nàng nghi ngờ quay sang đánh giá Đường Nhược Dao, xì một tiếng, híp mắt nói, "Không đúng, có biến."
Tim gan Đường Nhược Dao không bình tĩnh, giật thót, làm như không có chuyện gì đi sang một bên, rót cuốc nước cho mình.
Văn Thù Nhàn kiểm tra cửa kí túc xá một lượt, xác nhận đã đóng kĩ, tự biên tự diễn nói: "Đường Đường tuyệt đối có biến rồi."
Đường Nhược Dao đương nhiên duy trì trạng thái im lặng.
Phó Du Quân lướt qua khuôn mặt bình yên không gợn sóng của Đường Nhược Dao, không nói gì.
Chỉ có Thôi Giai Nhân hỏi: "Biến gì thế?"
Văn Thù Nhàn nói: "Tôi cảm thấy hình như cậu ấy có đối tượng rồi."
Thôi Giai Nhân lại hỏi: "Tại sao?"
Văn Thù Nhàn nói: "Chỉ có người có đối tượng mới mẫn cảm với việc tiếp xúc thân thể với người khác như thế."
Thôi Giai Nhân dùng hai tay chống cằm, chuyên tâm tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao lúc trước cậu ấy không như thế?"
Văn Thù Nhàn cũng cảm thấy bản thân đang đoán bừa, xoa lấy gáy, mở miệng hàm hồ nói: "Đó có thể là vừa mới tiếp xúc thân mật với đối tượng của cậu ấy, ha ha ha."
Đường Nhược Dao sặc nước, vành tai đột nhiên nóng dần lên.
Phó Du Quân khẽ chớp mắt.
Chủ đề này đã kết thúc khi Đường Nhược Dao không cho ý kiến, vốn cũng không thành chủ đề nói chuyện.
Buổi tối 11 giờ, kí túc xá đến giờ tắt đèn.
Đường Nhược Dao lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng cô chôn vùi một núi lửa sống, bình thường im lặng kín đáo, nhưng hễ có mồi lửa, rất dễ hừng hực phun trào, rồi đem mọi thứ nuốt trọn.
Văn Thù Nhàn nhất định phải chọc vào cô.
Đường Nhược Dao vừa nhắm mắt lại, lại nhớ lại tối đó hai người quấn chặt lấy nhau, lăn lộn trong mồ hôi, Tần Ý Nùng nói lời yêu thương bên tai cô với chất giọng khàn khàn, khiến cô nở rộ, dẫn cô đi qua những trải nghiệm như thể cận kề cái chết.
Áo yếm thấm đẫm môi hôi, sau lưng dinh dính, Đường Nhược Dao đá chăn ra, thò tay chân ra ngoài, khắp người đều khó chịu.
Qua một lúc, lại khẽ lật người, động đậy chân, nhìn trần nhà thở ra một hơi.
Tầm mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Chiếc đèn bảo vệ mắt ở đầu giường đối diện được bật lên, Phó Du Quân nghiêng người nhìn sang cô, nhỏ tiếng hỏi: "Nóng sao?"
Đường Nhược Dao lau mồ hôi trêи cổ, cũng nhỏ tiếng đáp lại: "Vẫn ổn."
Hai người còn lại đã đi vào giấc ngủ.
Phó Du Quân thò tay qua lan can giường, trêи tay nắm chiếc điều hòa không khí, nhỏ tiếng nói: "Cậu chỉnh nhiệt độ xuống thấp chút, chỉnh lại hướng quạt gió đi."
Đường Nhược Dao: "Cảm ơn."
Phó Du Quân cười cười, tắt đèn đi.
Đường Nhược Dao nóng trong lòng, nóng trong bụng, điều chỉnh nhiệt độ thế nào cũng vô dụng, cô không chỉnh nhiệt độ, chỉ chỉnh lại hướng quạt gió. Đường Nhược Dao quay mặt vào tường, bật sáng màn hình điện thoại, đăng nhập vào tài khoản phụ.
@Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T
[Không ngủ được, rất nhớ chị ấy, không biết chị ấy có nhớ mình không. Còn nữa, lúc sáng nay nghe được một tin tốt, chờ đợi buổi gặp mặt lần tới với chị ấy.]
Trước khi đăng còn cẩn thận chỉnh sửa chỉ để một mình mình xem được.
Minh tinh ngã ngựa là chuyện rất thường thất, không nên coi thường năng lực đào bới của cư dân mạng.
Đường Nhược Dao xem lại trạng thái của chính mình, dần dần có chút buồn ngủ, liền nhét điện thoại xuống dưới gối, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
...
Tần Ý Nùng nằm trêи giường, lông mi đột nhiên run lên, cô ấy thình lình mở mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài qua tấm rèm cửa trước giờ chưa từng động đậy, trời vẫn tối đen như mực, là thời điểm tối tăm nhất trước khi bình minh ló rạng.
Tần Ý Nùng ấn xuống lồng ngực đang đập điên cuồng của mình, nặng nề thở dốc một hơi, dùng khuỷu tay chống đỡ thân trêи, quay sang nhìn chiếc đồng hồ trêи tủ đầu giường.
Mới 4 giờ sáng.
Tần Ý Nùng chầm chậm ngồi dậy, bật đèn lên, dựa vào đầu giường nửa tỉnh nửa mơ tiếp tục híp mắt. Đêm tối sở hữu âm thanh của đêm tối, tiếng gió và côn trùng, từng tiếng động luồn qua tai, một bàn tay Tầy Ý Nùng nắm thành quyền, bất an nhíu mày lại.
Đang nhắm mắt bỗng nghe thấy tiếng chuông báo thức đã cài đặt trước đó vang lên, Tần Ý Nùng mở to mắt như người vừa tỉnh mộng, đến phòng tắm tắm rửa.
Đối với người khác mà nói, ngủ là nghỉ ngơi, đối với Tần Ý Nùng mà nói, ngủ là một loại cực hình mà cô ấy phải chịu đựng để duy trì tinh thần cho ban ngày.
Gột rửa đi một thân mồ hôi dính nhớp, cả người Tần Ý Nùng thoải mái xuống tầng, trước tiên đến phòng bếp nấu cháo, rồi lại mở cửa phòng Kỷ Thư Lan ra, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, nghiêng người ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Ninh Ninh, cô ấy vùi đầu lên mặt Ninh Ninh thơm lấy thơm để.
Kỷ Thư Lan phát ra tiếng động nhỏ, có lẽ đã tỉnh rồi.
Tần Ý Nùng nhỏ tiếng nói: "6 rưỡi, cháo nấu xong rồi."
Kỷ Thư Lan yên tĩnh xuống giường.
Tần Ý Nùng mở mắt, mượn chút ánh sáng yếu ớt chiếu xuống từ trần nhà, yên lặng nghĩ tới việc gì đó. Đợi bạn nhỏ trong lòng động đậy, bắt đầu nhóp nhép, có dấu hiệu tỉnh lại, cô ấy bèn khép hai mắt lại, giả bộ làm dáng vẻ ngủ say.
Nghe thấy Ninh Ninh nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Thư Lan.
"Mẹ còn chưa dậy nữa."
"Ừ."
"Vậy chúng ta đừng làm ồn đến mẹ, để mẹ ngủ thêm một lúc nhé."
"Được."
"Có phải mẹ rất mệt không ạ?"
Kỷ Thư Lan ngừng lại hai giây, nói: "Đúng thế."
Sau đó Tần Ý Nùng cảm thấy ấm áp, bị thứ đó mềm mại khẽ hôn chụt một cái, mùi sữa thơm ngập tràn hô hấp của cô ấy.
"Con hôn mẹ một cái, mẹ sẽ khỏe lại chứ ạ?"
"Sẽ, Ninh Ninh ngoan quá."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, bên giường liền trống đi hai chỗ, cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Con ngươi Tần Ý Nùng động đậy mang theo chút ươn ướt nơi khóe mắt.
Tần Ý Nùng và Kỷ Thư Lan cùng nhau nấu cơm, Tiểu Ninh Ninh ngồi ở ban công phòng khách nghe mọi người nói chuyện. Ninh Ninh rất dễ nuôi, không cần người lớn đặc biệt kể chuyện cho nó, một mình cô bé cũng có thể nghe đến thích thú. Cô bé chưa nhận biết được nhiều chữ, người lớn liền mua cho nó sách tranh, nhìn tranh nghe kể chuyện.
"Sáng nay con có công việc, phải ra ngoài một chuyến," Tần Ý Nùng rửa tay, một tay cầm thìa gỗ cán dài, một tay mở nắp nồi cơm điện đang hầm cháo.
"Việc gì?" Kỷ Thư Lan đưa bát cho cô ấy, "Khi nào quay về?"
Tần Ý Nùng thổi hơi nóng trêи bát cháo, nói: "Chụp ảnh bìa, tiện nhận phỏng vấn của tạp chí, cũng không mất bao lâu, tối con về."
Không mất bao lâu nhưng đợi đến tối mới về?
Kỷ Thư Lan không hỏi nhiều, chỉ ừ một tiếng, dặn dò một câu: "Chú ý an toàn." Lại chuyển chủ đề hỏi, "Tối qua có ngủ được không?"
"Ngủ được bốn năm tiếng."
"Vậy còn được."
Tần Ý Nùng múc bát cháo đưa cho Kỷ Thư Lan: "Gọi Ninh Ninh lại đây ăn sáng."
Bát và thìa đặt trước mặt Ninh Ninh, trong tay cô bé vẫn ôm lấy sách, đôi mắt rất chăm chú đọc.
"Ăn cháo đi." Khớp ngón tay Tần Ý Nùng cộc cộc gõ lên mặt bàn trước mặt cô bé.
"Con đọc xong trang này đã." Ninh Ninh nói rồi lật sang một trang.
Tần Ý Nùng nhìn xong nhíu mày, chẳng trách Kỷ Thư Lan sợ nó cận thị.
Tần Ý Nùng buông thìa xuống, miệng bát cháo phát ra một âm thanh chạm khẽ.
"Tần Gia Ninh."
Không có bạn nhỏ nào không sợ mẹ gọi đầy đủ họ tên, cơ thể Ninh Ninh run lên một cái, Kỷ Thư Lan kịp thời rút ra quyển sách ảnh trong tay cô bé ra, nhét thìa vào tay nó, dịu dàng nói: "Ngoan, ăn cháo đã."
Tần Ý Nùng làm mặt lạnh: "Rửa tay chưa?"
Ninh Ninh nhảy từ trêи ghế xuống, nhanh chóng chạy đi rửa tay, Kỷ Thư Lan cũng đi theo, Ninh Ninh còn nhỏ, không với được tới vòi nước. Quay lại liếc Tần Ý Nùng một cái, nghiêm chỉnh ăn cháo.
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Thư Lan cùng tài xế đưa Ninh Ninh đến nhà trẻ, Quan Hạm sớm đã qua nhà đợi Tần Ý Nùng.
Có lẽ vẫn nhớ lần trước làm Quan Hạm tủi thân khi chỉ cho cô một quả táo, Tần Ý Nùng dẫn cô vào phòng bếp, mở nắp nồi, nói: "Bánh thịt, bên trong toàn là nhân thịt bò, ăn không?"
Quan Hạm ngửi một cái, hai mắt liền phát sáng: "Chị tự tay làm sao?"
Tần Ý Nùng nhướng mày ngầm thừa nhận.
Quan Hạm lập tức nói: "Ăn!"
Tần Ý Nùng lấy cho cô một chiếc túi ni-lông.
Quan Hạm đem nhét hết bánh thịt vào trong, không chừa lại một cái.
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy không nhịn được nói: "Em ăn hết được sao?"
Quan Hạm nuốt nước bọt, nắm chặt trong tay, giống như sợ cô ấy cướp lại: "Ăn không hết em mang về để tủ lạnh."
Không ai biết thật ra kĩ năng nấu nướng của Tần Ý Nùng rất uyên thâm, ở đoàn làm phim Quan Hạm từng được nếm thử món mì xào tương do cô ấy nấu một lần, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi vào trong. Bây giờ nhớ lại vẫn còn vô vàn dư vị, nhưng ở bên ngoài Tần Ý Nùng rất ít khi vào bếp, muốn ăn đồ do đích thân cô ấy làm còn khó hơn lên trời.
Tần Ý Nùng: "... Được rồi."
Buổi chụp hình tạp chí buổi sáng diễn ra thuận lợi như trước giờ. Có người trời sinh thích hợp ống kính, khuôn mặt Tần Ý Nùng 360 độ đều không có góc chết, nhϊế͙p͙ ảnh gia chuẩn bị cho cô ấy mấy bộ trang phục, có cao ngạo, có quyến rũ, có mê hoặc, Tần Ý Nùng phối hợp điều chỉnh cử chỉ cơ thể cùng thần thái theo sự chỉ đạo của nhϊế͙p͙ ảnh gia.
Trang phục cuối cùng, cô ấy ngồi lên chiếc ghế đơn sơn đen, chân dài buông thõng một cách tự nhiên mà thanh lịch, cơ thể nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, môi đỏ khẽ mím, chiếc cổ trắng bóc lộ ra đường cong kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào ống kính, cảm giác mâu thuẫn của sự ép buộc và tự do theo đó mà tỏa ra.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia chụp xong, làm cử chỉ tay "OK" với cô ấy.
Tần Ý Nùng cởi áo khoác ngoài, không đợi Quan Hạm đi tới, đã có nhân viên cung kính đón lấy, Tần Ý Nùng nhỏ tiếng nói một câu cảm ơn.
Nhân viên được quan tâm vừa mừng vừa lo nhìn cô ấy, vô cùng sững sờ.
Tần Ý Nùng lại dịu dàng cười cười với đối phương, quay người nhìn về một hướng khác.
Quan Hạm và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi cùng đi tới.
Người phụ nữ kia là giám đốc biên tập tạp chí VG khu vực Trung Quốc, họ Lâm, trong vài năm ngắn ngủi dẫn dắn tạp chí VG trở thành mục tiêu mới cho ngành truyền thông thời trang Trung Quốc, rất có bản lĩnh.
Sắp đến nơi, giám đốc Lâm nhanh hơn Quan Hạm hai bước, lên trước cho Tần Ý Nùng một cái ôm. Sau đó kéo lấy tay Tần Ý Nùng không buông, trêu chọc nói: "Lần này rơi vào tay tôi rồi đúng không? Bữa cơm trưa nay, em chạy không thoát rồi."
Tần Ý Nùng nhanh chóng rút tay về, trêи mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Em cũng không tính chạy, em mong ngóng bữa cơm của chị cũng lâu lắm rồi."
Giám đốc Lâm sảng kɧօáϊ cười to.
Khách chủ cùng vui.
Tần Ý Nùng ứng phó giám đốc Lâm xong, ngồi lên xe chuyên dụng, mệt mỏi bóp ấn đường, Quan Hạm đưa thuốc giải rượu và một cốc nước đến.
"Hẹn bác sĩ tâm lí mấy giờ?" Tần Ý Nùng nhìn cốc nước, uống thuốc xong, dựa vào ghế, uể oải nâng mí mắt lên hỏi.
...
Có thể bạn quan tâm:
Rối loạn lưỡng cực, hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, là tình trạng tâm thần thay đổi bất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng cảm (tăng động, kϊƈɦ động) hoặc trầm cảm.
Khi người bệnh cảm thấy chán nản, họ có thể cảm thấy tuyệt vọng và mất hứng thú trong các hoạt động thường ngày. Khi tâm trạng người bệnh thay đổi theo hướng khác, họ sẽ cảm thấy đầy hưng phấn và tràn đầy năng lượng. Trạng thái thay đổi tâm lý đột ngột này thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc thậm chí nếu nặng hơn là vài lần trong tuần.