Từ lúc kết thúc cuộc gọi kia, Tần Ý Nùng ngồi lì trêи sô-pha, quay lưng với Quan Hạm, không nói một lời.
Quan Hạm nhìn thấy cô ấy khẽ ngửa mặt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trêи đỉnh đầu.
Quan Hạm nhẹ bước tới gần, nhưng chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy cô ấy giơ một cánh tay lên, dùng mu bàn tay gạt một cái lên mặt, một âm thanh xịt mũi khe khẽ lan tràn trong phòng, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, nhanh tới mức khiến người ta cảm thấy bên tai sản sinh ảo giác.
... Chị ấy khóc.
Quan Hạm sửng sốt, ấn đường khẽ run, không dám tiếp tục tiến về phía trước, chân tay khẽ khàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tần Ý Nùng quay đầu nhìn một cái, vành mắt đỏ lên, rồi lại quay mặt lại, chầm chậm vùi mặt lên đầu gối.
Quan Hạm ở dưới nhà nói chuyện với Kỷ Thư Lan, Kỷ Thư Lan hỏi một chút lịch trình gần đây của Tần Ý Nùng, có công việc không cần giữ bí mật, Quan Hạm sẽ nói với bà, đây là chuyện Tần Ý Nùng đã căn dặn từ trước. Kỷ Thư Lan và Tần Ý Nùng xa cách, quan hệ cũng không xa không gần, sẽ thoải mái hơn một chút khi trò chuyện với Quan Hạm.
Tâm tư Quan Hạm có chút không tập trung, liên tục nhìn lên tầng trêи, cô rất lo lắng cho tình trạng của Tần Ý Nùng.
Trêи người Tần Ý Nùng phải gánh vác quá nhiều công việc, cuộc sống lúc nào cũng căng như dây đàn, cô ấy lại là người nhẫn nhịn thành quen. Vốn dĩ Đường Nhược Dao là chốn yên vui giải tỏa áp lực cho cô ấy, có thể Đường Nhược Dao không biết, ở chỗ của cô, Tần Ý Nùng luôn thư thái hơn bất cứ lúc nào khác. Ba năm trước, nếu không phải Đường Nhược Dao đột nhiên bước vào sinh mệnh của Tần Ý Nùng, không chừng cô ấy đã không chống đỡ được, cho dù có chống đỡ được, cũng sẽ không có dáng vẻ như hiện tại.
Cô ấy đã ổn hơn tưởng tượng của Quan Hạm rất nhiều.
Quan Hạm giật mình hiểu ra, lúc đó Tần Ý Nùng cứu Đường Nhược Dao, giữ cô ở bên người, không phải là vô duyên vô cớ, rất có khả năng cảm thấy đây là một loại cứu vớt trước khi cô ấy tự hủy hoại bản thân. Cô ấy giống như một người nắm chặt lấy cọng rơm để giữ mạng, gắng sức nắm chặt lấy, để bản thân không bị rơi xuống dưới.
Tần Ý Nùng đặt quá nhiều tình cảm vào đó, cô ấy lún càng sâu, bây giờ gặp phải phản ứng ngược nên càng trở nên nghiêm trọng.
Đột nhiên Quan Hạm nắm chặt phần ghế sô-pha dưới tay, xong rồi xong rồi, Tần Ý Nùng sẽ không giống một cái xác không hồn như ba năm trước chứ? Bây giờ tìm thêm một Lý Nhược Dao liệu có kịp không?
Không đợi cô triển khai những suy nghĩ hoang đường kia, Kỷ Thư Lan lên tiếng khẽ ngắt mạch suy nghĩ của cô, giọng điệu thăm dò: "Có phải tâm trạng của Tần Ý Nùng không tốt không?"
Quan Hạm nặn ra một nụ cười: "Sao dì lại hỏi như thế ạ?"
Trêи mặt Kỷ Thư Lan lộ ra u sầu: "Tôi thấy hôm nay con bé về nhà cũng không cười lấy một cái."
Mỗi lần Tần Ý Nùng về nhà đều mặt mày rạng rỡ, không thể nói tâm tình một lần về nhà đều rất vui vẻ, nhưng trong ấn tượng của Kỷ Thư Lan, đã rất lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ không cảm xúc khi vào cửa của cô ấy.
Quan Hạm không biết có thể nói hay không, đắn đo một lúc, nói: "Dì, cái đó cháu cũng không rõ."
Tuy Kỷ Thư Lan đã có tuổi, nhưng không ngốc, bà biết cô gái trước mắt cố ý không nói.
Kỷ Thư Lan thở dài trong lòng.
Tần Ý Nùng vốn chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, có lúc bà thật hi vọng cô ấy có thể chủ động nói với mình chút chuyện, nhưng ngành nghề của con bé, có thể dễ thở như thế không? Cho dù là chuyện xấu, nói ra, bản thân cũng có thể chia sẻ một chút cùng cô ấy, không phải người thân nên chăm sóc cho nhau sao?
Vừa nhớ tới những chuyện trước kia, Kỷ Thư Lan vô cùng hối hận vì năm đó đã không để tâm đến mọi thứ xung quanh, không sớm li hôn với Tần Hồng Tiêm, bố của Tần Ý Nùng sớm một chút, khiến cô ấy chịu nhiều chà đạp như thế. Ác ý của người bên cạnh, bọn họ không có cách nào ngăn chặn, tại sao lúc cần giúp đỡ nhất, người nhà lại còn đâm một dao sau lưng cô ấy.
Lúc đó cô ấy đau đến nhường nào?
Là bởi vì như thế, cô ấy mới không muốn thân cận với bà sao, quả thật bà nợ đứa con gái này quá nhiều rồi.
Kỷ Thư Lan nghĩ lại, vành mắt ướt đẫm, buồn bã trong lòng không ngừng trào lên, vội vàng quay mặt đi, lấy tay gạt lệ.
Quan Hạm thấy lạ, vội vàng rút hai tờ giấy trong hộp đưa ra phía trước.
Kỷ Thư Lan xua tay, cong khóe miệng dịu dàng cười cười: "Nhớ tới một số chuyện cũ." Bà đứng lên, quay lưng với Quan Hạm, "Ở lại đây ăn cơm tối, cháu muốn ăn gì, dì làm cho cháu ăn?"
Quan Hạm nào có tâm tư chọn món, đầu óc mơ hồ, miễn cưỡng nghĩ ra món cà tím xào, đột nhiên một âm thanh khàn khàn vang lên từ tầng trên: "Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, lát nữa Kỷ Vân Dao sẽ tới, con đích thân làm mấy món chiêu đãi con bé."
Kỷ Thư Lan vẫn quay lưng với tầng trêи, vỗ trán, giống như bừng tỉnh, cười nói: "Ôi trí nhớ của mẹ, trước đó con nói với mẹ một lần rồi, mẹ quên mất, để mẹ ra vườn hái ít rau, tối nay nấu mấy món thanh đạm, tốt cho cơ thể."
Bà nói xong, nhấc đôi chân tàn tật vội vàng rời đi.
Quan Hạm giấu đi lo lắng trong mắt, ngẩng mắt bình tĩnh nhìn Tần Ý Nùng đi từ trêи tầng xuống.
Tần Ý Nùng không thích đối mặt với những ánh mắt thương hại hay đồng cảm của bất kì người nào, cho nên tốt nhất nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Ý Nùng đem điện thoại vốn thuộc về Quan Hạm trả lại cho cô, nhìn bóng lưng Kỷ Thư Lan một cái, nhàn nhạt hỏi: "Bà ấy sao thế?"
Quan Hạm nhận lấy điện thoại, có gì nói nấy: "Khóc rồi, nói là nhớ tới một số chuyện cũ."
Ánh mắt Tần Ý Nùng lạnh nhạt, cũng không nói gì.
Khi cô ấy thu tay về, ánh mắt Quan Hạm nhìn thấy lòng bàn tay cô ấy có thêm chiếc băng dán cá nhân, trước đó cũng không có.
"Đây là..." Giọng điệu của cô rất cẩn thận, chỉ chỉ vào tay Tần Ý Nùng.
"Không cẩn thận cắt phải." Tần Ý Nùng không muốn nói nhiều, quay người đi về tủ lạnh ở góc tường, nâng tâng giọng lên một chút, vẫn nhàn nhạt như thường, "Có muốn ở lại ăn tối không? Hôm nay tôi xuống bếp."
Quan Hạm: "Không ạ."
Cô không muốn gặp Kỷ Vân Dao, ngay cả kĩ năng nấu nướng của Tần Ý Nùng cũng không thể lung lay cô, Kỷ Vân Dao là một kẻ biến thái. Nhìn cô gái với vẻ ngoài thân thiện nhã nhặn, thật ra lại đáng sợ hơn bất kì ai, khuôn mặt thiên sứ, nhưng tính cách ác quỷ.
Tần Ý Nùng cười một tiếng: "Không phải em sợ Kỷ Vân Dao chứ?"
Trêи miệng Quan Hạm phủ phận: "Không có." Nhưng động tác thu dọn túi xách lại thành thật hơn rất nhiều, "Chị Tần, không có chuyện gì nữa thì em đi trước đây."
Cô chạy rất đúng lúc, chân trước vừa đi, chân sau chiếc MPV của Kỷ Vân Dao đã đánh lái vào trong sân.
Kỷ Vân Dao đổi quần áo, quần ngắn áo ngắn mát mẻ, cặp chân dài lại càng mảnh khảnh thẳng tắp. Cô quay người quét mắt qua bóng người quen thuộc, híp mắt lại, vứt ra sau đầu, đi thật nhanh qua về phía Ninh Ninh đang yên lặng ngồi trêи chiếc xích đu trong vườn.
"Ninh Ninh ~" Cô giơ chiếc túi tinh xảo trêи tay lên, chuẩn bị nụ cười dịu dàng nhất, "Xem chị mang quà gì đến cho em này?"
Ninh Ninh ngồi trêи ghế xích đu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị Dao Dao." Lại ngọt ngào thân thiết nói, "Có thể giúp em dừng xích đu lại không ạ?" Chân ngắn của cô bé không đủ dài, là bà Phương bế nó lên, bà Phương vừa vào trong nhà rồi.
Kỷ Vân Dao bị âm thanh đáng yêu non nớt này làm tan chảy, nhanh chóng tiến lên phía trước: "Bây giờ chị bế em xuống nhé."
Cô trực tiếp ngồi lên, dùng hai gót chân để dừng xích đu lại, quay người ôm lấy Ninh Ninh, mạnh mẽ hôn hai cái lên mặt nhỏ của cô bé, hương sữa của trẻ con lập tức tràn ngập hô hấp của cô.
Kỷ Vân Dao vùi vào hõm vai của bạn nhỏ, cảm thấy bản thân cười như một kẻ biến thái, nhanh chóng kìm lại.
Bản thân Kỷ Vân Dao không thích có con, nhưng cô ấy thích chơi với con nhà người ta, đặc biệt là những đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn, hai thứ này Ninh Ninh đều có, khiến "tâm hồn" của cô nhanh chóng bị bắt giữ.
Nói thật lòng, lúc mới đầu cô ấy cũng không có quá nhiều cảm xúc với người cô nhỏ được nhận lại từ bên ngoài này, chỉ có một ấn tượng là rất xinh đẹp. Một là vì Kỷ Vân Dao thông minh mẫn cảm, trực giác sắc bén hơn người thường rất nhiều, mục đích của Tần Ý Nùng với nhà họ Kỷ cũng không đơn thuần, tuy cô không bài xích, nhưng cũng không để cho Tần Ý Nùng lợi dụng thân thích; hai là trong nhà Kỷ Vân Dao thật sự có quá nhiều thân thích, ông nội cô có tám anh chị em, nên hiện tại số lượng con cháu không nghĩ cũng biết. Mỗi lần gia tộc tụ họp đón năm mới, những đứa trẻ mới lại mọc ra nhiều như lá hẹ, bao lì xì của người làm chị như cô đều không đủ phát, càng không nói đến biết mặt, ồ, cũng có những đứa trẻ ra đời đã là trưởng bối của cô.
Nhánh của Kỷ Thư Lan coi như làm phúc, Kỷ Thư Lan – Tần Ý Nùng – Tần Gia Ninh, tổng cộng ba người, giúp Kỷ Vân Dao bớt được rất nhiều công sức để nhớ tên nhánh họ hàng này.
Tạm thời Tần Ý Nùng còn chưa dẫn Tần Gia Ninh đến những buổi họp mặt gia tộc của nhà họ Kỷ, Kỷ Vân Dao cũng không nhớ là khi nào, cô làm việc giúp ông nội, qua đây đưa đồ cho Kỷ Thư Lan, vừa nhìn thấy Ninh Ninh ngồi ngoài phòng khách ngoan ngoãn chơi bộ xếp gỗ, đôi mắt đen láy trong veo nhìn về phía cô, đặt miếng gỗ xuống, trốn ra sau lưng người lớn.
Trùng hợp Tần Ý Nùng cũng đang ở nhà, dịu dàng dạy cô bé nói: "Gọi chị đi."
Ninh Ninh non nớt: "Chị." Sau đó lộ ra một nụ cười có chút ngại ngùng, "Chị thật xinh đẹp."
Tại sao lại có một đứa trẻ vừa đáng yêu vừa thật thà như thế. Chắc chắn là đứa trẻ tuyệt nhất trong đám trẻ mà Kỷ Vân Dao từng gặp qua.
Kỷ Vân Dao lập tức không ổn rồi, hoàn toàn mất đi lí trí ở hiện trường, đợi lúc cô hoàn hồn, cô đã ngồi xổm xuống bên cạnh Ninh Ninh, hôn một cái thật vang lên mặt cô bé.
Tần Ý Nùng ở một bên: "..."
Hai người bắt đầu kết duyên từ đó.
Tần Ý Nùng trong lòng Kỷ Vân Dao, từ cô nhỏ vô cùng xinh đẹp trở thành mẹ của Ninh Ninh, hơn nữa tình cảm cũng tăng lên không ngừng. Tuy nói có chút hiểu lầm, nhưng sau khi cô tiếp xúc với Tần Ý Nùng, hiểu biết tăng lên, phát hiện cô nhỏ của mình là một người rất thú vị, đặc biệt là Tần Ý Nùng còn làm đồ ăn rất ngon.
Người một nhà, không phân biệt bên này bên kia, lợi dụng hay không lợi dụng cũng không thành vấn đề. Cô có thể che chở, nếu chuyện chỉ là một cái nhấc tay, tự nhiên sẽ che chở.
Người bên ngoài ức hϊế͙p͙ cô nhỏ lâu như thế, bây giờ còn muốn tiếp tục ức hϊế͙p͙ thì phải hỏi nhà họ Kỷ bọn họ có đồng ý hay không. Kỷ Vân Dao vẫn luôn chờ đến ngày Tần Ý Nùng cần đến nhà họ Kỷ, cần đến mình, không ngờ lần đầu tiên cần tới bọn họ lại là vì một người không liên quan.
Càng thú vị.
Khóe môi của Kỷ Vân Dao thưởng thức cong lên.
Kỷ Vân Dao trêu đùa Ninh Ninh khiến con bé cười khúc khích, cô cũng cười to, tiếng cười truyền tới cửa lớn đang rộng mở.
Kỷ Thư Lan bước từ trong ra, đỡ lấy khung cửa, chào hỏi Kỷ Vân Dao: "Dao Dao có muốn vào nhà uống chén nước trước không?"
Đúng lúc Tần Ý Nùng vừa từ trong bếp ra, mắt sáng lên một cái, nhìn về phía cửa, bản năng tiến về phía trước một bước, lại nhớ tới chuyện gì, ánh sáng trong mắt lại mờ đi, chế giễu cong khóe môi lên.
Tần Ý Nùng bình tĩnh lại, lại quay về, qua một lúc, nhìn thấy hai tay trống trơn của mình, ánh mắt có chút sững sờ.
Ban nãy cô ấy muốn ra ngoài lấy cái gì vào bếp
Kỷ Vân Dao quay đầu đáp lại: "Không cần đâu bà Lan, cháu không khát, chút nữa rồi vào."
Ninh Ninh cúi đầu bóc quà đặt trêи đầu gối, túi quà hơi lớn, không đặt hết trêи chân, Kỷ Vân Dao đưa tay giúp nó đỡ lấy, một tay khác chống cằm, ánh mắt tự tin, chắc chắn con bé sẽ thích.
Ninh Ninh mở hộp ra, kinh ngạc kêu lên: "Oa."
Kỷ Vân Dao: "Oa oa, thích không?"
Ninh Ninh hôn một cái thật kêu lên mặt Kỷ Vân Dao, Kỷ Vân Dao híp mắt lại, cười đến mặt mũi mơ màng.
Cả đầu Tần Ý Nùng đổ mồ hôi nóng, đối phó với con cá vừa cho vào chảo, tiếng dầu mỡ xì xì tách tách bắn tung toé, bạn nhỏ mở cửa đi vào, ôm lấy bắp chân của Tần Ý Nùng, trêи mặt nhỏ vô cùng hưng phấn: "Mẹ mẹ."
Trong lòng Tần Ý Nùng kϊƈɦ động run lên một cái, vội vàng tắt lửa, đưa bạn nhỏ ra xa vài bước, cũng không lên tiếng trách cô bé liều lĩnh mà ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nó, dịu dàng nói: "Sao thế?"
Ninh Ninh: "Chị tặng con một món quà!"
Tần Ý Nùng: "Quà gì?"
"Mẹ đến xem đi." Ninh Ninh kϊƈɦ động kéo tay cô ấy chạy ra ngoài.
Tần Ý Nùng còn chưa cởi tạp dề, bất đắc dĩ cười cười.
"Chính là cái này!" Ngón tay nhỏ bé của Ninh Ninh chỉ vào.
Tần Ý Nùng nhìn theo ánh mắt của cô bé.
Trêи sô-pha phòng khách có một bức tranh rất lớn, trêи bức tranh có vẽ bản thân. Tần Ý Nùng kì quái, bức tranh này khiến con bé hưng phấn đến vậy sao?
Ninh Ninh vui vẻ nói: "Bình thường mẹ không ở nhà, có bức tranh này, con có thể nhìn thấy mẹ mỗi ngày rồi."
Trong lòng Tần Ý Nùng đột nhiên chua xót, khom lưng hôn lên mặt Ninh Ninh.
"Vậy để mẹ treo nó lên, treo trong phòng con được không?"
Ninh Ninh dùng sức gật gầu, cẩn thận nâng bức tranh lên nhìn.
Tần Ý Nùng về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, nhìn hơi nóng trong nồi chầm chậm nghĩ tới việc gì đó.
"Cô nhỏ?"
Người lớn có chừng mực hơn trẻ nhỏ, Tần Ý Nùng quay đầu, Kỷ Vân Dao thò đầu vào cửa, tay lịch sự làm động tác gõ cửa."
"Vào đi." Tần Ý Nùng nói.
Da cá vừa được rán đã có màu vàng óng, nhưng không khô, được phủ lên một lớp dầu bóng bóng, hương thơm mê người bắt đầu lan tỏa, bao trùm cả không gian.
Chiếc bụng của Kỷ Vân Dao sôi sùng sục, đột nhiên cảm thấy bản thân vội vàng vào đây chính là đang giày vò bản thân, cô cưỡng ép bản thân không ngửi mùi hương kia thêm nữa, hỏi: "Lần này cô về tính ở nhà bao lâu?"
"Là cháu dạy Ninh Ninh nói thế sao?" Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói.
"Oan cho cháu quá." Kỷ Vân Dao giơ tay xin thề, nói, "Tuyệt đối là lời thật lòng của con bé."
"Tranh là do cháu tặng."
Kỷ Vân Dao cúi đầu xoa xoa mũi.
"Ngay cả trẻ nhỏ cũng tính toán." Tần Ý Nùng khẽ nói, trong giọng nói cũng không có trách móc.
Kỷ Vân Dao nhún vai bật cười: "Cũng không phải cô không biết cháu thích Ninh Ninh, đương nhiên không muốn thấy nó tủi thân, ngày ngày mỏi mòn ngóng trông, mẹ cũng không về, đáng thương lắm."
Tần Ý Nùng thở dài, nói: "Lần này sẽ ở một thời gian."
"Đổi tính rồi? Hay là yêu đương? Muốn hưởng thụ cuộc sống?" Kỷ Vân Dao kì quái nói.
"Cháu nghĩ thế nào thì là thế đấy." Tần Ý Nùng không muốn giải thích nhiều.
"Cô nhỏ, cô lạnh nhạt với người ta ghê." Kỷ Vân Dao giữ ngực làm động tác đau đớn.
"Là ngày đầu tiên tôi lạnh nhạt với cháu sao?" Tần Ý Nùng liếc Kỷ Vân Dao một cái.
Tần Ý Nùng về nhà họ Kỷ nhận tổ tiên họ hàng, vừa nhìn Kỷ Vân Dao một cái liền biết vị này không phải người dễ trêu, làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân, lợi bất cập hại, cho nên vốn dĩ không tính tạo quan hệ thân thiết với Kỷ Vân Dao, chỉ duy trì một chút giao tình không xa không gần.
"Ha ha ha ha ha." Kỷ Vân Dao cười một giây, chống lên bàn bếp, ngửa lên cúi xuống, cười muốn đứt hơi.
Tần Ý Nùng: "..."
Quỷ mới biết Tần Ý Nùng lại chọc vào huyệt cười nào của Kỷ Vân Dao.
Tần Ý Nùng lười để ý Kỷ Vân Dao, mở nắp nồi canh bên cạnh ra, nêm nếm gia vị, lấy chiếc muôi gỗ cán dài gác ở một bên khuấy đều.
Kỷ Vân Dao vừa cười vừa nói: "Đường Nhược Dao kia..."
Tay đang cầm muôi của Tần Ý Nùng khựng lại, biểu cảm bình tĩnh.
Kỷ Vân Dao nhìn sắc mặt của cô ấy, không nhanh không chậm bổ sung: "Có đối tượng chưa?"
Tần Ý Nùng múc một bát canh nhỏ, dùng thìa múc, thổi thổi hơi nóng trêи mặt, uống một ngụm nhỏ, nhíu mày lại, bỏ thêm một chút muối.
Giống như căn bản không nghe thấy Kỷ Vân Dao nói gì.
"Hôm nay sau khi cháu nhận được điện thoại của cô, đã bảo người điều tra cô ấy, mấy năm qua cô gái này lăn lộn trong giới giải trí cũng không tệ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sạch sẽ như một đóa sen trắng, người ở sau lưng là cô đúng không?"
Tần Ý Nùng vẫn bận rộn với công việc của mình.
Kỷ Vân Dao chống tay lên mép bàn bếp, nghiêng người dựa gần thêm một chút: "Tốn không ít tâm tư đúng không? Cố tình để người ta cho rằng cô ấy có bối cảnh hiển hách, một mặt nâng đỡ người ta, còn cho người ta danh tiếng tốt đẹp. Cháu gặp cô ấy rồi, mặt mũi cũng được, tính cách cũng có chút thú vị, nhưng trong giới, người như thế có thể vơ cả nắm, cháu không gặp một nghìn thì cũng đã gặp được một trăm. Chính là những người muốn bò lên giường cô muốn ngủ với cô một giấc, cũng không ít người xinh đẹp hơn cô ấy. Cháu vẫn không hiểu, rốt cuộc cô ấy có điểm nào hấp dẫn cô? Không phải là kĩ thuật giường chiếu chứ?"
Gân xanh trêи trán Tần Ý Nùng thấp thoáng động đậy.
Kỷ Vân Dao giật mình bừng tỉnh "ồ" một tiếng, giống như thăm dò được bí mật kinh thiên động địa gì đó, khẽ cười thành tiếng: "Hay phải nói là, cô thật sự thích cô ấy? Thần hồn điên đảo vì cô ấy?"
Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: "Cháu nghĩ nhiều rồi, không phải chỉ là đồ chơi nhỏ có chút yêu thích thôi sao. Vai diễn của cô ấy rơi rồi, cứ dây dưa quá đáng lấy tôi, nhất thời tôi kϊƈɦ động đáp ứng, rất hối hận, nhưng không muốn đắc tội với Lưu Á Dụ, mới đến tìm cháu."
Tần Ý Nùng nhìn sang Kỷ Vân Dao, ánh mắt nhàn nhạt bất đắc dĩ.
"Vậy vừa hay, thứ đồ nhỏ không nghe lời thích dây dưa người khác như thế, chính là thiếu giáo ɖu͙ƈ." Kỷ Vân Dao lộ ra nụ cười ác độc, "Đưa cô ấy cho cháu, cháu sẽ dạy dỗ thật tốt rồi trả lại cho cô."
...
Đường Nhược Dao ngồi ngẩn ra trêи sô-pha.
Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, ầm ầm vang lên, mưa to gió lớn, một mảng ʍôиɠ lung rơi xuống cửa sổ, cả thành phố đều bị trong màn mưa dữ dội này bao trùm lấy.
Điện thoại đã ngắt máy rất lâu, cảm giác trong cô vẫn rất không chân thực.
Cô gọi lại một lần, đối phương không bắt máy, trực tiếp ngắt máy.
Trong đầu cô không ngừng vang lên những câu nói của Tần Ý Nùng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Đau lòng sao? Hình như có một chút, phần nhiều là hoang mang, bị giáng một đòn mạnh mẽ khiến cô mất đi nhận thức cảm xúc, trực tiếp tan vỡ.
Cô rút giấy bút trêи bàn trà ra, nhớ lại từng chữ từng chữ mà Tần Ý Nùng nói, viết lại lên tờ giấy, đợi cô gạt đi hoang mang trong đầu, mới nâng lên trêи tay cẩn thận ngắm nghía.
Lúc mới đầu cô cảm thấy sợ hãi, là vì Tần Ý Nùng đột nhiên thay đổi thái độ, khủng hoảng không nhất thời đè lấy cô, mà không phải nội dung cô ấy nói.
Cô nhìn rất lâu, từ đầu đến cuối cũng không quá hiểu. Cô mơ hồ cảm thấy, nhận thức của cô và lời nói của Tân Ý Nùng xuất hiện sai sót cực lớn.
Đường Nhược Dao suy nghĩ mãi, giữa chừng làm cho mình một bữa tối dinh dưỡng, tắm một cái, sau đó lật giở kịch bản hoàn chỉnh của "Nam Sơn Hạ" mà nhà sản xuất đã đưa cho cô, viết một chút tiểu sử nhân vậy để thay đổi tâm trạng.
Đến nửa đêm, cô vẫn không nghĩ thông suốt, chụp lại những lời kia, gửi cho Quan Hạm.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không nghĩ thông suốt, mà là cô nghĩ thông suốt rồi lại không dám tin, Tần Ý Nùng có ý như cô nghĩ sao?
Trước giờ cô tự cho mình là thông minh, giờ phút này cô nguyện làm một kẻ ngu ngốc.
Cho dù xuất phát từ việc cô thích Tần Ý Nùng, hay là xuất phát từ chuyện hợp đồng chỉ còn một năm, không, là hợp đồng bao nuôi chỉ còn mười một tháng. Giúp kim chủ vui vẻ là nghĩa vụ của chim Hoàng Yến, cô sẽ thực hiện nghĩa vụ đến ngày hợp đồng kết thúc.
Nửa đêm Quan Hạm nhận được một bức ảnh: "..."
Tại sao chuyện này không giống như kịch bản mà Quan Hạm đã lên kế hoạch từ trước?
Hay là đầu óc Đường Nhược Dao triệt để hỏng rồi?
Không phải nên đau lòng buồn bã không thể tự giải thoát sao? Chầm chậm bước khỏi đau thương sau đó phấn chấn vực dậy tinh thần?
Quan Hạm nhất thời không xin chỉ thị của Tần Ý Nùng, trả lời: [Cô có ý gì?]
Đường Nhược Dao: [Chính là em không biết có ý gì nên mới hỏi chị, chị Quan Hạm, có thể giải thích cho em một chút không?]
Quan Hạm: [...]
[Tin nhắn hệ thống: Quan Hạm đã thu hồi một tin nhắn]
Gửi tin nhắn với dấu ba chấm không phù hợp với phong cách trước giờ của trợ lí Quan.
Quan Hạm không chắc chắn, vẫn nên xin ý kiến của Tần Ý Nùng.
Điện thoại trêи tủ đầu giường ù ù rung lên, tiếng bước chân chầm chậm tới gần, một cánh tay mảnh khảnh trắng bóc đặt ly rượu Whisky kèm vài viên đá xuống, màu sắc nhàn nhàn của rượu đặt dưới ánh đèn lại tỏa ra màu sắc ấm nóng.
Cánh tay kia cầm điện thoại lên, trượt mở màn hình.
Huyệt thái dương của Tần Ý Nùng lập tức thấp thoáng đau đớn: [Gửi tấm ảnh này cho tôi làm gì?]
Chê cô ấy không đủ buồn bã, gửi cho cô ấy để hồi ức lại chuyện cũ sao?
Quan Hạm: [Cô Dao gửi cho em, hỏi em có ý gì, em phải trả lời cô ấy thế nào]
Tần Ý Nùng và Quan Hạm cùng lộ ra dấu ba chấm nghẹn lời.
Tần Ý Nùng khẽ hít sâu một hơi, gõ chữ: [Có phải thành tích Ngữ văn lúc đi học của em ấy không tốt cho lắm?]
Quan Hạm: [Em điều tra nhé?]
Tần Ý Nùng xoa
xoa ấn đường đau đớn, gõ chữ: [Bỏ đi, em giải thích với em ấy những lời này bằng từ sơ cấp một lượt, ngôn ngữ mà học sinh tiểu học cũng đọc hiểu ấy, em biết ý nghĩa những câu kia của tôi đấy]
Quan Hạm: [Vâng ạ]
Tần Ý Nùng đặt điện thoại xuống, ngồi bên mép giường nhấp một ngụm Whisky, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy chuyện ban nãy rất buồn cười. Thế là cô ấy cười lên, ngón tay thon dài nâng lên che mắt, khóe môi cong lên.
Đường Nhược Dao nhìn đối phương "Đang nhập".
"Đang nhập" rất lâu, Đường Nhược Dao uống hết một cốc sữa, nhận được một tin nhắn dài.
Đây tuyệt đối là đoạn hội thoài dài nhất trong lịch sử mà Quan Hạm gửi cho cô.
Đường Nhược Dao mím môi, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ.
[Cô Đường, tôi phiên dịch cho cô một chút. Chuyện là thế này, lần trước không phải cô chịu một cái tát của Nguyễn Cầm sao, cô đăng lên trang cá nhân, chị Tần rất tức giận, Nguyễn Cầm lại dám động vào cô, nhưng điều khiến chị ấy tức giận nhất là cô không phản kháng, Nguyễn Cầm là người ăn mềm không ăn cứng, trong công ty cô ta cũng không phải là người có trọng lượng, địa vị của cô hiện tại, cho dù không sánh được với chị Tần, cũng có thể đường đường chính chính tát lại, nhưng cô không làm. Còn có chuyện cướp vai lần này, đây là vai diễn của cô, không ai có thể cướp từ tay cô, cô cũng nên có ý thức này. Chuyện cô không giải quyết được, chị Tần hi vọng cô có thể tìm chị ấy, chị ấy giúp cô giải quyết, cho dù thực tế không có cách, nhưng cô nhất định phải có suy nghĩ cướp lại, không thể để bất kì người nào đàn áp, chẳng sợ lần này thua thảm hại, lần sau có cơ hội cô có thể tìm được ở chỗ khác, khiến người ta không dám động vào cô nữa. Giới giải trí là như thế, cô không giơ vuốt, không đi tranh đi đoạt, người khác không biết cô lợi hại, chỉ biết bắt nạt cô. Bây giờ cô có chị Tần làm chỗ dựa, không phải sợ bất kì ai.]
[Chuyện thế này không phải là lần đầu, trước đây rất lâu, cô cũng như thế, không tranh không đoạt, diễn vai hiền lành, con chó con mèo cũng có thể đạp lên đầu cô, cho nên lần này chị Tần mới tức giận như thế, là vì không thể nhịn được nữa, bản thân chị ấy rất mạnh mẽ, cho nên rất ghét những kẻ yếu đuối vô năng, đánh lên mặt cô chính là đánh lên mặt chị ấy. Nếu gia thế cô thật sự hiển hách thì bỏ đi, nhưng cô biết rõ đây chỉ là tin đồn. Dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ chạy, hiện tại chị ấy còn chưa đổ, tạm thời có thể tiếp sức cho cô, cô phải học cách khiến bản thân mình lớn mạnh tương lai, như vậy mới có thể đứng vững chân trong giới này bằng chính năng lực của bản thân. Cô ở cùng chị ấy lâu như thế, không biết chị ấy đang chơi trò nuôi dưỡng sao? Chị ấy không muốn nuôi tơ hồng vàng mà là hoa thanh long.]
Thật sự là ngôn ngữ mà học sinh cũng có thể đọc hiểu, trong đó có thái độ mà Quan Hạm đã ấp ủ bấy lâu, thật khó để giải thích rõ ràng chuyện này với Đường Nhược Dao mà không làm lộ chuyện Tần Ý Nùng thích cô.
Có phải thời đi học, thành thích Ngữ văn của cô Dao thật sự rất tệ không? Quan Ham nghi ngờ sâu sắc.
Gửi tin nhắn này đi, Quan Hạm nặng nề thở dài một hơi.
Trêи màn hình tiếp tục là dòng chữ [Đang nhập], Quan Hạm đứng lên rót cho mình một cốc nước, khát rồi.
Lúc quay lại, trêи màn hình yên lặng xuất hiện một tin nhắn đơn giản.
Đường Nhược Dao: [Em hiểu rồi]
Quan Hạm khẽ nhíu mày lại.
Rất nghiêm túc? Nhưng không biết thật sự hiểu rồi hay là giả vờ hiểu rồi, dù sao thành tích Ngữ văn cũng không tốt.
Quan Hạm vừa muốn hỏi lại, một tin nhắn nữa lại hiện lên.
[Em có thể gọi điện thoại cho chị không?]
...
Có thể bạn quan tâm:
Từ vựng trong tiếng Trung Quốc chia là 3 loại: từ sơ cấp, từ trung cấp và từ cao cấp.
Ví dụ một từ rất thường gặp, phó từ "rất": Từ很 /hěn/ này là từ sơ cấp; từ 好 /hǎo/ này là từ trung cấp; từ 怪 /guài/ này là từ cao cấp.
Trong truyện có từ "gật đầu", bình thường mọi người sẽ sử dụng từ này 点头 /diǎntóu/ nhưng tác giả hay sử dụng từ 颔首 /hànshǒu/ này.
Bính âm (Bính âm ví dụ như thế này /wǒ/) tiếng Trung không viết hoa, viết hoa trong sách là người biên soạn sách viết thôi, hihi.
+++++++++
Chương 34: Người ấy thích tôi