Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Thư viện Huệ Nguyên nằm ở phía Đông Nam của Xuân Huệ phủ, vị trí tương đối yên tĩnh. Nó chiếm diện tích khá lớn, các tòa nhà kiến trúc lớn nhỏ xen kẽ nhau nhìn rất tinh tế. Đa phần khắp nơi trong thư viện đều trồng những loại cây mai, lan, cúc, trúc.
Trong các phu tử giảng dạy ở nơi này không thiếu những lão thư sinh đã từng đạt thành tích tốt ở cuộc thi Châu Giải. Thậm chí còn có hai quan viên cáo lão về nhà nhưng lại không chịu ngồi yên một chỗ.
Theo cách nói kiếp trước của Kế Duyên, chính là hoàn cảnh học tập cực tốt, lực lượng giáo viên hùng hậu, không hổ là thư viện lớn nhất cả Kê Châu này.
Mặc dù có khá nhiều học trò thuộc cao môn vọng tộc học tập ở thư viện Huệ Nguyên nhưng con trai của Doãn Văn Khúc tất nhiên là cực kỳ đặc thù. Thư viện đã sớm mong đợi Doãn Thanh đến đây. Lần trước, bọn họ đã nhận được thư của Doãn Văn Khúc, được biết vài ngày nữa Doãn Thanh sẽ tới nơi, cho nên gần đây người gác cổng thư viện cũng đặc biệt chú ý việc này.
Thư viện Huệ Nguyên thực hiện quản lý nơi ở của học trò, ngay cả những học sinh sống tại Xuân Huệ phủ thành cũng không được phép về nhà. Nếu không phải ngày hưu mộc thì muốn ra vào thư viện đều cần có sự đồng ý của phu tử. Chuyện này khiến Kế Duyên cảm thấy có chút giống ký túc xá của trường học kiếp trước.
Nhưng điểm khác biệt cũng rất rõ ràng. Trên thực tế, học tập tại thư viện chủ yếu tự học là chính. Học sinh cùng nhau nghe giảng bài, sau đó tự nghiên cứu. Tuy rằng thường cách một đoạn thời gian sẽ có cuộc thi trao đổi học vấn văn chương chẳng hạn, nhưng kỳ thật cũng không có nhiều hoạt động giống nhau như vậy. Với lại, đa số các phu tử cũng sẽ ăn ở chung với học sinh thư viện. Bọn họ không những truyền thụ tri thức mà còn dạy cách đối nhân xử thế, quan hệ thầy trò ở đây thân thiết hơn so với đời trước của Kế Duyên.
Ánh mắt người gác cổng của thư viện Huệ Nguyên tự nhiên cũng có chút tinh tường hơn người, gần đây không phải ngày hưu mộc mà lại có người dáng vẻ trông như thư sinh đi tới, rất có thể chính là Doãn Thanh.
Cho nên, khi thấy Kế Duyên và Doãn Thanh bước tới, người gác cổng mơ hồ đã cảm thấy có thể con trai của Trạng nguyên lang tới rồi. Đặc biệt là khi nhìn từ phía xa, mặt mày Doãn Thanh thanh tú đoan chính nhã nhặn rắn rỏi, mà Kế Duyên nhìn không giống thư sinh chính thống nhưng phong thái phi phàm.
Quả nhiên chờ Doãn Thanh và Kế Duyên đến gần, Doãn Thanh mang rương sách trên lưng tự mình đi tới cửa, chắp tay thi lễ, sau đó mở miệng nói.
"Tại hạ Doãn Thanh, đến từ Đức Thắng phủ huyện Ninh An, đặc biệt đến thư viện Huệ Nguyên để cầu học!"
"Có thư tiến cử không?"
Người gác cổng hỏi một tiếng, Doãn Thanh liền để rương sách xuống, lấy hai phong thư từ bên trong ra. Một phong thư là do cha cậu Doãn Triệu Tiên đưa, phong thư còn lại chính là của lão phu tử trường tư thục huyện Ninh An huyện đưa.
"Đây là thư của cha ta và Chu phu tử, mời xem qua."
Doãn Thanh giải thích sau đó đưa thư tín qua. Một trong số những người gác cổng vội vàng giơ hai tay tiếp nhận rồi nói một câu "Xin chờ chút", liền vội vã chạy về hướng nội viện.
Kế Duyên ở đứng bên ngoài, dùng pháp nhãn tỉ mỉ quan sát thư viện Huệ Nguyên. Hắn nghe nói nơi đây đã được xây dựng bốn mươi năm, có ba vị Thám hoa, một vị Bảng nhãn, quả nhiên là hừng hực văn khí.
Một lát sau, vài vị phu tử có dáng vẻ và tuổi tác khác nhau vội vàng đi theo người gác cổng lại đây. Người vừa đi đến cửa, Doãn Thanh lập tức cung kính hành lễ với mấy vị phu tử.
"Chào mấy vị phu tử!"
"Tốt tốt tốt, con trai của Doãn công quả nhiên tuấn tú lịch sự, khí độ phi phàm!"
"Đúng vậy, Doãn công tử có thể tới thư viện Huệ Nguyên của chúng ta đọc sách, xem ra tương lai thư viện sẽ xuất hiện thêm một vị Trạng nguyên nữa rồi ha ha ha..."
Doãn Thanh liên tục đáp: "Không dám."
Trong lúc hàn huyên, cũng có lão phu tử chắp tay chào hỏi với Kế Duyên đang đứng bên ngoài.
"Chẳng hay vị tiên sinh này quan hệ thế nào với Doãn công tử?"
Lão phu tử này cũng là người lõi đời từng trải. Kế Duyên dùng trâm ngọc cài búi tóc trên đầu nhưng cũng không buộc hết tóc lên. Phần tóc hơi chếch phía sau và hai hàng tóc mai dài có chút phân tán nhưng tổng thể vô cùng tự nhiên. Trang phục cũng không giống cách ăn mặc của thư sinh chính thống, ngược lại có phần giống hiệp khách giang hồ, tự nhiên phóng khoáng.
Kế Duyên cũng chắp tay đáp lễ.
"Tại hạ họ Kế tên Duyên, là hàng xóm của Doãn gia, cũng là bạn của Doãn phu tử. Lần đầu Doãn Thanh đi xa nhà cho nên ta mới đi cùng."
"À thì ra là Kế tiên sinh, thất kính thất kính!"
Trước kia Doãn Triệu Tiên đảm nhiệm chức phu tử ở trường tư thục huyện, chuyện này cũng không coi là bí mật. Có thể ngày hôm nay, tại Kê Châu, thậm chí toàn bộ những người có học thức ở bên trong Đại Trinh này đều quen gọi Doãn Triệu Tiên là "Doãn Văn Khúc" hoặc "Doãn công", còn người trực tiếp gọi là "Doãn phu tử" thế này chỉ có thể nói nhất định là thói quen lâu ngày khó sửa đổi.
"Kế tiên sinh và Doãn công tử, mời vào."
Dưới sự chào đón của phu tử, Kế Duyên và Doãn Thanh cùng nhau tiến vào thư viện.
Dẫn thân nhân đi thăm thư viện cũng là truyền thống của thư viện Huệ Nguyên, mấy vị phu tử đều có việc bận cho nên chỉ có một lão phu tử họ Trần dẫn bọn họ đi tham quan.
Trong lúc đó, cũng có một vài đệ tử thư viện biết chút tin tức đến nhìn Doãn Thanh, muốn gặp một lần xem thử con trai của Doãn Văn Khúc trong lời đồn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào. May mắn là vẻ bề ngoài của Doãn Thanh không làm cha cậu mất mặt. Tuy không phải ai cũng trông mặt mà bắt hình dong nhưng có một túi da tốt thì chắc chắn là rất tốt.
Cuối cùng cũng đi tới phòng của Doãn Thanh, sau khi giúp Doãn Thanh mua xong những thứ cần thiết, Kế Duyên cũng nói lời từ biệt với cậu. Có điều, hắn đáp ứng Doãn Thanh sẽ ở lại cho đến khi thư viện Huệ Nguyên nghỉ hưu mộc hai ngày, sau đó mới trở về huyện Ninh An.
Về phần Hồ Vân, dĩ nhiên sẽ ở khách điếm cùng với Kế Duyên.
Đêm đó, tại một khách điếm trong phủ thành, Kế Duyên nằm ngửa ở trên giường, nhắm hai mắt, hít thở đều đặn, thoạt nhìn giống như là đã ngủ say.
Hồ Vân nằm trên mặt đất, lỗ tai run lên một cái. Nó lặng lẽ mở mắt, lập tức đứng dậy ghé vào mép giường, nhón chân lên nhìn Kế Duyên, thấy Kế tiên sinh đã ngủ say liền rón rén đi về phía cửa sổ.
Nó duỗi móng vuốt hồ ly cầm lấy cây gỗ ở mép giường, sau đó cẩn thận mở cửa sổ ra.
"Két....két…."
Chốt khóa gỗ cũ kĩ chuyển động phát ra âm thanh nho nhỏ. Xích hồ cảm nhận được lòng bàn chân đổ mồ hôi. Nó từ từ quay đầu nhìn lại, lúc này mới thở phào một hơi. Nó chỉ sợ quay đầu sẽ nhìn thấy Kế tiên sinh đứng ở phía sau.
Thấy Kế tiên sinh vẫn còn ngủ say, nó vội vàng cầm cây gỗ chống cửa sổ, sau đó nhún người nhanh nhẹn nhảy từ lầu hai xuống dưới sân sau của khách điếm. Toàn bộ quá trình không gây một tiếng động, cái đuôi to xoã tung tựa như sóc vẫy đuôi.
"Hắc hắc!"
Trong lòng vui vẻ, xích hồ nhanh chóng chạy trốn về phía ngoại thành.
Thanh Đằng kiếm dựa nghiêng vào mép giường của Kế Duyên từ từ dựng lên, lơ lửng trên không trung nhưng Kế Duyên nằm ở trên giường lại không mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói khẽ.
"Ta đã có sắp xếp, để nó đi đi."
Nghe được lời nói của chủ nhân, Thanh Đằng kiếm lại hạ xuống, an tĩnh tựa ở mép giường như cũ.
Qua chừng hai tiếng hít thở, đột nhiên Kế Duyên ngồi bật dậy.
"Chuyện thú vị như vậy, không lí nào ta lại không đi xem, vẫn là phải đi một chuyến."
Kết quả là hắn vội vàng phủ thêm áo khoác, mặc xong giày, mang theo Thanh Đằng kiếm, đồng dạng nhảy ra ngoài cửa sổ.
...
Lúc trước, sau hai ngày đêm ngồi thuyền tới Xuân Huệ phủ, Kế Duyên và Doãn Thanh bên này đã cùng Đại Thanh Ngư (*) định ra vị trí gặp mặt ở bờ sông từ trước, thuận tiện sau này Doãn Thanh nghỉ hưu mộc có thể tìm được Đại Thanh Ngư.
Từ chương này, nhóm dịch sẽ gọi con cá trắm là Đại Thanh Ngư theo cách gọi của tác giả
Mà Hồ Vân sớm đã âm thầm bí mật hẹn gặp Đại Thanh Ngư vào buổi tối. Nó cảm thấy rất có thể sau khi trở về, Kế tiên sinh sẽ mang nó cưỡi mây đạp gió trở về huyện Ninh An, nên thừa dịp bây giờ cùng bạn mới gặp mặt tâm sự nhiều một chút.
Đi gặp Đại Thanh Ngư khiến nó phấn khởi, làm phai nhạt đi cảm giác khẩn trương mà hoàn cảnh xa lạ mang tới. Hồ Vân chạy một đường đến bên tường thành giống như thằn lằn từ vách tường chạy lên đỉnh tường thành, sau đó lại từ vách tường chạy xuống. Tiếp đó, nó vừa chạy vừa tìm kiếm dọc theo một đường ven bờ sông về hướng Nam.
Thời gian chưa đầy một khắc, rốt cuộc Hồ Vân cũng tìm được địa điểm ước định. Mấy cây dương liễu to cao nổi bật dáng nghiêng nằm ngang sông, nơi đây cũng chính là nơi mà lúc trước người Ngụy gia gặp lão Quy.
Hồ Vân vừa thấy được mấy cây dương liễu to lớn kia, trong lòng vô cùng vui mừng. Nó nhanh chóng phóng tới phía trước, trực tiếp nhảy lên một cây dương liễu.
Nhìn mặt sông đen nhánh, Hồ Vân khẽ kêu vài tiếng về phía mặt nước.
"Đại Thanh... Đại Thanh... Ngươi có ở đây không vậy?"
"Ào...ào...ào..."
Mặt nước ở dưới cây dương liễu khuấy động bọt nước, Đại Thanh Ngư nổi lên mặt nước.
"Ba... Ba... Ba..."
"Ha ha ha, ngươi ở đây rồi. Hôm nay Kế tiên sinh dẫn ta đi ăn điểm tâm ở một tòa nhà rất lớn, nơi đó còn to hơn cả cái quán bên ngoài miếu huyện Ninh An nữa. Bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon, tới đây, đừng nói Hồ ca không để cho ngươi nhé. Kế tiên sinh không cho phép tìm Doãn Thanh nên ta để cho ngươi hết."
Cái đuôi to của Hồ Vân hất về phía trước, cặp móng lục lọi tìm kiếm bên trong cái đuôi đầy lông tơ dài lớn, lấy ra hai cái bọc lá sen.
Thấy một màn như vậy, Kế Duyên vừa tới cạnh một cây dương liễu khác trốn cách đó không xa cũng ngạc nhiên. Hắn biết Hồ Vân cất giấu điểm tâm, hắn cũng nhắm mắt làm ngơ nhưng không nghĩ tới nó giữ lại nhiều như vậy. Dựa vào tính cách tham ăn của Hồ Vân mà nói chuyện như vậy rất hiếm thấy.
Xích hồ từ từ mở bọc lá sen ra rồi ném từng cục bánh điểm tâm ở bên trong vào trong nước, Đại Thanh Ngư ở phía dưới lập tức chụp lấy.
"Ha ha ha... Không biết ta có được may mắn nếm thử mùi vị của món điểm tâm này không đây?!"
Mặt nước cách đó không xa lay động tạo ra từng gợn sóng lớn, truyền đến một âm thanh già nua. Đại Thanh Ngư theo bản năng cách ra một khoảng khá xa, dựa vào gần bờ lẩn tránh nhưng lại không dám cách quá xa, bởi vì Hồ Vân vẫn còn ở trên cây dương liễu.
"Ào ào ào..."
Lão Quy lưng đen trôi nổi trên mặt nước, bởi vì cây dương liễu nằm ngang mặt nước cho nên khoảng cách giữa mắt rùa to lớn và mắt hồ ly chưa đầy một thước.
"Một lão Quy thật là lớn, còn lớn hơn cả dáng người Lục Sơn Quân..."
Hồ Vân có phần hối hận bởi vì tò mò nên không chịu né ra trước, hiện tại nó hơi sợ hãi.
"Ngươi cũng muốn ăn điểm tâm sao?"
Xích hồ nhìn bọc túi sen trên thân cây dương liễu, cực kỳ hoài nghi lời lão Quy nói có phải bọc điểm tâm này không, nói không chừng nó mới là điểm tâm của lão ta, nhưng vẫn theo bản năng cầm lấy mấy viên bánh ngọt ném xuống phía dưới.
Lão Quy rướn cổ lên há mồm tiếp được tí điểm tâm không đủ để nhét kẽ răng rồi cho vào miệng nhấm nuốt một hồi.
"Ừm... Mùi vị không tệ."
Lão Quy nhìn Xích hồ đang cực kì sợ hãi cách đó ước chừng ngoài hai ba trượng và Đại Thanh Ngư cũng đang súc thế chuẩn bị sẵn sàng.
"Hôm nay Hồng Dạ Xoa đại nhân có việc, mời ta thay mặt tuần tra đoạn sông này, không nghĩ tới lại gặp hai vị đây. Coi như là có duyên nha. Thủy tộc ở trong sông nước bơi đến tận đây cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng con hồ ly nhà ngươi lại xuất hiện ở phạm vi Xuân Huệ phủ thành, ngươi không sợ bị sai dịch Âm Ti bắt đi sao?"
"Ta, ta có cái này... Không sợ!"
Hồ Vân dùng móng vuốt vén mở lớp lông trước ngực ra, lộ ra một khối mộc bài âm trầm.
"A... Ban nãy ta mới cảm giác khí cơ của ngươi đặc biệt, khó có thể phỏng đoán được. Thì ra là như vậy, có điều ngươi có thể ở lại Xuân Huệ phủ nhưng Đại Thanh Ngư cũng không thể lưu lại ở đoạn sông này được."
Bắp tay to lớn của lão Quy rạch một cái, Đại Thanh Ngư chỉ cảm thấy dòng chảy xung quanh lập tức chuyển động tựa như vòng xoáy, khiến nó bơi thế nào cũng không thoát ra được, sau đó còn bị dẫn tới trước mặt lão Quy.
"Này này này, ngươi làm gì thế, buông Đại Thanh ra, coi chừng ta tìm Kế tiên sinh đi đối phó ngươi."
Lão Quy cười cười, hiếm thấy Thủy tộc và Yêu vật đất liền có cảm tình tốt như vậy.
"Như vậy đi, hiếm khi gặp được Yêu tộc trên đất liền, ngươi cũng coi như đã luyện hóa ngang xương, lại nói chuyện rõ ràng thành thạo, có thể có chút kinh nghiệm. Tâm sự với ta một lát, nếu như có chuyện gì vui có thể chọc ta vui vẻ, ta đáp ứng giúp ngươi đi cầu tình với Dạ Xoa đại nhân và Giang Thần, có thể cho Đại Thanh Ngư lưu lại đoạn sông này."
Lão Quy nói như vậy cũng là tự nâng thân phận của mình lên, ra vẻ ta đây quen biết với Giang Thần. Thực ra, lão cũng chỉ dám đi cầu Dạ Xoa mà thôi. Chuyện này chỉ cần cầu Dạ Xoa cũng đủ rồi.
"Hả, trò chuyện cái gì chứ?!"
"Dĩ nhiên là chuyện trên đất liền rồi...!"
Với yêu cầu này, Hồ Vân nghĩ cũng không hẳn quá khó khăn. Đại Thanh Ngư cũng đang ở bên cạnh nên nó thử nói một tí về chuyện vụn vặt trong núi và huyện Ninh An. Hơn nữa, lão Quy thỉnh thoảng phụ họa vài câu khiến Xích hồ càng thêm hào hứng, lời vừa nói ra cũng không thể thu lại được nữa.
Cảm giác này giống như nhận được sự đồng cảm khi nói chuyện phiếm với đồng loại Yêu tộc, nhưng lại rất khác lúc nói chuyện phiếm với Doãn Thanh. Với lại lão Quy có vẻ ôn hòa hơn Lục Sơn Quân nhiều. Xích hồ càng nói càng hăng say, liên tục kể ra những việc mà bản thân đã trải qua.
Kết quả là cuối cùng nói đến việc ban đầu mới xuống núi bị thương, nói một hồi Hồ Vân cũng cảm thấy không thích hợp, lão Quy đã không đáp lại từ lâu, bầu không khí có chút thay đổi.
Nó cúi đầu nhìn chăm chú mặt nước, chỉ thấy một cái miệng rùa há to xông tới trước mặt.
"Răng rắc ~"
Lão Quy cắn một cái, làm rớt một mảng thân cây lớn, cách hồ ly bị dọa đến cứng đờ chỉ có một thước.
Hồ Vân giống như con rối "kẽo kẹt kẽo kẹt" quay đầu nhìn thân cây bên cạnh, trực tiếp bị miệng rùa cắn thành một cái hố to, nếu như đối phương không phải cắn thân cây mà là cắn nó...
"Hơ... hơ..."
Lão Quy phát ra âm thanh kinh người, nhai nuốt vụn gỗ, thế mà trực tiếp nuốt xuống.
"Thì ra... Thì ra con hồ ly chết tiệt kia... Chính là ngươi...!"