Trong mắt Đường Nhược Dao lúc này là góc nghiêng đang chầm chậm tiến đến của Tần Ý Nùng, lông mày dài mảnh, hơi thở lan tràn dưới ánh đèn vàng ấm áp, tao nhã mà đa tình.
Lông mi mảnh mai như cánh ve sầu rơi xuống, Đường Nhược Dao ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tần Ý Nùng cúi đầu, cánh môi mỏng nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của thiếu nữ, lộ ra một tia lành lạnh, giống hệt như hương vị trêи cơ thể cô ấy. Con người cô ấy nhiệt tình như vậy, nhưng đôi môi lại rất lạnh lẽo.
Đơn giản chỉ là một động tác tiếp xúc của hai đôi môi, đáy lòng Đường Nhược Dao lại phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn.
Nụ hôn lần trước đã là từ trước khi Tần Ý Nùng ra nước ngoài quay phim. Hai năm nay Tần Ý Nùng bắt đầu chuyên tâm phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, có khi những mấy tháng không về nước một lần, Đường Nhược Dao rất nhớ cô ấy, nhưng không dám nói cho cô ấy biết. Quan hệ của hai người đã như thế, nói ra chỉ thêm xấu hổ phiền phức.
Tần Ý Nùng chạm vào một cái rồi chầm rãi lui đi, giống như chuồn chuồn đạp nước, Đường Nhược Dao chầm chậm mở mắt.
"Sao thế ạ?" Ánh mắt của cô tỉnh táo, giọng điệu điềm tĩnh, như thể đã che giấu rất hoàn hảo một tia thất vọng vừa lướt qua.
"Không có gì." Tần Ý Nùng nhìn tới khóe mắt không chút dao động của cô, nếu không phải trái tim khẽ trập trùng, có lẽ cô ấy cũng không cảm nhận được. Diễn xuất của cô càng ngày càng uyên thâm, khóe mắt Tần Ý Nùng cong lên, sinh ra chút yên lòng.
"Tối qua chị vốn định lên máy bay về đây, nhưng đột xuất có việc làm chậm trễ thời gian, cho nên không kịp đến dự lễ trao giải." Hai tay Tần Ý Nùng khẽ đặt lên vai cô, chân thành nhìn vào mắt cô, dịu dàng giải thích.
Dù sao tuổi đời còn quá non trẻ, không giấu được chuyện trong lòng, đôi ba câu an ủi dỗ dành của người phụ nữ trước mặt khiến nội tâm vốn đã buồn bã nổi lên chút u sầu cùng tủi thân.
Đường Nhược Dao lặng im trong giây lát, không mở mắt nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Chị vốn cũng không đáp ứng sẽ về mà."
Tháng Ba năm nay, Giải thưởng điện ảnh Kim Quế, một trong ba giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Hoa Ngữ công bố danh sách rút gọn, Đường Nhược Dao lần thứ hai được đề cử trong danh sách tranh giải hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của "Tam Kim", lần này cô có khả năng cao nắm chắc cơ hội giành giải, muốn để Tần Ý Nùng ngồi dưới khán đài tận mắt chứng kiến, thậm chí còn có mơ ước không thực tế là được đích thân cô ấy trao giải cho mình, cho dù những năm gần đây cô ấy rất ít khi hoạt động trong nước.
Vì chút tâm tư bí mật của thiếu nữ, Đường Nhược Dao lật qua lật lại suốt cả một tối, trong ba năm qua, đó là lần đầu tiên cô lấy hết dũng cảm chủ động nhắc đến chuyện này với Tần Ý Nùng đang quay phim ở Pháp. Cô không trực tiếp nói muốn Tần Ý Nùng về nước, nhưng Tần Ý Nùng nghe hiểu. Đầu tiên là chúc mừng và chúc cô sẽ giành giải, sau đó là xin lỗi, biểu thị bản thân phải đảm nhận vai trò khách mời trao giải ở Liên hoan phim Cannes, sau khi kết thúc mới có thể về nước.
Năm nay vừa hay Liên hoan phim Cannes bế mạc trước Lễ trao giải Kim Quế hai ngày, vừa đủ thời gian dành cho Tần Ý Nùng.
Nhưng tối qua Đường Nhược Dao chờ đợi suốt một đêm, cô ấy cũng không về, ngay đến một tin nhắn cũng không gửi cho cô. Nếu cô ấy nói trước với cô rằng có việc, thì cho dù trong lòng khó chịu đến đâu, cũng sẽ để cô ấy bận rộn với công việc của mình. Bây giờ cô ấy giải thích chuyện đã rồi là có ý gì?
"Giận rồi sao?" Tần Ý Nùng vẫn dịu dàng như cũ, hỏi cô.
Khuôn mặt Đường Nhược Dao ủ rũ, vành mắt đã đỏ lên, cố gắng ép xuống cảm giác yếu đuối trong mình.
"Chị nhận sai với em, được không?" Âm thanh của cô ấy khẽ nâng lên, mang theo ý cười không tắt, nói là muốn xin lỗi, nhưng không nghe được một chút day dứt nào của cô ấy với chuyện này, mà càng giống đang dỗ dành thú cưng vô cớ giận dỗi trong nhà.
Đường Nhược Dao mím chặt môi, nhìn vào mắt cô ấy, giận dỗi thốt ra một câu: "Không được."
"Xin lỗi cũng không được sao? Vậy em muốn gì nào?" Tần Ý Nùng cười lên, nụ cười lại mang theo khóe mắt lạnh lùng.
Sự kiên nhẫn và dung túng của chủ nhân đều có giới hạn.
Bị dội một gáo nước lạnh lên đỉnh đầu, đầu óc đang bị cảm xúc làm say sẩm của Đường Nhược Dao đột ngột bình tĩnh trở lại, trong mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt cô đã biến hóa mấy bận, trong con ngươi chứa đựng một tia giãy giụa, cuối cùng đổi thành một khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời, đây là bổn phận của chú chim Hoàng Yến như cô.
Là cô hồ đồ phạm sai lầm, nhất thời quá trớn.
Đường Nhược Dao không lên tiếng, khẽ ngẩng mặt lên, nghiêng người qua, hôn lên má Tần Ý Nùng một cái.
Bờ môi mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào thuần khiết có một không hai của thiếu nữ.
Ánh mắt Tần Ý Nùng tối lại, đột ngột nâng tay lên nắm lấy chiếc cằm chưa kịp rời đi của Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao không tránh không né, khóe môi cong lên, chầm chậm nhấc lên một nụ cười dịu dàng đến tận xương tủy trong lòng bàn tay cô ấy.
"Chị..." Cô lẩm bẩm, môi đỏ khẽ hé, phát ra một lời mời gọi vô hình.
Cô là diễn viên, còn là diễn viên có thiên phú cực cao.
Diễn vai hồ ly quyến rũ người, cô tin mình có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Càng thanh cao, khi làm ra tư thế quyến rũ như dây tơ hồng, càng đạt được hiệu quả tốt nhất. Không cần nhìn vào gương, Đường Nhược Dao cũng biết lúc này dáng vẻ của bản thân như thế nào.
Trong mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia kinh ngạc.
Có phải bản thân có chút xem nhẹ em ấy?
Cô ấy miết lấy cằm Đường Nhược Dao, nghe theo trái tim mình, ngậm lấy môi nhỏ của cô. Cô ấy là cao thủ tán tỉnh, khẽ khàng chạm nhẹ lên môi cô, quyến rũ Đường Nhược Dao khiến cô cầm lòng chẳng đặng dựa sát vào cô ấy.
Lại dùng đầu lưỡi làm ướt bờ môi cô, chuyển thành xâm nhập sâu, từng chút từng chút dịu dàng chiếm lấy hô hấp của cô, hút lấy ngọt ngào của cô, mãi đến khi hơi thở của cả hai hòa vào nhau, không phân được chủ khách.
Đường Nhược Dao vô cùng tỉnh táo cảm nhận bản thân mình chia tách thành hai người: Một người đi theo cảm xúc, lao vào nụ hôn mà ngay đến linh hồn cũng muốn run lên ấy, một người khác lại cao ngạo, lí trí quan sát bọn họ.
Đường Nhược Dao tìm được một tia lí trí trong đống cảm xúc mơ hồ hỗn loạn, chầm chậm mở mắt, nhìn vào chiếc gương bên tủ quần áo, nhìn vào đầu lưỡi giao nhau, khó mà tách rời của hai người phụ nữ, đáy mắt lại lạnh đi.
Cô rất rõ ràng, Tần Ý Nùng không yêu cô.
Cũng không thể hoàn toàn nói là không yêu.
Tần Ý Nùng yêu cô, giống như yêu một đóa hoa xinh đẹp, giống như yêu một bức tranh nổi tiếng quý giá, giống như yêu chú chim vàng anh có giọng hót lảnh lót... giống rất nhiều thứ, duy chỉ có thứ tình yêu giống như người yêu là không giống.
Tần Ý Nùng khẽ cắn lên môi cô, trừng phạt cô không chuyên tâm. Lông mày của Đường Nhược Dao khẽ nhăn lại, lộ ra một tiếng ngâm nga, thu gọn lại những suy nghĩ lũ lượt kéo đến của bản thân.
Nhiệt độ trong phòng thay đồ ngày càng tăng cao.
Nếu định mệnh an bài phải rơi xuống vực sâu, chẳng bằng chủ động nhảy xuống.
Đường Nhược Dao khe khẽ lại gấp gáp thở dốc, không thỏa mãn kéo lấy cổ tay Tần Ý Nùng, nhưng không kéo được, cô nghi hoặc khẽ hé mi mắt, phát ra một âm thanh mơ hồ, mang theo giọng mũi nũng nịu.
Tần Ý Nùng buông môi cô ra, khẽ cạ trán mình lên trán cô, khuôn mặt trắng bóc nhuộm lên một tầng ửng đỏ vì kϊƈɦ thích, hô hấp hỗn loạn, âm thành khàn khàn: "A Ly..."
Đường Nhược Dao khẽ vâng một tiếng.
Trong lòng cô lại bổ sung một câu, Tần Ý Nùng yêu cô, giống như yêu một con mèo, đối xử vô cùng chu đáo lại ấm áp như với thú cưng.
"Đi tắm đi." Tần Ý Nùng ôm lấy cô, âu yếm thêm một lúc, nhỏ giọng nói.
Tuy nói là như thế, đôi mắt cô ấy khẽ híp lại, liên tục hôn khẽ lên khóe môi của Đường Nhược Dao, không dừng lại, thi thoảng lại gọi biệt danh của cô... cô ấy tự đặt, là cái tên chỉ thuộc về một mình cô ấy.
Có lẽ điều này giúp thỏa mãn tính chiếm hữu của chị ấy.
Đường Nhược Dao nghĩ, kiên nhẫn đợi cô ấy triệt để bình tĩnh lại, buông bàn tay đang nựng má mình xuống mới chầm chậm nhấc chân lùi về sau một bước, giữ chừng mực nói: "Vậy em đi tắm đây."
Tần Ý Nùng không nhịn được bật cười: "Ừ!"
Đường Nhược Dao khẽ gật đầu, quay người rời đi, đuôi tóc lành lạnh quét qua, chạm lên gò má Tần Ý Nùng rồi rơi xuống, chiếc cổ dài mảnh khảnh đang đeo sợi dây chuyền mà Tần Ý Nùng mới tặng cô, lấp lánh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng hòa hợp với biểu cảm lãnh đạm trêи mặt cô.
Một mặt cô lệ thuộc vào người khác, làm con chim Hoàng Yến được người ta nuôi dưỡng, chỉ có thể làm dáng vẻ ngoan hiền, gắng sức làm đối phương vui lòng, một mặt lại cô độc cao ngạo như chú thiên nga đen. Hai thứ phong cách này kì quái kết hợp trêи người cô, mâu thuẫn nhưng cũng vô cùng hài hòa, mỗi lần đều cho Tần Ý Nùng có một cảm nhận mới mẻ.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu, có thể thấy rất nhiều kiểu người trong đó, rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều khí chất đều là lừa bịp. Giống như một sao nam nào đó rõ ràng gia cảnh nghèo khó, nhưng trời sinh lại có khuôn mặt của Hoàng tử, vai diễn trong phim truyền hình cũng đều là nhân vật quý tộc danh giá, khí chất hoàn mỹ tự nhiên, Đường Nhược Dao là Hoàng tử phiên bản nữ, trời sinh thích hợp làm một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta phải ngẩng đầu ngắm nhìn.
Trời sinh...
Tần Ý Nùng quay mặt nhìn về chiếc gương ở một bên trong phòng thay đồ, bên trong hiện lên khuôn mặt quyến rũ không thấy điểm dừng của một người phụ nữ, chỉ cần khóe mắt khẽ cong lên, cũng đủ làm đám đông điên đảo ngưỡng mộ.
Tần Ý Nùng trào phúng cong khóe môi, cô ấy rất ghét từ này.
Căn nhà Đường Nhược Dao đang ở là của Tần Ý Nùng, ba năm trước, cô ấy bao nuôi Đường Nhược Dao, chỗ này trở thành nơi ở thứ hai của cô ấy. Cuộc sống từ nhỏ vốn rất khó khăn, cô ấy không có thói quen vung tiền như cỏ rác, không mua một hầm xe hơi xa xỉ, ngoài sản phẩm của nhãn hàng đại diện cũng không dùng đồ hiệu đắt tiền.
Truyền thông tùy tiện đặt điều cho cô ấy, "đóng dấu" lên người cô tiếng tăm mua vô số nhà lâu xe hơi để nuôi dưỡng nhân tình, thực tế ngoài ngôi nhà này, cô ấy cũng chỉ mua một ngôi nhà cho mẹ, và hai ngôi nhà khác không có người ở, để chuẩn bị thỉnh thoảng có việc cần dùng, sẵn tiện chờ tăng giá.
Tần Ý Nùng đi vào phòng ngủ chính, Đường Nhược Dao vừa vào phòng tắm, phòng tắm được lắp kính trong suốt, lúc thiết kế không hiểu tại sao cô ấy lại quên mất, hậu quả là vừa vào phòng liền có thể trực tiếp nhìn xuyên phòng tắm, tầm nhìn không bị hạn chế.
Vì kϊƈɦ thích? Tần Ý Nùng dựa vào mép cửa, ngón tay thon dài nhè nhẹ gõ lên cánh cửa theo tiết tấu, nhìn thấy tấm lưng của Đường Nhược Dao, tâm trạng vui vẻ cười lên.
Như thể phát giác được điều gì, Đường Nhược Dao quay đầu, tầm mắt thẳng tắp từ bên trong nhìn ra, rơi trêи đôi mắt trêu chọc cách một tấm kính của Tần Ý Nùng, biểu cảm cứng đờ rất rõ ràng, giống như bị điểm huyệt, bàn tay đang cởi thắt lưng cũng theo đó khựng lại.
Tần Ý Nùng chợt nảy ra suy nghĩ, cố ý nhìn về phía cô chớp chớp mắt, đuôi mắt nâng lên như hoa đào, cười đến phong tình vạn chủng.
Đường Nhược Dao quay đầu lại, tim đập thình thịch dữ dội không ngừng.
Tần Ý Nùng quay mặt đi, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cười lên thành tiếng, giống như một đứa trẻ thành công với trò đùa dai.
Đường Nhược Dao vẫn chỉnh tề mũ áo, trước tiên vào phòng tắm vặn vòi hoa sen, đợi hơi nóng bốc lên một tầng hơi nước dày đặc, xâm chiếm lấy tấm kính trong suốt, mới cắn môi đi vào phòng tắm.
Tần Ý Nùng ngưng trệ nhìn về tấm kính trong suốt đã bị phủ lên một tầng hơi nước, thấp thoáng thân hình yểu điệu quyến rũ, bóng mờ thay đổi, cô ấy có thể đoán được cụ thể Đường Nhược Dao đang làm gì.
Ánh mắt của Tần Ý Nùng chăm chú nhìn, yết hầu khẽ cử động, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bờ môi khô khốc, nhấc chân bước đến, đi về hướng phòng tắm.
Hơi nước lờ mờ trêи cửa kính.
Đường Nhược Dao vừa gội đầu xong, ngẩng chiếc cổ trắng bóc lên, lau đi những giọt nước trêи mặt, giơ cổ tay lên tắt vòi hoa sen trêи đầu theo thói quen, nhưng vừa nghĩ đến việc còn một người nữa trong phòng, lại dừng động tác lại. Cô dịch sang bên hai bước, để nước nóng trong vòi hoa sen chảy xuống ướt sàn nhà, đặt lòng bàn tay dưới vòi chai sữa tắm, một tay ấn xuống, để sữa tắm chảy xuống lòng bàn tay.
Dòng nước chảy xuống sàn gạch men vang lên những tiếng tách tách, liên tục không ngừng, rất ồn, nhưng lại yên tĩnh đến lạ lùng.
Khi Đường Nhược Dao ở trong không gian có chỉ có một mình cô, con dã thú ẩn náu trong tim lại xồ ra chiếm lấy tâm trí.
Cô rất muốn... nhìn Tần Ý Nùng một cái.
Đường Nhược Dao khẽ nhíu mày, hàm răng cắn lấy môi dưới, cuối cùng không thể kìm lại xúc động, chầm chậm di chuyển tầm mắt lên bức tường kính trong phòng tắm, ngón tay cẩn thận xoa đi một lớp hơi nước mỏng trêи tường.
Sợ bị Tần Ý Nùng phát hiện, khoảng trắng này có lẽ chỉ đủ chỗ cho một con mắt nhìn trộm.
Cô ngừng thở tập trung tinh thần, chầm chậm đưa mặt sát lại gần tường kính.
Hai mắt Đường Nhược Dao mở to.
Trong phòng ngủ không một bóng người.
Đường Nhược Dao lập tức cau mày thật chặt.
Tần Ý Nùng đâu?
Mí mắt của Đường Nhược Dao vô duyên vô cớ nháy lên một cái, đưa tay tắt vòi hoa sen, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Cô nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Càng ngày càng gần.
+++++++++
Chương 4: Lấy thân báo đáp, em thấy có được không?