"Cạm bẫy?" Lăng Kiếm kinh dị ngẩng đầu.
"Đúng vậy, cạm bẫy. Phải biết rằng, Lê TuyếtHàn Băng Thần Công, hơn nữa tu vi còn vượt xa Lăng Thần. Đặc hiệu của Hàn Băng Thần Công ngươi hẳn là biết rồi chứ? Ngươi không phải trợn mắt nhảy vào trong cạm bẫy, thì là cái gì, chịu phục chưa?!"
"Vâng." Lăng Kiếm bừng tỉnh đại ngộ.
"Sai lầm nghiêm trọng nhất, chính là sai lầm thứ tư của ngươi. Lê Tuyết vừa khai chiến liền liều mạng cứng đối cứng với ngươi, đồng thời chiến với ngươi thành thế bình thủ. Lúc này, lòng tự tôn đáng ghét của ngươi lại không chịu nổi, lựa chọn nhảy ra khỏi vòng chiến, đầu tiên là phát động thế tiến công mạnh nhất. Từ thời khắc này trở đi, tâm khí của ngươi đã không ổn định, đã bị chiến thuật của Lê Tuyết làm cho tức giận. Nói cách khác, mục đích mà Lê Tuyết mong muốn đã hoàn toàn đạt được. Nếu ngươi tiếp tục cứng đối cứng, Lê Tuyết chung quy vẫn chỉ là một nữ tử, trời sinh thân thể yếu đuối, thể lực thủy chung vô pháp so sánh với nam tử, về lâu về dài, tất nhiên sẽ là nàng nghĩ biên pháp khác, khi đó ngươi sẽ chiếm thế chủ động. Nhưng ngươi không làm như vậy! Ta nói có đúng không?"
Mồ hôi Lăng Kiếm chảy ra đầm đìa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Sai lầm thứ năm, khi Lê Tuyết phát động Hàn Băng Thần Công, ngươi hẳn là đã ý thức được, đây mới là thực lực chân chính của nàng ta. Nhưng nàng ta vì sao đến lúc này mới phát động? Đó là vì cạm bẫy của nàng đều đã thành công, kẻ ngốc ngươi đã hồ đồ nhảy xuống rồi, cho nên mới chọn thời khắc đó để phát động. Mà ngươi lại hiển nhiên không có lo lắng đến điểm ấy, cứ thế đâm đầu tiến vào trong phạm vi mà Hàn Băng Thần Công của đối phương bao phủ, chủ động khởi xướng công kích. Điểm này, là mong muốn trong lòng nàng ta."
"Sai lầm thứ sáu. Ngươi đã có kinh nghiệm từng đối chiến với Lăng Thần, cũng biết Hàn Băng Thần Công khó đối phó thế nào; vậy mà khi Lê Tuyết kích ra sương trắng, ngươi đáng ra phải phi thân rời khỏi, lựa chọn công kích từ xa, hoặc là du đấu. Nhưng ngươi vẫn không làm thế! Ngươi vẫn không biết sống chết lựa chọn chiến đấu với đi phương trong sương trắng. Như vậy khác gì đưa cổ mình đặt dưới lưỡi đao của kẻ khác! Điển hình của tự tìm tử lộ, làm sao mà không bại cho được?"
"Sai lầm thứ bảy, chính là vị trí đứng của ngươi sai lầm! Cho dù là đối với địch nhân cùng công pháp với ngươi, ngươi cũng không nên đứng đối diện với mặt trời; huống chi là đối mặt với địch nhân mạnh mẽ một thân Hàn Băng Thần Công? Ngươi hẳn là biết khả năng khúc xạ của hàn băng với ánh mặt trời, đủ để làm cho một cao thủ võ lâm hoa mắt. Nhưng khi ngươi biết rõ tất cả những thứ này, lại không có suy nghĩ gì thêm, vẫn ngây ngô duy trì vị trí đứng lúc trước, thậm chí ngay cả đối phương chuyển đến vị trí quay lưng về phía mặt trời ngươi cũng không biết, chỉ biết tiến hành công kích đối phương. Hoàn toàn bị đối phương dắt mũi kéo đi. Chỉ bằng trình độ của ngươi như vậy, còn muốn không chết không thôi với người ta, ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách hay không?"
Lăng Thiên thở gấp mấy hơi, ánh mắt như đao, quét qua Lăng Kiếm: "Thực lực bản thân Lê Tuyết, cảnh giới vốn cao hơn ngươi, lại bố trí nhiều cạm bẫy như thế, lại thêm sử dụng hơn chín thành chiến lực, gần như một lần lợi dùng toàn bộ thiên thời địa lợi! Tiêu hủy sở trường của đối phương như thế, chênh lệch giữa các ngươi đã như lạch trời rồi, nếu ngươi không bại, mới là không có thiên lý!"
Mồ hôi chảy đầm đìa, Lăng Kiếm gần như vô cùng xấu hổ. Những sai lầm này, vô luận chỉ là một cái, phát sinh trong khi thế lực hai người ngang nhau, đều đủ để khiến một bên nuốt hận. Trăm vạn lần không ngờ, chính mình lại có thể một lần phạm phải toàn bộ. Thất bại hôm nay, quả thật không oan chút nào.
"Ngoài ra, còn cái thứ tám nữa." Lê Tuyết ở bên cạnh, cười dài nói: "Tâm cầu thắng của ngươi thực sự quá nặng, muốn biểu hiện chút tiến bộ trong đoạn thời gian gần đây của ngươi trước mặt Thiên ca, cho nên ngươi căn bản là hận không thể bằng một kích đánh bại ta, cho nên loại tâm tính này của ngươi, ta rất là cam tâm tình nguyện lợi dụng một chút."
Khuôn mặt sưng vù của Lăng Kiếm tựa như quả cà tím, cực kỳ xấu hổ gục đầu xuống, trực muốn giấu mặt trong đũng quần.
Tám điểm sai lầm! Trời ạ!
Lúc này, Lăng Kiếm có một loại kích động gần như muốn rút kiếm tự sát!
Đám người Lăng Trì, Lăng Lôi ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm chết lặng! Mở miệng mà không thốt ra lời. Bọn họ cũng không nhìn ra điểm sai lầm nào trong đó, vậy mà trong mắt công tử và Lê Tuyết, sai lầm đủ chí mạng dĩ nhiên có đến tám cái!
Lăng Thiên hừ khẽ, nói: "Các ngươi cũng đừng cho rằng mình không có chuyện gì. Tám sai lầm vừa rồi, cho dù là từng người các ngươi tiến ra, ít nhất cũng sẽ phạm phải sáu bảy điểm trở lên! Với trình độ hiện nay của các ngươi, cho dù là lấy ba đánh một, cũng không đối thủ của Lê Tuyết, biết chưa?!" Một câu nói vừa dứt, mấy tiểu tử kia đều đỏ mặt cúi đầu. Lăng Thiên tức giận nói: "Tuyệt đỉnh sát thủ của đệ nhất lâu? Uy danh hiển hách nhiều năm như vậy, đến tột cùng là như thế nào đây? Qua loa sơ suất như vậy, làm sao có thể làm cho ta cảm thấy yên tâm để cho các ngươi đi làm đại sự? Địch nhân sau này của chúng ta càng ngày càng cường đại, càng ngày càng khó giải quyết, lẽ nào các ngươi vẫn cứ tiếp tục qua loa như vậy phải không?"
Lăng Thần ở bên cạnh dịu dàng hé miệng cười cườ, khuyên nhủ: "Sau một phen chỉ điểm của công tử, chắc hẳn bọn họ sẽ không phạm phải loại sai lầm giống như a Kiếm đâu. Thế này xem ra, một phen khổ cực của Lê Tuyết tỷ tỷ hôm nay tuyệt đối sẽ không uổng phí. Đây là một kiện hảo sự thật lớn nha."
Lăng Thiên nặng nề hừ một tiếng, nói: "Vốn dĩ chính là chuyện tốt!" Lại cũng không tiếp tục răn dạy nữa. Bốn người bọn Lăng Kiếm Lăng Trì nhìn về phía Lăng Thần, ánh mắt thất thời có thêm vài phần cảm kích.
Lê Tuyết nhẹ nhàng cười cười, có chút tinh nghịch nói: "Bất quá, ta còn muốn cảm kích Lăng Kiếm, hắn chưa thật sự sử dụng ra khí thế nhất bộ nhất sát, coi như là hạ thủ lưu tình với ta. Bất quá, Lăng Kiếm à, thân thể bị thương của ngươi cần mau chóng chữa trị mới được. Cũng trách ta, xuất thủ quá nặng rồi. A, bọn Lăng Trì vừa vặn sắc thuốc xong rồi, nhân lúc còn nóng mau uống đi. Đối với thương thế của ngươi rất có lợi đó"
Sắc mặt bốn người Lăng Kiếm, Lăng Lôi, Lăng Trì, Lăng Điện đồng thời trở nên quái dị vô cùng, nhìn chảo sắt còn đang ùng ục bốc lên bọt khí, bốn người đồng thời nôn khan một trận...
Lê Tuyết đắc ý nháy nháy mắt với Lăng Thiên, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Kỳ thực uống hay không uống cũng không quan trọng, không phải chỉ là đánh cuộc thôi sao, quên đi, tùy ngươi, coi như ngươi đã uống rồi, ta không tận mắt nhìn thấy mà thôi, ta đi trước đã."
Lăng Thiên có phần chán nản! Đây là nàng khuyên người ta không uống sao? Nàng như thế quả thực không cho Lăng Kiếm đường thối lui!
Quả nhiên...
"Ngươi đứng lại!" Lăng Kiếm nổi giận đừng đùng quát lên: "Muốn đánh cuộc phải chấp nhận! Lăng Kiếm ta dám đánh cuộc sẽ không sợ thua, thua lại càng không chối, bây giờ ta uống cho ngươi xem. Lăng Kiếm ta đã nói là làm. Không phải là loại nuốn lời người ta mà béo!" Nói xong, hùng khí bừng bừng chạy đến gần chảo sát, mở chín bát rộng ra, ào ào múc nước hoàng liên đổ đầy vào. Do dự một chút, nhắm chặt mắt lại, bưng một bát lên liền ừng ực nuốt xuống...
Rất bi tráng!
Bi tráng phi thường!
Bi tráng quá mức phi thường!
Nhìn Lăng Kiếm "tráng liệt" uống từng bát nước hoàng thủy tràn đây, người nào người nấy đều trợn đôi lông mày lên kinh hoàng. Ba bát hoàng liên trôi xuống bụng, biểu tình trên mặt Lăng Kiếm cực kỳ đặc sắc. Cái gì tự tìm quả đắng? Cái gì là tự làm tự chịu? Cái gì là lấy đá đập gãy chân mình?
Nhưng cái này, từ trên mặt của Lăng Kiếm lúc này hoàn toàn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lăng Kiếm tự mình thu thập một bao lớn hoàng liên, sắc thành nước, rồi tự uống "ngon lành"! Hoàng liên này, tất cả đều là tinh phẩm nha! Trên mặt Lăng Kiếm vẻ đau khổ sớm đã thành những vết nhăn ép lại với nhau thành một đám...
Lê Tuyết đồng tình thở dài, trách trời thương người nói: "Trời tác nghiệt, vẫn còn được! Tự mình làm bậy, không thể sống nổi, ài!" Vừa nói, vừa lắc đầu đi ra ngoài.
Con mắt Lăng Kiếm như muốn bốc hỏa nhìn bóng lưng Lê Tuyết đi ra ngoài, hung hăng đổ nốt bát hoàng liên cuối cùng vào trong miệng...
Lăng Thiên bình tĩnh đứng khoanh tay ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Lăng Kiếm uống cạn hết chén này đến chén khác, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm khắc bất động. Ba người Lăng Trì như những ngọn giáo đứng ở bên cạnh, không dám lộ ra một hơi thở mạnh. Cho đến khi Lăng Kiếm uống xong chín bát lớn nước hoàng liên trở về đứng trước mặt Lăng Thiên, Lăng Thiên vẫn như cũ không hé miệng nói nửa lời.
Lăng Thần cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt của Lăng Thiên, sợ hãi nói: "Công tử..."
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn bốn người trước măt, chậm rãi vươn hai ngón tay, làm thành chữ "Bát", băng lãnh nói: "Sau này, tám sai lầm này, ta không hi vọng các ngươi vào thời điểm đối địch xuất hiện trên người các ngươi! Một trận chiến hôm nay, các ngươi phải nhớ cho thật kỹ! Sai lầm của Lăng Kiếm, phải triệt để vứt bỏ, năng lực tính toán và năng lực lợi dụng tất cả những điều kiện xung quanh mình để chiến thắng của Lê Tuyết, phải hấp thụ, phải học tập!"
Lăng Thiên nhìn quét một vòng lướt qua mặt cả bốn người, hỏi: "Các ngươi có biết, vì sao ta đáp ứng trận tỉ đấu ngày hôm nay hay không? Vì sao Lê Tuyết quá phận như vậy nhưng ta lại không nói gì không?"
Bốn người Lê Tuyết cùng nhau lắc đầu.
Lăng Thiên trầm trọng nói: "Trên đời này, có thể bức ra tám căn bệnh của Lăng Kiếm, chỉ có hai người có thể làm được. Một là ta, một là Lê Tuyết! Bất luận ai khác đều không thể làm được. Cho dù là Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý, hắn có thể trong nháy mắt giết chết các ngươi, nhưng không thể bức ra những căn bệnh này của các ngươi! Mà khi các ngươi đối mặt với ta, căn bản không thể phát huy toàn bộ chiến lực, cho nên, ta cho dù khổ tâm trả giá cũng muốn có thể làm cho ra bằng được, nhưng tuyệt đối không thể triệt để như Lê Tuyết lúc nãy! Những gì Lê Tuyết thể hiện ra ngoài, vừa vặn là các khiếm khuyết của các ngươi! Nếu các ngươi có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dùng để chiến đấu bao gồm: ánh mặt trời, cát bụi, ảnh tử... Lực sát thương của các ngươi sẽ đề thăng bội phần! Đến lúc đó, cho dù đối mặt với Tống Quân Thiên Lý, các ngươi cũng có năng lực để chạy trốn bảo vệ mạng sống! Trở về tự mình suy nghĩ một chút đi!"
"Trận chiến ngày hôm nay, chính là một khóa giáo luyện của các ngươi. Học được cái gì, sau này chính là là chắn lớn nhất giúp các ngươi bảo mệnh! Địch nhân của chúng ta sẽ không cho các ngươi bất kỳ một cơ hội nào. Mà cơ hội lại không phải tùy tiện có thể gặp được, có gặp được cũng chưa chắc các ngươi đã nắm bắt được! Đường khóa này, chính là làm sao để nắm chặt những cơ hội đó!"
Nói xong những lời này, Lăng Thiên ôm lấy eo nhỏ của Lăng Thần, xoay người lại, rời đi.
Phía sau, vẻ mặt của bốn người đều trở nên đăm chiêu.
Một trận chiến này, với Lăng Kiếm mà nói, chân chân chính chính trở thành một bước ngoặt! Chỉ cần Lăng Kiếm có thể thực sự hấp thu tinh túy của trận chiến này, hắn sẽ chân chính bước vào hàng ngũ những tuyệt định cảo thủ đ
Mà áp lực của Lăng Thiên đối với Lăng Kiếm, cùng với bị làm nhục, liền trở thành chất xúc tác hỗ trợ xúc tiến Lăng Kiếm đạt đến mục tiêu đó nhanh hơn. Điểm này, Lăng Thiên tuyệt đối nắm chắc.
Quyển 6