Chương 159: Như một tờ giấy

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Chấm Cơm

***

Kế Duyên đứng nhìn bầu trời đầy sao một lúc, liền trở về phòng ngủ.

Giường ở trong phòng vừa có một lớp rơm rạ, lại được phủ bằng bông vải, quả thực vẫn rất thoải mái, nhất là lớp rơm này vẫn còn mới. Chẳng qua, giường kiểu này nên thường xuyên đổi rơm rạ là tốt nhất.

Hắn tháo giày rồi cởi áo, nghiêng người nằm xuống giường. Thẻ ngọc dùng để gối đầu đã thay đổi thành một cái khác, bây giờ chính là Ngự Thủy Quyết, khẳng định rằng thuật điều khiển nước này còn chính thống hơn cả Ngự Thủy Quyết của tiên môn chính thống nữa.

Khoảng nửa đêm, trong lúc đang ngủ mơ, Kế Duyên chợt mở mắt. Hắn nghe thấy bên ngoài đạo quán có chút động tĩnh.

Hai đạo trưởng phòng đối diện vẫn còn ngủ say. Kế Duyên lập tức khoác thêm áo, bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, gió núi hơi lạnh. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà trên phòng bếp của đạo quán. Toàn bộ quá trình này không phát ra một chút âm thanh nào cả.

Vách của phòng bếp và bờ tường của đạo quán dựa sát vào nhau. Phòng bếp có hai cánh cửa, một cánh mở ra phía nội viện, một cánh cửa còn lại hướng ra ngoài. Ở đó có hai con vật lớn bằng hai chú mèo nhỏ. Bọn chúng đang kiếm ăn ở ngoài cửa bếp, gặm nhấm mấy cục xương thừa nằm trong đống rác.

"Rộp rộp rộp... Rộp rộp rộp.."

"Két... Két..." "Gừ gừ..."

Hai con dã thú thỉnh thoảng còn tranh giành nhau, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Kế Duyên khá hứng thú, bèn chậm rãi ngồi xuống nóc nhà của phòng bếp. Trên người hắn sạch sẽ không chút tì vết, căn bản không có chút mùi nào truyền ra, với lại hắn cũng cố gắng không phát ra âm thanh gì, vì vậy cũng không hù dọa hai con vật đang ăn uống kia.

Nhìn thấy bọn chúng có dáng vẻ khéo léo và hàm răng sắc nhọn, đầu nhỏ thân dài, cái đuôi hơi lớn, ít nhất cũng không quá giống loài mèo.

"Đây là con chồn sao? Hay là một loại sóc núi nhỉ? Có lẽ là chồn rồi!"

Các loài động vật như lang sói, hổ báo, hồ ly hay khỉ sẽ có chiều cao khác nhau, tuy ánh mắt của hắn không tốt lắm nhưng có thể phân biệt dễ dàng. Nhưng với hai con vật nhỏ này, dù hắn muốn nhìn rõ cũng gặp chút khó khăn. Rõ ràng bọn chúng không phải là mèo mà cũng không phải là sóc rồi.

Do Kế Duyên và Tề Văn ăn uống khá sạch sẽ, nên một ít xương cá và đồ ăn thừa mà hai con thú nhỏ đang giành nhau cũng chẳng còn miếng thịt nào sót lại.

Mặc dù thoạt nhìn bọn chúng rất thông minh, nhưng Kế Duyên lại thấy không có gì đặc biệt. Dù sao trong cả hai đời, hắn đã gặp qua rất nhiều loài động vật khôn ngoan, nên lúc này, hắn ngồi quan sát trên nóc nhà cũng chỉ là do nổi hứng mà thôi.

Rốt cuộc cũng không có nhiều xương cá và đồ ăn thừa nên hai con vật nhỏ cũng chỉ tranh nhau một ít xương nhỏ để ăn, liếm láp một ít tủy trong xương sống của cá, còn dư lại phần lớn là những cục xương lớn không thể ăn được.

Nhưng dù vậy, trong miệng bọn chúng vẫn gặm một khối xương từ đầu đến cuối, chắc là ăn không được thì nếm mùi vị cũng tốt.

Nhưng mà trong khoảnh khắc bọn chúng rời khỏi đạo quán chừng bảy tám trượng, một con cú đêm ở trên cây vỗ cánh bay sà xuống.

"Phành phạch... Ca ca ca.."

Ở trên mặt đất, hai con thú nhỏ cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng kêu dồn dập, mà con cú vọ cũng lộ ra móng vuốt sắc bén.

"Phạch~~~~"

Một tiếng kêu của động vật vang lên ở phía dưới, một con chồn đã bị cú đêm bắt được.

Bên kia có tiếng vỗ cánh, tiếng gào thét, tiếng kêu của cú đêm ầm ĩ một hồi.

Từ đầu đến cuối, Kế Duyên vẫn ngồi trên mái nhà của đạo quán nhìn sang, nghe âm thanh rất rõ ràng nhưng chẳng thấy được bao nhiêu. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ chuyện này vốn là đạo sinh tồn của vạn vật.

Nhưng trong tình huống này, một con chồn khác vốn nên chạy trốn ngay lập tức, lúc này lại giương nanh múa vuốt, móng vuốt sắc như đao đánh về phía trước, cùng liều mạng chiến đấu với con cú đêm.

Cú đêm sải cánh muốn bay lên. Dưới móng vuốt của nó, con chồn bị bắt không ngừng giãy dụa, thậm chí còn quay đầu cắn một phát lên chân con cú vọ.

"Hít~~~"

Con cú đêm bị cắn đau, vỗ cánh điên cuồng, móng vuốt sắc bén vung vẩy, đồng thời dùng mỏ chim sắc bén của nó mổ vào con chồn dưới chân. Chỉ sau hai, ba cái, một mảng da thịt của con chồn đã bị tróc ra.

Con chồn còn lại lập tức nổi điên, giống như bổ nhào vào người con cú đêm, cắn một cái trên cánh chim.

"Hít~~~"

Phành phạch phành phạch phành phạch...

Rốt cuộc, cú đêm cũng chịu thả con mồi ra, vỗ cánh bay đi. Còn hai con vật nhỏ đều bị thương, trong đó con chồn bị bắt vừa rồi càng giống như đang thoi thóp. Dù vậy, nó vẫn cố gắng giãy giụa, di chuyển thân thể, ra sức trốn vào bụi cỏ bên cạnh. Kế Duyên biết rõ bọn chúng không rời đi ngay có thể là do tạm thời chưa đủ năng lực, cũng không dám rời khỏi nơi này.

Những phản ứng vừa rồi không thể nói rằng hai con vật này đã mở linh trí. Động vật mở linh trí không giống với việc chúng thông minh và có tình cảm. Linh trí, linh trí, chữ "Linh" luôn luôn đứng trước, đại biểu cho một loại bản chất bắt đầu thay đổi.

Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng động vật muốn mở ra linh trí đều thông minh và có tình cảm phong phú hơn những dã thú cùng loại.

Kế Duyên đứng lên, chuẩn bị quay người rời đi. Nhưng hắn suy nghĩ lại một chút, liền vẫy tay. Lúc này, một cái đuôi cá còn thừa trong phòng bếp bay ra, ước chừng nặng hai đến ba cân.

Hắn độ một tia linh khí vô cùng yếu ớt vào trong phần thịt cá, sau đó lấy mấy cây cỏ dưới đất làm dây thừng, xuyên qua một cái lỗ trên đuôi cá, rồi ném xuống dưới mái hiên.

Đuôi cá rơi xuống, thuận thế treo trên mép gỗ của bệ cửa sổ phía bên ngoài phòng bếp. Nó lắc lư đong đưa, cảm giác như sẽ ngay lập tức rơi xuống đất nhưng mãi vẫn không rớt. Khoảng sau bảy, tám nhịp thở, biên độ dao động của nó dần dần yếu đi, cuối cùng cũng ổn định lại.

Cái đuôi cá cách mặt đất gần một thước, trong đó chứa một tia linh khí, cho nên nếu ăn miếng thịt cá này vào sẽ tốt cho thương thế, lại còn nhét đầy dạ dày, ngoài ra cũng không còn tác dụng gì nữa.

Vào lúc đuôi cá hết lắc lư, người ở trên nóc nhà cũng biến mất không còn dấu vết. Về phần hai con thú nhỏ kia có lá gan đến cắn hay không thì hắn không biết, thậm chí có khi con cú đêm kia, hoặc những dã thú khác sẽ tới cướp phần thịt cá cũng không chừng.

"Nếu sáng mai đuôi cá vẫn còn thì lấy làm đồ ăn vậy."

Nghĩ tới đây, hắn trở lại phòng ngủ, nhưng chưa nằm xuống thì hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Vì vậy, hắn sờ soạng bao đựng y phục bên cạnh giường, lấy ra một tờ giấy trắng có nhiều nếp gấp, lại ra khỏi phòng lần nữa.

Sau đó, Kế Duyên trực tiếp cất bước, lướt đi như làn khói. Bước chân của hắn liên tục giẫm lên trên núi đá, giống như đang nhảy cóc trong khe núi, đi về phía đỉnh núi Yên Hà.

Thanh Đằng Kiếm vốn dĩ đang nằm dựa bên cạnh giường, lúc này cũng cảm ứng được Kế Duyên đang rời khỏi đạo quán để lên núi. Nó lập tức bay lơ lửng, xuyên qua cửa sổ, đuổi theo chủ nhân của mình.

Vân Sơn Quan nằm trên lưng chừng núi của ngọn núi Yên Hà, cũng không phải ở trên đỉnh. Nhưng vị trí của Vân Sơn Quan khá cao nên hắn leo lên đỉnh cũng chỉ qua mười mấy hơi thở mà thôi.

Đỉnh núi Yên Hà chiếm diện tích khoảng chừng sáu bảy trượng vuông, không có núi đá, cây cối che khuất, hơn nữa trước sau thông suốt, nên gió trên núi cũng lớn hơn phía dưới.

Hắn ngồi xếp bằng ở một hòn đá lớn bằng phẳng, lấy tờ giấy trắng từ trong ngực áo ra. Hai tay hắn đặt hai bên tờ giấy, kéo cho nó trở về nguyên dạng.

Tay trái nâng tay phải, lấy ngón tay làm bút, hắn cứ như vậy viết chữ lên tờ giấy trắng. Mặc dù không có mực nước, nhưng hắn có pháp lực, coi như là kết hợp vận dụng Sắc lệnh và Dĩ Vật Truyền Thần. Hắn vẫn rất thành thạo với phát minh nho nhỏ này của mình.

Viết xong, hắn cảm thụ một chút, vì muốn cho chắc chắn nên hắn độ vào khá nhiều pháp lực nhỏ mịn, phủ kín cả trang giấy trước mặt.

"Ừ, kế tiếp sẽ phải kiểm tra xem tài nghệ thủ công của ta có thụt lùi hay không, chắc là gấp như vậy nhỉ?"

Kế Duyên nói thầm một câu, bắt đầu ra tay với tờ giấy trắng. Sau nhiều lần gấp thử, trang giấy lại nhăn nhúm như cũ. Sau mấy lần, rốt cuộc một con hạc giấy tinh xảo cũng xuất hiện trong tay hắn.

"Phù.... Cuối cùng cũng xong, cuối cùng cũng xong!"

Hắn nhìn trái nhìn phải con hạc giấy này, xác nhận nhiều lần về độ tinh xảo của nó mới an tâm một chút. Sau đó, hắn dùng ngón tay trỏ dính một chút nước miếng trên đầu lưỡi, viết mấy chữ hư ảo lên hai cánh của hạc giấy, bên trái là chữ "Phiến", bên phải là chữ "Động".

"Cũng được rồi, cứ như vậy đi, phiền ngươi đi giúp ta một chuyến."

Những lời này của hắn cũng không phải nói với hạc giấy, mà là nói cho Thanh Đằng Kiếm sau lưng nghe, bởi vì con hạc giấy này căn bản không có khả năng bay qua trăm sông ngàn suối được.

Hắn bứt một sợi tóc dài của mình, quấn quanh cổ hạc giấy mấy vòng, sau đó buộc lên phần chuôi của Thanh Đằng Kiếm.

"Đi đi."

Chủ nhân vừa mới nói xong, Thanh Đằng Kiếm lập tức kéo hạc giấy bay lên không, lấy kiếm ý bảo vệ thân thể hạc giấy. Sau đó, nó hóa thành lưu quang bay về phía Kinh Kỳ phủ.

Đưa mắt nhìn Thanh Đằng Kiếm rời đi, hắn cũng không xuống núi, bởi vì mục đích leo lên đỉnh núi không phải chỉ có việc gửi thư. Nếu không, ở Vân Sơn Quan hắn cũng có thể làm được. Một nguyên nhân khác đó là hắn muốn lên đây để ngắm mặt trời mọc.

Ngay cả việc làm ra hạc giấy cũng là hắn nhất thời nghĩ ra nên mới làm thử.

Hắn đợi trong cơn gió đêm cũng gần nửa đêm, chân trời hiện lên một tầng ánh sáng, sau đó ẩn hiện ánh sáng màu vàng. Một lát sau, toàn bộ Vân Sơn lập tức giống như một biển mây mênh mông.

Không nói tới những đám mây linh khí đang hội tụ, lúc này Kế Duyên mở to hai mắt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc giữa biển mây trong kiếp này.

...

Bây giờ, mặt trời đã mọc ở Vân Sơn, nhưng sắc trời ở Kinh Kỳ phủ vẫn một màu xám tro như trước.

Thanh Đằng Kiếm vượt qua mấy ngàn dặm, xé gió đáp xuống trên bầu trời Thông Thiên giang ở Kê Châu, rơi chính xác xuống Trạng Nguyên Độ bên cạnh miếu thờ Giang Thần nương nương.

Thân kiếm khẽ ong lên một tiếng rất nhỏ, sợi tóc của Kế Duyên ở chuôi kiếm cũng bay ra, quấn quanh cổ hạc giấy một cách ngay ngắn.

Vào lúc hạc giấy đang rơi tự do, sau khi một vài cơn gió thổi nhẹ qua, một chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Con hạc giấy rõ ràng bắt đầu vỗ cánh, ổn định lại thân hình đang phiêu đãng theo gió. Sau đó, nó sải cánh bay về phía miếu Giang Thần nương nương.

Thanh Đằng Kiếm chờ đợi trên không một lát, thấy hạc giấy đã bay vào trong miếu, nó liền một lần nữa bay lên không rời đi.

Trong miếu Giang Thần Thông Thiên giang.

Một con hạc giấy vỗ cánh nhẹ nhàng như chim, xuyên qua hành lang, bay qua phòng ốc, cuối cùng chui qua cửa thông gió, tiến vào chủ điện.

Nó bay vòng quanh tượng thần của Giang Thần nương nương vài vòng, rồi đáp xuống tay phải của bức tượng, ánh sáng nhạt lóe lên rồi trở nên yên tĩnh.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, một nử tử dịu dàng mặc hoa phục vội vàng bước đến. Cửa miếu thờ chưa mở nhưng không thể cản bước chân của nàng. Cuối cùng, nàng đẩy cửa lớn của chủ điện đi vào bên trong.

Sau khi vào điện, Long Nữ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về bàn tay phải trên tượng thần của mình. Nàng khẽ vẫy tay, một con hạc giấy rơi vào tay nàng.

Con hạc giấy vừa sà xuống lòng bàn tay Long Nữ liền vỗ cánh, khiến cho nàng tò mò chọt chọt hai cái, nhưng con hạc giấy lại không động đậy nữa.

"Đây là thuật pháp gì? Thú vị thật đấy, còn đây là tóc của Kế thúc thúc sao?"

Nàng vô thức giật sợi tóc ra khỏi con hạc giấy. Lúc này, con hạc giấy liền thể hiện công hiệu của Dĩ Vật Truyền Thần, truyền đạt lại bức thư của Kế Duyên cho Long Nữ Ứng Nhược Ly.

Thật lâu sau, tin tức đã nói xong, nhưng Long Nữ vẫn sững sờ nhìn hạc giấy, vẻ mặt không thể tin được. Nàng đánh giá nó nhiều lần, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là một tờ giấy Tuyên thành bình thường mà thôi.

"Không thể nào... Một tờ giấy lại bay sáu ngàn dặm sao? Chuyện này..."
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]