Chương 153: Một khi vang danh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún

***

Tuy trong nhà không có người nào làm quan triều đình, nhưng thật đúng là không thể coi thường năng lực của Sở gia được. Chẳng qua, Kế Duyên cũng không thấy hứng thú lắm nên hắn vẫn ngồi trên lầu vừa đọc sách vừa ăn bánh bao như lúc trước.

Lúc hắn đọc sách thì việc ăn uống sẽ rất chậm. Một người đàn ông khỏe mạnh bình thường cũng chỉ cắn bảy tám miếng là có thể ăn xong năm cái bánh bao. Còn hắn đọc sách đến nỗi mê mẩn, nên ăn bánh bao trong tay lại càng chậm hơn.

Thẳng đến khi mặt trời ngả về tây, hắn đã đọc xong trọn bộ Bách Phủ Thông Giám, nhưng bánh bao trong tay vẫn còn một miếng nhỏ, giống như chờ hắn đọc xong sách mới ăn xong vậy.

Đọc xong câu cuối cùng, hắn gấp lại trang bìa của cuốn Bách Phủ Thông Giám thứ sáu. Lúc này, Kế Duyên mới nuốt chút bánh còn lại trên tay trái vào miệng, dáng vẻ không biết là đang thưởng thức bánh bao hay vẫn đang thưởng thức nội dung trong sách.

Hiện tại tâm tính của hắn không thể nói là khác một trời một vực so với kiếp trước, nhưng ít ra ôn hòa, kiên nhẫn hơn rất nhiều. Dù vậy, có đôi khi hắn vẫn nhớ tới mấy thứ như điện thoại, Internet, những chuyện đó đây của các vùng miền chỉ cần tìm kiếm trên mạng vài giây là có.

Hắn bước xuống lầu, đặt Bách Phủ Thông Giám lại chỗ cũ, rồi lại quay về lầu ba chuẩn bị đi ngủ. Nhưng cũng không phải là hắn đi ngủ thật, mà nhập mộng để lĩnh ngộ dị thuật hắn mượn được từ chỗ lão Long.

Tuy mấy thứ của lão Long không phải của Tiên phủ chân chính, nhưng dù sao lão cũng là Chân Long, chỉ cần lão thật sự hứng thú sẽ có rất nhiều thời gian nghiên cứu. Dù có vài thứ chỉ được cái mã bề ngoài như tiền thân của pháp quyết cho bạch lộc tiên thú, nhưng sau khi Kế Duyên hoàn thiện cũng cảm thấy khá đặc sắc.

Trong số những thẻ ngọc, ngọc giản mượn được thì Kế Duyên cảm thấy hứng thú nhất là Dĩ Vật Truyền Thần và Đằng Vân Giá Vũ. Cái trước luyện tập tương đối dễ dàng, còn cái sau lại là một trong những phi cử thuật (*) nổi danh, cần hắn phải làm đi làm lại nhiều lần trong ý cảnh, thậm chí là luyện tập trong mộng cảnh.

Phi Cử Thuật: là thuật liên quan đến phi hành

Lúc học thuật pháp bay lên không, một người tu tiên bình thường đều có trưởng bối đi theo bảo vệ, chỉ sợ bọn họ không cẩn thận sẽ té chết.

Chỉ là Kế Duyên sợ ngã chết, nếu cảm thấy không an toàn, hắn cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi mà nhờ lão Long bảo vệ, cùng lắm thì khiến lão kinh hãi một trận, thậm chí có khi sẽ trêu chọc mình một chút, nhưng đối phương nhất định sẽ giúp hắn. Điểm ấy thì Kế Duyên nhìn người (à nhìn rồng) rất chuẩn. Trước đây lão Long muốn kết giao bằng hữu cũng không phải vì nhìn vào bản lĩnh của hắn.

Dị thuật của lão Long rất đặc biệt, một ít miêu tả quả thực tinh tế đến cực điểm. Nếu nói là cưỡi mây thuần túy thì không bằng nói rằng còn có cưỡi nước, cưỡi gió và một vài nhân tố hiển hóa đặc thù ở bên trong, khác biệt khá lớn với thuật cưỡi mây được ghi lại trong Thông Minh Sách.

Có câu “hổ thét ra gió, rồng tạo ra mây”, vì vậy cưỡi mây đạp gió chính là thần thông thiên phú của Long tộc. Chân Long lại càng là người nổi bật trong đó. Lão vốn cũng chẳng cần học tập gì. Nếu lão thích nghiên cứu dị thuật Ứng thị, thì mặc kệ có phải lão rảnh rỗi sinh nông nổi hay không, nhưng khẳng định không tầm thường.

Kế Duyên đi ngủ cũng rất đơn giản, lấy bao vải màu xám đựng y phục đang giấu trên một đoạn vải mành trong lầu các ra, đặt xuống đất làm gối đầu. Sau đó, hắn nằm nghiêng người, lấy vài miếng thẻ ngọc lót dưới tay. Chỉ sau mấy nhịp thở, đã ngủ say, vào lúc nghỉ ngơi liền tu hành dị thuật trong mộng.

Không giống người tu tiên bình thường tiềm tu sẽ nhập định nhập tĩnh, nếu Kế Duyên chỉ có thủ đoạn nho nhỏ như vậy thì đoán chừng ý cảnh sông núi của hắn cũng chỉ có thể trở thành kỳ nhân mới có thể dùng.



Kế Duyên vừa mới tiến vào giấc mơ, trong ngõ nhỏ bên đường Vĩnh An Nhai cũng có một người tỉnh lại từ một giấc mộng dài.

Vương Lập ngủ nhiều đến nỗi mơ hồ, mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà của căn phòng đang thuê. Gã có chút đờ đẫn, duỗi lưng, ngáp một cái.

"Ôi a ~~~ "

Gã ngáp dài, khóe mắt có chút nước mắt trào ra, cũng khiến cho cả người tỉnh táo hơn nhiều.

Gã nhìn trong phòng hơi mờ mờ, sắc trời có lẽ cũng không còn sớm.

Trên bàn bên giường đã không thấy bát đũa nữa, chắc hẳn chủ nhà đã cho người tới dọn dẹp rồi.

Lúc này, Vương Lập vẫn còn hoảng hốt.

“Sao ta lại bất ngờ ngủ thiếp đi vậy, hình như một giấc mơ rất dài…”

Ánh mắt gã đảo qua mặt bàn, thấy được ba chữ “Bạch Lộc Duyên” trên trang giấy ố vàng vẫn đang nằm ở đó.

Trong phút chốc, trong đầu như bị điện giật, gã nhớ lại tất cả cảnh vật trong giấc mơ thật dài đó.

Cả người Vương Lập run rẩy, lại dần trở nên phấn khích, rồi vén chăn, bước tới bàn sách.

“Bạch lộc duyên! Bạch lộc duyên! Ta phải ghi lại, đây là thần tiên kể lại chuyện xưa, ta phải lập tức nhớ kỹ!”

Tâm tình kích động, Vương Lập nhanh chóng thêm nước vào nghiên mực, bắt đầu mài mực lần nữa. Chuyện xưa này cũng không ngắn, nhưng với bản năng của một người kể chuyện, trong đầu gã đã sắp xếp bố trí lại câu chuyện vừa mạch lạc, lại càng thêm đặc sắc.

“Sách này phải có năm hồi, không không, phải có sáu hồi, nhất định phải có sáu hồi trở lên mới có thể kể xong…”

Vào lúc gã lẩm bẩm một mình, trên tay lại càng kích động, động tác mài mực cũng giống như phát sốt.

Gã vừa mới ngủ dậy không lâu, một trận ý lạnh kéo tới khiến gã khẽ run rẩy. Vương Lập vội vàng kéo chăn tới quấn quanh người.

Thấy sắc trời đã bắt đầu tối dần, gã cầm lấy cây châm lửa trên bàn để thắp đèn. Nhưng khi mở cái nắp ra thì Vương Lập phát hiện tinh hỏa bên trong cây châm lửa đã cháy hết.

“Tiểu Đông~~~ Tiểu Đông có đó không~~~”

Vương Lập buông chăn xuống giường, đứng dậy đi tới cửa hét to vài câu, nhưng gã không dám mở cửa vì biết ở bên ngoài nhất định lạnh hơn.

“Ài, con tới đây. Cha, mẹ, Vương tiên sinh tỉnh rồi, đang gọi con đấy.”

“Ngủ một ngày trời, chắc là đói bụng rồi!”

Tiếng cười và âm thanh nói chuyện ở phòng bên cạnh truyền tới. Sau đó, cậu bé chạy tới mở cửa phòng Vương Lập.

Ô... Ô...

Một trận gió chiều lạnh lẽo thổi vào, Vương Lập nhịn không được run rẩy một cái.

"Vương tiên sinh tỉnh rồi sao? Con đã chuẩn bị cho ngài rồi. Hôm nay là mồng một, có thịt hấp và vịt cắt lát, hắc hắc hắc, ăn ngon lắm ạ!”

“A a a, được được, ta dói bụng lắm. Đúng rồi, lấy cho ta một cây châm lửa tới đây. Ta muốn thắp đèn, trong phòng tối quá.”

Cậu vé nhìn căn phòng tối đen, không sáng như ngoài trời, liền đáp một tiếng “Được”, sau đó chạy đi lấy đồ.

Nửa khắc sau, trong phòng Vương Lập đã thắp đèn xong. Một bên bàn tứ tiên bày biện văn phòng tứ bảo, một bên đặt mâm đồ ăn năm mới, ở chính giữa là một chồng giấy trắng.

Phía trên đầu xấp giấy là một tờ giấy chỉ có ba chữ to, đúng là “Bạch lộc duyên” của Kế Duyên. Đây cũng là ý định của Vương lập khi dùng giấy viết thành sách.

Nhìn vào thư pháp tinh diệu của thần tiên để lại, lần này người kể chuyện Vương Lập viết chữ cực kỳ cẩn thận. Tuy nét chữ vẫn không khá hơn lúc trước là bao, nhưng gã đã cố gắng viết nắn nót. Nếu không, gã sẽ cảm thấy như mình đang làm bẩn đi thư pháp của thần tiên vậy.

Giờ phút này, trong lúc ngủ mơ, dường như Kế Duyên cũng nhận thấy. Trong mộng, hắn vẫn đang bay trên mây mù, nhưng ở thư các bên ngoài, trên thân thể lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Thiên kiều bàn dài vung quạt giấy

Bình phong thước gỗ kể chuyện đời.”



Thi cử ở Đại Trinh đã cải cách mấy lần, bây giờ thi Hội, thi Đình đều ba năm một lần.

Ở cuộc thi Châu giải trước kia, tất cả đề thi các Châu đều khá tự do, đề bài khác nhau, thời gian thi cũng khác nhau, có nơi thi mấy canh giờ, có nơi thi một ngày. Nhưng nội dung kỳ thi Hội lại không giống vậy.

Kiểm tra kiến thức cơ bản cần phải học thuộc lòng nội dung, người nào cũng biết mà chuẩn bị. Phần lớn thí sinh sẽ chuẩn bị thi từ ca phú từ trước. Nhưng một ít bài luận sách và đề mục giải thích ý nghĩa cũng tương đối nhiều, bởi vì đây là vòng tuyển chọn sàng lọc chính thức cho những người sẽ ra làm quan sau này, cần thời gian cũng khá dài.

Thi Hội bình thường sẽ do Lễ bộ đứng đầu các bộ của triều đình ra đề, bắt đầu từ mồng chín tháng hai, chia ra ba ngày mồng chín, mười hai và mười lăm. Thi Hội tổ chức ba cuộc thi, mỗi bần kéo dài ba ngày.

Khoảng vào độ hạnh hoa đua nở, triều đình sẽ dán thông báo kết quả thi Hội, vì vậy đây cũng được gọi là “Hạnh bảng”. Những người nổi danh trên bảng này cũng được xem là nhân tài.

Mà sau khi Hạnh bảng công bố năm ngày, liền bắt đầu cuộc thi Đình cuối cùng. Thí sinh sẽ thi thố với toàn bộ những thư sinh hàng đầu của Đại Trinh, tuy rằng đỗ Trạng Nguyên chưa hẳn có thể làm quan lớn, nhưng ít nhất có thể làm rạng rỡ tổ tông.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mặc dù khí hậu vẫn rét lạnh như trước, nhưng trong nội tâm của các cống sĩ đang nóng như lửa đốt.

Hôm nay là ngày ba mươi tháng hai, là ngày công bố Hạnh bảng. Tất cả các thư sinh tài tử khắp các Châu của Đại Trinh đều tập trung bên ngoài trường thi ở Kinh thành. Bọn họ mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, lo lắng, đợi quan sai dán thông báo.

Vốn dĩ Kế Duyên không biết trường thi ở nơi nào, nhưng đứng ở Sở phủ, hắn có thể nhìn ra xa liền thấy vị trí chuẩn xác, bởi vì bên kia có một đám mây do Văn khí tụ tập lại tạo thành, muốn bỏ qua cũng không được.

‘Doãn phu tử vốn tài ba trác tuyệt, còn nhận được thiên địa thanh khí vào lễ mừng năm mới. Bây giờ, hạo nhiên chi khí của y cường thịnh, linh đài vô cùng thanh minh, thành tích cũng nhất định cao hơn một bậc!’

Bởi vì tin tưởng vào bằng hữu của mình, cho nên hắn cũng không đến bên ngoài trường thi tham gia náo nhiệt.



Doãn Triệu Tiên và Sử Ngọc Sinh chen lấn không giống người khác, cũng không có người hầu mở đường, nên hai người đã bị một đám thư sinh đưa đẩy tới một nơi xa xôi nào đó.

“Ai nha, Doãn huynh, sao huynh không vội chút nào vậy, trong lòng ta như bị mèo cào rồi đây!”

Càng đến gần canh giờ yết bảng, Sử Ngọc Sinh càng khẩn trương đến nỗi muốn toát mồ hôi. Nhưng Doãn Triệu Tiên ở bên cạnh vẫn là dáng vẻ phong khinh vân đạm (*) như vậy.

(*) gió thoảng mây trôi

Doãn Triệu Tiên nghe lời này, nhịn không được bác lại một câu.

"Ai nói ta không vội chứ? Ta đang rất nóng vội đây! Nhưng gấp gáp cũng vô dụng, đứng gần bảng hơn thì thành tích có thể tốt hơn sao?"

“Huynh nói cũng có lý, nhưng đứng ở sau này thì chúng ta cũng không nhìn thấy bảng thông báo đâu!”

Doãn Triệu Tiên cũng cười khổ một tiếng, cái này không phải là không thể cãi lại được. Y vừa định nói gì đó thì giọng nói hùng hậu của sai dịch triều đình vang lên.

"Yên lặng ~~~~ "

Toàn bộ những người đứng bên ngoài trường thi vốn đang lớn tiếng ồn nào, lúc này bỗng an tĩnh lại.

"Dán thông báo ~~~~ "

Quan sai hét lớn một tiếng. Bốn gã sai dịch đội vành nón viền bạc từ trong trường thi đi ra. Một người trong số đó ôm theo một tờ thông báo bằng vải vàng, thân người cũng cao lớn hơn mấy tên sai dịch còn lại.

Bên ngoài có gã sai dịch cầm côn ngăn cản đám thư sinh. Đứng trước tên sai dịch có võ nghệ không tầm thường này, những thư sinh có chen lấn cũng không dám vượt qua vạch.

Bốn gã sai dịch hợp lực mở tờ thông báo ra, sau đó bốn người cùng khom người lấy đà, thi triển khinh công bay lên không trung. Mỗi người bắt lấy một góc tấm vải màu vàng, vỗ tới một góc trên bảng.

"Bịch" "Bịch" "Bịch" "Bịch" bốn tiếng chưởng lực đánh vào bức tường.

Mấy tên sai dịch hạ xuống, dĩ nhiên Hạnh bảng cực lớn đã dán xong.

Một lát sau, Doãn Triệu Tiên lại cảm nhận được một bầu không khí quen thuộc, giống như lúc còn ở Xuân Huệ phủ Kê Châu vậy.

Trong đám người, rất nhiều thư sinh lại ồn ào hỏi thăm.

"Doãn Triệu Tiên là ai?" “Người này đang ở đâu?”

"Ta có tên trên bảng, ha ha ha, ta có tên trên bảng" "Ta cũng vậy ha ha ha!"

"Chúc mừng chúc mừng..." "Ai..."

"Biết Doãn Triệu Tiên không?" "Không biết..."

"Ta biết rõ, ta biết rõ, ta từng nghe tên người này ở Văn Khúc Nhai, là Giải nguyên của Kê Châu!"

“Ài, tài trí hơn người, tài trí hơn người!”



Tiếng sau chồng lên tiếng trước, ba chữ “Doãn Triệu Tiên” được nói đến nhiều lần trong một tràng huyên náo đó. Biểu cảm của Sử Ngọc Sinh có chút không thể tin, Doãn Triệu Tiên cũng tim đập thình thịch.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]