Chương 181: Đến cửa mượn người

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Lăng Thiên là như không nghe thấy gì ôm Lăng Thần đi đến trước cửa, Lăng Thần nhìn thấy mình sắp phải bước vào phòng nên cố gắng lấy dũng khí, đôi môi anh đào khẽ mở ra kề sát tai Lăng Thiên nói nhỏ: "Phu quân..." Khi nói xong gương mặt đỏ ửng đến cổ.

Lăng Thiên giương giương tai làm như không nghe gì: "Thần Nhi. Muội vừa nói gì vậy? Huynh không nghe thấy gì hết?"

Lăng Thần hờn dỗi không nói lại nhưng khi thấy Lăng Thiên muốn tiếp tục đi vào phòng liền muốn mở miệng nói hai chữ kia thì đột nhiên Lăng Thiên quay đầu lại nhìn thẳng Lăng Thần: "Thần Nhi. Có muốn nói gì thì nhìn huynh mà nói này, như vậy nghe mới rõ."

Lăng Thần càng xấu hổ thêm, gương mặt muốn chôn sâu vào lòng ngực Lăng Thiên, sống chết không chịu ngẩng đầu lên nhìn. Thật lâu sau mới truyền ra hai chữ thật nhỏ: "Phu... Quân..".

Lăng Thiên cười to: "Rốt cuộc cũng nghe thấy được. Thần Nhi, may mắn võ công của huynh mới đột phá chứ không muốn nghe được tiếng phu quân này của muội thật khó. A... Nương tử tha mạng." Thì ra Lăng Thần không cam lòng yếu thế, cánh tay đặt bên hông hắn hung hăng nhéo. Nghe được Lăng Thiên gọi mình bằng 'Nương Tử' khiến lòng nàng vừa vui mừng, vừa ngượng ngùng nhưng lại có chút chua xót chờ đợi rốt cục cũng có kết quả. Đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, nằm ở trên ngực Lăng Thiên ô ô khóc nức nở.

Lăng Thiên vỗ nhẹ mái tóc dài của nàng thở dài: "Bạc mệnh liên khanh cam làm thiếp! Quả thật có chút bạc đãi Thần Nhi!" Lời này không phải là Lăng Thiên muốn đánh vỡ sự hạnh phúc của Lăng Thần. Nên biết với tài mạo, bản lĩnh của Lăng Thần, chỉ cần gia thế tốt hơn một chút là có thể trở thành chánh phu nhân của Lăng Thiên. Đây cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ tiếc là thời đại này có chút cổ hủ. Thân phận của Lăng Thần có chút bi ai, hiện tại gả cho Lăng Thiên làm thiếp đó chính là con đường tốt nhất rồi.

Nghe thấy Lăng Thiên nói vậy Lăng Thần dần ngưng khóc, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô hạn: "Chỉ cần công tử thương tiếc Thần Nhi là đủ rồi. Thần Nhi chưa bao giờ có dũng khí cầu xin xa vời cả, chỉ cần công tử không đuổi Thần Nhi đi thì kiếp này Thần Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh công tử, dù là nô tỳ Thần Nhi cũng không tiếc nuối!"

Lăng Thiên vỗ nhẹ mái tóc dài của Lăng Thần mà thở dài một tiếng buồn bã.

Tiếng bước chấn nhẹ nhàng truyền đến, Lăng Thiên khẽ cau mày: "Sao lại đến nữa?"

Quả nhiên là Tiêu Nhạn Tuyết quay lại, thái độ của nàng đối với Lăng Thiên có chút biến chuyển nhỏ, ánh mắt nhìn về Lăng Thiên mơ hồ có chút tìm tòi và nghiên cứu.

Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt Lăng Thần xuống để cho nàng nằm trong lòng mình. Tối qua Lăng Thần vừa trở thành phụ nhân nên vẫn còn rất thẹn thùng, đem gương mặt giấu thật sâu trong lòng ngực Lăng Thiên.

Lăng Thiên cười cười nhìn Tiêu Nhạn Tuyết hỏi: "Mới sáng thôi mà Tiêu cô nương đã đến đây hai lần rồi, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo tại hạ đây?"

Tiêu Nhạn Tuyết cười thản nhiên nói: "Nhạn Tuyết mạo muội đến đây là muốn nhờ Lăng công tử cho phép Thần Nhi tỷ tỷ đến giúp Nhạn Tuyết một ít việc. Không biết ý Lăng công tử như thế nào?"

"Ồ!" Lăng Thiên nhíu mày nói: "Hỗ trợ? Gấp làm gì? Thân thể Thần Nhi của ta không khỏe, nếu việc quá mệt thì thôi đi!" Vừa nói vừa mang mang hai cái ghế trúc ra đặt dưới cây nho ý bảo Tiêu Nhạn Tuyết ngồi xuống rồi hắn rót một chén trà đặtTiêu Nhạn Tuyết. Nếu Tiêu Nhạn Tuyết đến mượn người thì Tiêu Gia đã có hành động rồi. Chỉ là thực lực của Lăng Thần ẩn giấu rất kín nên không biết muốn Thần nhi hỗ trợ cái gì đây? Không bằng thừa dịp này kiếm một chút tin tức từ nha đầu này thử? Cũng để thử xem Tiêu nha đầu này ứng đối như thế nào?

Lăng Thần vốn muốn đứng lên làm những việc này nhưng bị Lăng Thiên đè xuống ghế trở lại nên gương mặt đỏ lên, đôi mắt đầy thâm tình nhìn Lăng Thiên tràn ngập hạnh phúc.

Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng phát sinh sự thay đổi rất nhỏ, ánh mắt như hâm mộ nhìn về phía Lăng Thần như cố ý như vô tình. Nên biết Tiêu Nhạn Tuyết chính là người đứng đầu đồng trang lứa tại tiêu gia thì há có phải là người tầm thường? Nàng cùng Lăng Thần kết giao thì một nửa xuất phát từ lòng yêu mến tài nghệ của Lăng Thần, mặt khác còn có tâm tư thu phục Lăng Thần. Cho dù tài hoa hơn nữa cũng chỉ là nô bộc mà thôi, còn đi theo một tên chủ tử chẳng ra gì. Nếu Tiêu Nhạn Tuyết hứa hẹn có thể trả lại sự tự do cho nàng chưa chắc không thể thu phục được. Đúng là có tâm tư như vậy nên nàng mới kết giao thân mật với Lăng Thần.

Nhưng trải qua sự biến đổi vừa rồi khiến cho kế hoạch của nàng bị thay đổi. Lăng Thần không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa, hơn nữa là người của Lăng Thiên nên muốn thu phục nàng là điều vô vọng.

Tiêu Nhạn Tuyết có chút tiếc hận thầm than một tiếng, một lát sau mới nói tiếp đề tài này: "Đầu tiên Nhạn Tuyết đã được lão phu nhân đồng ý đợi khi các thế lực lớn tề tụ tại Thừa Thiên thì ở trong nhà đấu giá của Lăng Gia tại Thừa Thiên tiến hành đấu giá bảy vật kỳ trân hiếm có. Thứ hai Nhạn Tuyết muốn trong thời gian ngắn này cùng với Thần tỷ tỷ luận bàn một chút về âm luật, sau lại mời Thần tỷ tỷ chỉ điểm đôi chút. Ba là..."

"Còn có ba nữa?" Lăng Thiên kinh ngạc há to miệng: "Tiêu Gia các ngươi không có người sao? Bắt một lao động làm việc đến chết hả? Thần nhi của ta há có thể để cho các ngươi làm như vậy?"

Thấy Tiêu Nhạn Tuyết trợn tròn mắt, Lăng Thiên giơ tay lên xua xua: "Tốt tốt. Mời ngài nói tiếp đi, ta rửa tai lắng nghe."

Trong phút chốc này Tiêu Nhạn Tuyết có xúc động muốn đánh tên trước mặt thành đầu heo. Lăng Thần tỷ tỷ sao lại cam nguyệt ủy khuất hầu hạ một tên hoàn khố như vậy chứ? Tiêu Nhạn Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Thứ ba là nghe nói đệ nhất tài tử của Tây Môn Thế Gia đến Thừa Thiên rồi!"

"Tây Môn Khánh?" Tiêu Nhạn Tuyết vừa nói đến đây thì Lăng Thiên đã chặt đứt lời nàng rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Không sai, là Tây Môn Thanh!" Tiêu Nhạn Tuyết lại không nghe thấy điều gì khác thường trong đó, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lăng Thiên không biết sao hắn lại phản ứng mạnh như thế.

Lăng Thiên trừng mắt há to miệng, thật lâu không thể đóng lại. Thế giới này lại có Tây Môn Khánh? Lại còn là một đại tài tử? Không biết có Phan Kim Liên hay không?

"Tây Môn Thanh học rộng tài cao, thi từ ca phú cầm kỳ thi họa không gì không biết không gì không giỏi. Tây Môn Thế Gia cố ý tổ chức một 'Nhã Văn Hội' muốn cùng so sánh với thiên hạ tài tử. Hơn nữa với thanh danh của Tây Môn Thanh này và tính cách của hắn nhất định sẽ đến từng đại thế gia khiêu chiến. Tiểu muội bất tài, cầm kỳ thi họa có thể đánh một hai trận nhưng Tây Môn Khánh rất tinh thông âm luật. Theo sự hiểu biết của muội thì khắp Thừa Thiên này chỉ có Thần tỷ tỷ mới thắng hắn nên mới muốn mời...!"

Cuối cùng Lăng Thiên cũng hiểu người của Tây Môn Thế Gia này gọi là Tây Môn Thanh mà không phải là Tây Môn Khánh: "Ta để Lăng Thần cho các ngươi mượn thế còn Lăng Gia chúng ta? Lăng Gia chúng ta cũng muốn tham gia vậy?"

Tiêu Nhạn Tuyết ngẩn người nhưng liền che miệng cười, trong nụ cười lộ rõ sự khinh miệt. Mặc dù không nói gì nhưng ý tứ này rất rõ ràng: "Với một hoàn khố như ngươi cũng muốn tham gia Nhã Văn Hội? Ngươi xứng sao?"

Một luồng lửa giận đột nhiên bùng nổ trong lòng Lăng Thiên, ánh mắt nhìn gương mặt đang thản nhiên cười của Tiêu Nhạn Tuyết đang mơ hồ lộ ra sự khinh thị khiến cho hắn có xúc động muốn đánh người.

Lại có người trong Lăng Gia ta dám nói vậy? Tiêu gia? Ha ha, quá kiêu ngạo rồi.

"Công tử không muốn cho mượn sao? Hay là lo lắng không có Thần cô nương thì Lăng Gia không có dũng khí tham gia Nhã Văn Hội?" Thái độ của Tiêu Nhạn Tuyết bình tĩnh trở lại, từng bước ép tới gây sự. Loại khẩu khí này đừng nói là Lăng Thiên mà ngay cả Lăng Thần đang nằm trong lòng Lăng Thiên cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Ánh mắt ẩn chứa lửa giận. Hừ, dám nói phu quân ta như vậy? Tỷ muội? Ta khinh. Coi như là thân tỷ muội cũng không nể mặt

"Để cho Lăng Thần đi giúp các ngươi cũng được nhưng..." Lăng Thiên nói: "Mấy ngày này Lăng Thần không tiện hành động, sợ rằng qua mấy hôm nữa mới được!" Trong nháy mắt Lăng Thiên dưới kinh nghiệm ở hai thế giới đã ép cơn giận trong lòng xuống thản nhiên trả lời.

Tiêu Nhạn Tuyết cúi đầu thi lễ: "Vậy đa tạ công tử đồng ý." Nhưng khi cúi đầu xuống ánh mắt thay đổi thật nhanh. Gia gia nói đúng. Tên hoàn khố Lăng Thiên này quả nhiên không tầm thường, dưới sự đả kích như vậy nhưng lại rất bình tĩnh. Khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã nhiều hơn một tia ý tứ khác: "Nếu đã như vậy thì vài ngày tới Nhạn Tuyết đến mời Thần tỷ tỷ. Nhạn Tuyết cáo từ!"

"Chậm đã Tiêu cô nương!" Lăng Thiên lên tiếng ngăn cản, ánh mắt cười cười: "Tiêu cô nương. Không biết bảy kiện bảo vật trân quý của quý phủ là gì vậy? Có thể tiết lộ cho Lăng Thiên biết được không?"

Tiêu Nhạn Tuyết làm bộ chần chờ một chút: "Nói với Lăng công tử cũng không sao. Dù sao mấy thứ đồ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi. Trên đời này rất hiếm gặp, cao nhân có thể biết đến nó đã ít lại càng ít." Ngụ ý của nàng chính là tên hoàn khố như ngươi khẳng định không hề biết gì. Nói cho ngươi cũng là đàn gảy tai trâu mà thôi. Ngươi chỉ nghe một chút thôi chứ biết gì trong đó.

Đây là một lần thử dò xét của Tiêu Nhạn Tuyết nữa. Đấu với bổn cô nương? Nói nhảm sao. Để bổn cô nương đào hết bí mật của ngươi. Bổn cô nương có đại danh lừng lẫy là 'Nam Cổ Hậu' đó!

Lăng Thiên dường như có có nghe thấy sự trào phúng trong giọng nói của nàng, biểu hiện ra một bộ dáng hứng thú: "Vậy mong Tiêu cô nương chỉ giáo cho đôi chút. Để cho Lăng Thiên là ếch ngồi đáy giếng này cảm thấy hứng thú." Nhưng ở đáy mắt chợt lóe hàn quang: Chẳng lẽ nha đầu kia đang muốn dò xét ta?

Quyển 3
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]