Kế Duyên cảm thấy con đường tu hành của lão Quy đúng là có chút long đong lận đận, đương nhiên cũng có vài tai họa do lão tự chuốc lấy. Dù sao, nếu mục đích cứu người ban đầu trong sáng giống như Đại Thanh Ngư thì những chuyện như vậy cũng sẽ ít đi.
Hơn hết, đạo tâm của lão Quy thật sự trung thực. Sau khi trải qua những tang thương lại càng khiến cho lão hiểu được và trân trọng hơn. Về điểm này quả là đáng ngưỡng mộ.
Lần gặp gỡ trong hai ngày vừa qua xác thực có thể xem là lúc chuyển mình của lão Quy.
Thân thể vận dụng Du long chi ý, Kế Duyên nhàn nhã bước đi như súc địa. Gió đêm thổi bay tà áo. Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, thật sự chẳng khác nào cảnh tượng thần tiên.
Ngay cả khi hắn đang vác một cái cần câu xanh biếc cũng không phá hư bầu không khí, mà còn làm cho tiên uẩn rạng rỡ hơn một chút.
Mặc dù Kế Duyên đã đi xa nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy thanh âm cuối cùng của lão Quy. Giờ phút này, trong lòng hắn cũng chất chứa những suy nghĩ.
Nhìn bề ngoài, dường như bản thân hắn tiếp xúc với không ít người và sự tình, đã gặp gỡ cả dân chúng lẫn vương hầu. Tuy rằng có lúc hắn ra tay giúp đỡ, cũng có lúc hạ quân cờ, nhưng đối với đa số sự việc, trong lòng hắn vẫn thích làm người đứng ngoài quan sát hơn. Bởi vì, hắn biết bên trong Nhân Đạo hưng thịnh, mỗi người đều có chức nghiệp, đều có cách sống riêng. Hoặc là, sâu trong lòng hắn hiểu rõ bên trong hồng trần cuồn cuộn có quá nhiều người đánh cờ.
Cẩn thận suy ngẫm thì lựa chọn của yêu vật ít hơn con người rất nhiều, bởi vì bọn chúng thường chỉ có một con đường tu hành, chẳng qua có khi đó là ngả rẽ lạc lối, có khi lại là con đường tươi sáng, có khả năng gặp được người vừa mắt có tư chất chơi cờ thành công vô cùng ít ỏi. Vì vậy, hắn cảm thấy nếu có thể giúp đỡ bọn chúng một chút cũng không thấm vào đâu.
Tâm tư xoay chuyển một hồi, Kế Duyên nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy lên tường thành, rồi một lần nữa tiến vào trong thành Xuân Huệ phủ. Lúc hắn đi về phía thư viện Huệ Nguyên, trong lòng vẫn đang tự hỏi.
Có đôi khi "duyên pháp" chẳng thể tùy tiện nói ra. Cơ duyên, cơ duyên, duyên là thứ nhất, cơ là thứ hai. Thời cơ và duyên phận không thể thiếu một thứ nào.
Bây giờ, trong cảm giác của hắn, lấy ví dụ đơn giản nhất chính là mãnh cọp tinh Lục Sơn Quân.
Ngày hắn mới đến thế giới này, lúc gặp con cọp tinh cũng không thể nói là không có nguy hiểm. Hắn vắt hết óc lá mặt lá trái, nói mấy chuyện bí hiểm khó lường mới có thể lừa gạt nó, nhờ vậy mới thoát được một kiếp. Trong một khoảng thời gian, Kế Duyên vừa sợ lại vừa ghét con cọp tinh này.
Về sau, khi nhận được Kiếm Ý Thiếp, phần ghét bỏ này lập tức giảm đi không ít.
Từ đó cho đến mấy năm sau, năng lực của Kế Duyên mạnh hơn, chậm rãi cảm nhận được mặt tích cực khi mãnh cọp tinh giữ lời hứa, cũng cảm thấy y thành tâm cầu đạo, còn có lòng kính trọng "sư trưởng" với hắn. Hơn nữa, với tư cách là quân cờ đen trong Yêu Đạo, cảm giác của Lục Sơn Quân cũng rất mạnh, cảm quan càng ngày càng tốt, còn có lòng tin có thể bù đắp ác nghiệp trước đây.
Nhưng giả dụ đổi lại một phương thức tiếp xúc khác, để cho Kế Duyên hiện tại lần đầu gặp mãnh cọp ăn thịt người ở trước miếu sơn thần, kết quả chưa hẳn là tuyệt đối, nhưng rất có thể chính là một kiếm chém chết.
Nhìn qua như vậy, cơ duyên có thể nói là huyền diệu. Lúc này, lão Quy có thể gặp được Kế Duyên, đồng thời nhận được đạo duyên thì cũng khó mà nói được rằng mấy trăm năm lận đận rốt cuộc là thiệt thòi hay là phúc nữa.
Ở bên ngoài thư viện Huệ Nguyên, khi Kế Duyên vừa mới đến cũng đúng lúc Hồ Vân nhảy từ trong thư viện ra.
Kế Duyên vốn tưởng Hồ Vân không chịu rời đi, cần hắn tới gọi một tiếng mới được. Thế mà hiện tại, cảm giác như xích hồ có chừng mực đã trở nên mạnh mẽ hơn, cũng thể hiện trong những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Kế Duyên không nói gì, cũng chẳng có ý định vào chào hỏi Doãn Thanh một tiếng. Hắn dẫn theo Hồ Vân đáp mây rời khỏi Xuân Huệ phủ. Ở phía xa, hắn khẽ chắp tay thi lễ về phía miếu Thành Hoàng rồi mới bay về huyện Ninh An.
Trở lại huyện Ninh An, Kế Duyên cũng không thay đổi chút nào. Vào lúc làm việc và nghỉ ngơi, hắn cẩn thận nghiên cứu diệu pháp trên tay. Ngược lại, Hồ Vân lại không hề dừng lại ở huyện Ninh An, mà hơn phân nửa thời gian, nó trở về Ngưu Khuê Sơn.
Nghe đâu một trong những nhân tố của việc này là Lục Sơn Quân, Kế Duyên cũng không quản bọn chúng làm cái gì. Nói về phương diện chi tiết linh tinh trong việc tu hành của yêu loại, Lục Sơn Quân còn thành thạo hơn hắn nhiều. Nó đã nguyện ý dành chút thời gian tu hành để "chỉ điểm" cho Hồ Vân cũng là chuyện tốt.
...
Khi tu hành, đối với con người hay yêu loại mà nói thì thời gian trôi qua rất nhanh. Trong lúc không để ý, tiết trời đã vào mùa đông.
Ngày hôm nay, bên trong Cư An Tiểu Các, Kế Duyên vừa mới đọc xong một cuốn thẻ tre. Đây chính là Đạo Khí Quyết trong hai cuốn sách tu tiên lấy được năm đó.
Trong khoảng thời gian này, không biết hắn đã đọc đi đọc lại quyển Đạo Khí Quyết bao nhiêu lần. Đôi khi, hắn cẩn thận suy nghĩ, so sánh; cũng có khi hắn chỉ đọc đơn thuần, xem từng lần một.
Hắn làm như vậy không phải vì ăn no rỗi việc, mà đang muốn suy luận ra một dị thuật diệu pháp có thể thực hành được.
Đạo Khí Quyết có rất nhiều loại, nhưng bởi vì tất cả Đạo Khí Quyết đều chỉ có hai bước là thúc đẩy khí cảm, tiếp dẫn thu nạp linh khí, vì vậy về cơ bản nó không có mấy cái tên hoa hòe hoa sói. Hơn nữa, Tu hành giới được mệnh danh là giản dị, mộc mạc, cho nên mặc kệ nội dung khác nhau như thế nào, tất cả mọi người đều gọi "Đạo Khí Quyết".
Nếu có thể nghiên cứu kỹ càng thì mỗi một quyển Đạo Khí Quyết có thể có một cái tên chuẩn xác. Thí dụ như cuốn trên tay Kế Duyên vốn dĩ nên gọi là "Thiên Địa Hóa Sinh Chi Pháp", muốn ngưu bức hơn một chút thì có thể gọi là "Thiên Địa Hóa Sinh Đại Pháp".
Nghe qua cực kỳ có thủ đoạn, chỉ khi nắm trong tay mới biết đó chỉ là Đạo Khí Quyết, cũng giống như "Cô Động Huyền Quang Pháp" hay "Hóa Thụ Mộc Tiếp Quang Pháp" mà thôi.
Hiện tại, tuy hắn không thể nói pháp lực mạnh bao nhiêu, nhưng cũng sớm đã qua thời điểm cần tận lực vận chuyển Đạo Khí Quyết tiếp dẫn linh khí nhập thể rồi. Bởi vì có sự tồn tại của ý cảnh trong người hắn mà Thiên Địa Hoá Sinh Chi Pháp này có ý nghĩa mới.
Nguyên lý của Thiên Địa Hóa Sinh là tưởng tượng thiên địa bên ngoài phù hợp với thiên địa bên trong, hiện thân bên trong để thu nạp linh khí. Còn bây giờ, Kế Duyên đang tham khảo nghiên cứu phương pháp nghịch vận, đó là thiên địa bên trong phù hợp với thiên địa bên ngoài, rồi hiện thân ở bên ngoài.
Có thể nghịch chuyển được vốn là chuyện cực kỳ hiếm có. Hơn nữa, với người tu tiên bình thường, ý cảnh bên trong thân thể lộ ra bên ngoài cũng chỉ là dung nạp ý cảnh đan lô vào một chỗ. Vả lại, người khác cũng sẽ không cách nào cảm thụ được. Thật sự thì thiên địa bên ngoài ảnh hưởng quá nhỏ.
Theo kinh nghiệm của Kế Duyên, bây giờ ý cảnh lộ ra bên ngoài tuy hùng vĩ phi phàm, nhưng chỉ khi giảng đạo mới có ích hơn một chút, hoặc ngẫu nhiên có thể nâng lên một cái bức cách (*).
(*) bức cách: từ này nghĩa gần như ‘thần thái’ khiến cho người khác ngưỡng mộ, phong độ bức người
Nhưng hắn là người nào chứ, tư duy đã vượt qua trình độ của thường nhân, thậm chí là yêu, thần, ma ở thế giới này. Đây không phải là cưỡng ép trên trí tuệ, mà thuần túy là tầm nhìn khác biệt.
Tiên Ma cần trải qua thời gian tu hành dài, có khả năng chậm rãi xuất hiện cảm ngộ. Vào lúc Kế Duyên có khả năng nhìn thấy sự kiện của ai đó, trong đầu liền liên tưởng đến một ý niệm.
Hôm nay cũng như thế.
Ý cảnh có khả năng hiện ra bên ngoài, ngoại trừ lộ ra đạo uẩn, làm cho hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Tam Muội Chân Hỏa.
Lúc trước chỉ mới thể hiện một lần uy lực vẫn làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Thực ra, năm đó không tính là hiện ra uy lực gì cả, vị Hồng phu nhân chỉ bị vùng rìa trong biển lửa ngập trời của Tam Muội Chân Hỏa làm nóng một chút, ngay cả lửa cũng chưa đụng tới. Nếu không phải xuyên qua trạng thái đặc thù của quân cờ Doãn Triệu Tiên thì ước chừng một chút sức nóng của Chân Hỏa cũng không xuất ra được.
Kế Duyên cũng không dám dùng phương thức này lần thứ hai. Nhưng hiện tại, hắn đã nghiên cứu triệt để phương pháp nghịch vận Thiên Địa Hóa Sinh rồi, nói không chừng có thể dẫn xuất Tam Muội Chân Hỏa trong đan lô đi ra.
"Chậc chậc.. Ý cảnh đan lô sừng sững bất động, đầu tiên là khó có thể hiển hóa, thứ hai là Tam Muội Chân Hỏa quá nguy hiểm..."
Nghiêm ngặt mà nói bếp lò của ý cảnh đan lô cũng có thể khống chế Chân Hỏa. Đan lô bên trong ý cảnh cực kỳ nặng, chân hỏa bên trong đan lô cũng rất nặng nề, thường mỗi khi lô thành tức thì sẽ không dịch chuyển lần nữa.
Cân nhắc phương pháp nghịch vận nhiều nhất chỉ có thể dẫn một phần chân hỏa ra khỏi đan lô, nhưng không cách nào lộ ra bên ngoài được, đến đây đã cực kỳ hao tổn tâm thần rồi.
Trên bầu trời có mấy bông tuyết nho nhỏ bay nhẹ nhàng, cây táo trong sân cũng đong đưa theo gió. Trong từng khe hở của tán cây cũng rơi ra nhiều đóa băng tinh, rơi xuống trán và lọn tóc tóc trên đỉnh đầu của hắn.
Một chút cảm giác mát lạnh đánh xuyên vào lòng hắn, khiến cho hắn nghĩ tới một điểm quan trọng.
"Đan thất kim kiều!"
Chẳng qua, lông mày Kế Duyên cũng nhíu lại lần nữa.
Kim kiều chính là điểm duy nhất câu thông đan lô và đan thất, cũng là điểm then chốt để đan khí hóa thành pháp lực, vốn là cầu nối từ hư hóa thực, chính là gốc rễ huyền diệu của người tu hành. Quả thực, nó thích hợp để Kế Duyên cân nhắc đến pháp môn thừa nhận dẫn dắt chân hỏa.
Vấn đề ở chỗ, Tam Muội Chân Hỏa ra đan thất kim kiều có thể trực tiếp đến trên thân thể của hắn.
"Sẽ không tự mình làm cho mình chết cháy đấy chứ?"
Không trách Kế Duyên suy nghĩ nhiều như vậy được. Mặc dù Tam Muội Chân Hỏa là của bản thân hắn, nhưng rốt cuộc tất cả đều ở bên trong ý cảnh, quân cờ cũng do hắn làm phép hiện ra đấy, không phải là suýt chút nữa cũng bị lửa đốt nứt ra đấy sao. Rất khó nói bản thân hắn có bị chết cháy hay không.
"Ta cũng đã uống không ít rượu Long Tiên Hương, Long Tiên Hương chính là Chân Long thủy trạch ủ rượu, phần bổ dưỡng nhất cũng có thể ép được hỏa lực, không đến mức chết bất đắc kỳ tử đâu..."